Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 50: Đảo thực nhân kinh hoàng (5)



Edit: Hồ ly lông xù

Dịch Tiêu ước tính lực chiến. Mặc dù trưởng khoa có bộ não nhanh nhạy nhưng thân thủ lại không được tốt. Một mình Dịch Tiêu có thể đối phó với bảy tám người dị dạng cũng không thành vấn đề, nhưng phải dẫn theo Trịnh Hi Hi đang trong trạng thái hoảng sợ kia cũng không thể nắm chắc.

... Trước tiên cứ cứu được Trịnh Hi Hi ra ngoài trước đã.

''Trưởng khoa, có chuyện này phải nhờ vào anh.''

Mí mắt trưởng khoa giật giật, trên khuôn mặt tràn đầy thất bại: ''...Nói đi, cô lại muốn tôi làm cái gì.''

Dịch Tiêu nhanh chóng nói ra kế hoạch cho trưởng khoa, chỉ chốc lát sau, cô thừa dịp người dị dạng cách đó chừng mấy thước đang vùi đầu vào ăn thịt, cô bắt đầu di chuyển dọc theo mép hang đi tới một cái cửa hang khác nằm chéo với hướng trưởng khoa đang đứng, đứng mai phục tại đó.

Từ xa, cô ra hiệu với trưởng khoa, trưởng khoa lập tức nổ súng, viên đạn bay thẳng về phía người dị dạng.

Một tiếng ''Đoàng'', viên đạn xuyên qua bụng người dị dạng, trong nháy mắt trên người hắn xuất hiện một cái lỗ, máu màu xanh biếc từ cái lỗ đó chảy ra ngoài.

Sáu người dị dạng kia nhanh chóng đặt bát xuống, đồng thời ánh mắt hướng về phía viên đạn bay tới, ngay lập tức phát hiện ra chỗ trưởng khoa đứng mai phục.

Bọn họ nhìn nhau, bốn người dị dạng nhặt dao phay và những đồ vật khác ném về phía trưởng khoa.

Trưởng khoa bị dọa sợ hết hồn hết vía, anh thề đây là lần cuối cùng anh làm mấy chuyện nguy hiểm này, sau đó lại giơ súng lên nhắm thẳng vào nhóm người dị dạng bắn mấy phát.

Trưởng khoa đeo kính nhìn ban đêm chạy ra ngoài, bốn người dị dạng bắt đầu đuổi theo phía sau.

Ba người dị dạng còn lại cũng không hề buông lỏng, bọn chúng mỗi người nhặt lên một công cụ phòng vệ, cảnh giác đi tới đi lui trong hang động.

Nhân lúc ba bọn chúng không chú ý, Dịch Tiêu nhanh chóng chạy đến trước mặt Trịnh Hi Hi, cắt dây trói, sau đó vỗ vỗ lên mặt để cho cô tỉnh lại.

Trịnh Hi Hi chưa kịp mở mắt đã hét to một tiếng, ba người dị dạng đồng thời nhìn sang, chúng chỉ vào hai người bọn họ rồi ồn ào xông tới.

Dịch Tiêu đặt Trịnh Hi Hi xuống, cô chạy tới cái nồi, rút vài thanh củi chưa cháy hết dưới đáy nồi, đưa hai thanh cho Trịnh Hi Hi, còn lại bản thân cũng cầm hai thanh để phòng thân, sau đó hướng về phía ba người dị dạng hét lớn:

''Đừng qua đây.''

Trong tay nắm hai cây đuốc, Trịnh Hi Hi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô dựa vào lưng Dịch Tiêu, run giọng hét:

''Đừng, đừng tới đây!''

Người dị dạng dừng lại, chỗ ba bọn chúng đứng vừa lúc tạo thành một vòng tròn bao vây hai người bọn họ.

Trái tim Dịch Tiêu đập mãnh liệt, hiển nhiên bọn chúng cũng biết ngọn lửa là nhược điểm của mình cho nên không dám hành động hấp tấp.

Nhưng nếu càng trì hoãn, tình huống này chỉ càng gây bất lợi cho bọn cô.

''Hi Hi, cô còn ở đó không?''

''Còn... Còn!''

Dịch Tiêu hơi nghiêng đầu, hạ thấp giọng: ''Tôi đếm đến ba, cô cứ chạy theo hướng bên phải, hiểu không?''

''Nhưng, còn cô?!''

''Tôi sẽ theo sau cô, nếu chúng đuổi theo, tôi có thể...''

Dịch Tiêu còn chưa nói hết, người dị dạng trước mặt chợt hét lớn, ném mạnh con dao trong tay về phía Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu hít sâu một hơi, ''Một hai ba chạy!'', cô chỉ kịp hô lên câu này, cả cơ thể theo bản năng nghiêng sang bên phải, con dao dài kia mạnh mẽ lướt qua tai cô rồi đâm sâu vào mặt đất ——

Rất may trong lúc nguy cấp Trịnh Hi Hi phản ứng rất nhanh, cô nhấc chân chạy một mạch về phía cửa hang bên phải, con dao bay tới đúng lúc cô vừa chạy đi.

Nhìn bóng lưng chạy đi của cô ấy, Dịch Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một mình ở lại ngăn ba người dị dạng. Bọn chúng tức giận lao tới, cầm dao xông lên muốn chém Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu không sợ lưỡi dao, ngược lại còn lao vào bọn chúng, ghim ngọn đuốc đang cháy vào đầu người đàn ông dị dạng trước khi con dao đâm thẳng vào người cô.

''#%#&...''

Người dị dạng phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như một con rối bị hỏng nhảy tới nhảy lui, nhất thời phá vỡ mất một ô nhà.

Hai người dị dạng còn lại thấy vậy không dám nhúc nhích, Dịch Tiêu nhân lúc chúng đang lo sợ, cô nhanh chóng xông lên cướp lấy con dao rồi đem cây đuốc còn lại ném lên thân hắn.

Người dị dạng cuối cùng không dám cử động nữa, thấy ánh mắt Dịch Tiêu nhìn sang mình, hắn ta lùi dần về phía sau, không cần thận lùi đến bên cạnh cái nồi lớn, châm dẫm phải đống lửa, hắn ngã xuống đất gào thét thảm thiết.

Tiếng khóc của người dị dạng và con người giống nhau như đúc, Dịch Tiêu nghe thấy có chút khó chịu.

Ngọn lửa từ từ lan đến toàn thân, người dị dạng khó thoát khỏi cái chết, Dịch Tiêu thở dài rồi đuổi theo hướng Trịnh Hi Hi rời đi.

...

Trịnh Hi Hi chạy một mạch ra khỏi sơn động, nhìn mảnh rừng đại thụ đen kịt trước mắt, cả người không một mảnh vải nổi lên một tầng da gà.

Sống sót sau trận đại nạn, cô xụi lơ trên mặt đất khóc rống lên.

Một lúc sau Dịch Tiêu đuổi tới, xa xa thấy tiếng khóc của Trịnh Hi Hi, cô bước nhanh hơn, chỉ sợ tiếng khóc này thu hút những người dị dạng khác.

Đến nơi thấy bộ dạng Trịnh Hi Hi ôm chân khóc, cô cũng không đành lòng nói thêm điều gì. Cô cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Trịnh Hi Hi, cô để lại một kí hiệu hình tam giác trước cửa động sau đó dẫn Trịnh Hi Hi trở về biệt thự.

Cả đoạn đường Trịnh Hi Hi chịu đựng cảm giác đau đớn, khi trở về đến biệt thự mới dám lớn tiếng khóc.

Chuyện phát sinh sau khi lữ đoàn Cự Mãng rời đi, đại khái cô cũng đoán được bảy tám phần. Cô không hỏi nhiều, chỉ an ủi Trịnh Hi Hi nghỉ ngơi sớm.

Sau khi nghe xong, Trịnh Hi Hi dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Dịch Tiêu nói: ''Dịch tiểu thư, cảm ơn cô... Thật xin lỗi, hôm nay lẽ ra tôi nên tin cô... Tôi không nên tin anh ta... Không nên!''

''...Chuyện qua rồi.''

Trịnh Hi Hi sụt sịt, ánh mắt căm hận nói: ''Không, không qua được... không thể qua được!'' Tôi vì anh ta làm nhiều như điều như vậy, tại sao anh ta lại đối xử với tôi như thế? Tôi lựa chọn tin tưởng hắn, hắn lại ném tôi ở nơi đó?!''

Lời cô ấy nói có chút không mạch lạc, câu nói lặp đi lặp lại, Dịch Tiêu nghe nửa ngày mới hiểu được đại khái chuyện xảy ra giữa đôi tình nhân này.

Trịnh Hi Hi không phải là không biết gian tình giữa bạn trai Uông Dương và bạn thân Tiểu Mỹ, nhưng vì để giữ Uông Dương lại bên mình, cô ấy chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ mà thôi.

''Tôi cái gì cũng không tốt, dáng dấp không đẹp, xấu tính lại không có tiền, từ nhỏ đã không có bạn bè, chỉ có Uông Dương và Tiểu Mỹ... Cũng chỉ có bọn họ nguyện ý làm bạn với tôi...!''

Trịnh Hi Hi kể lại từ nhỏ cô đã rất tự ti, cho đến khi lên đại học, Tiểu Mỹ chính là người bạn đầu tiên của cô. Tiểu Mỹ người cũng như tên, mặc dù dáng vẻ không phải kiểu cực kì xinh đẹp nhưng cũng được coi là tiểu mỹ nữ. Tiểu Mỹ có rất nhiều bạn bè là bạch phú mỹ, ai ai cũng nguyện ý kết bạn với cô ấy.

Tiểu Mỹ nổi tiếng như vậy lại đồng ý kết bạn cùng mình, Trịnh Hi Hi cảm thấy mình là người vô cùng may mắn.

Sau này, Tiểu Mỹ đi đâu cũng dẫn Trịnh Hi Hi theo ——

Đi ăn với nam sinh khác, Tiểu Mỹ dẫn cô theo;

Đi bơi, Tiểu Mỹ dẫn cô theo;

Đi dạo phố, Tiểu Mỹ cũng dẫn cô theo.

Hai người như hình với bóng, Trịnh Hi Hi càng ngày càng cảm thấy mình thật may mắn, phần may mắn này có thể chống lại cả những lời chế giễu của người khác mỗi lẫn hai người xuất hiện cùng nhau.

''Tiểu Mỹ, Đây là bạn cậu à? ... Cậu còn có cả loại bạn như thế này nữa à?''

Mỗi lần Trịnh Hi Hi nghe thấy kiểu nói chuyện như vậy cô chỉ cười cười cho qua. Dáng dấp cô không hấp dẫn, chắc chắn mọi người sẽ chỉ thích những cô gái xinh đẹp.

''Đúng vậy, bạn mình đó, rất đáng yêu và còn độc thân, cậu có thể giới thiệu bạn trai cho cô ấy không?''

'' ...Bỏ đi, chuyện khó như vậy tôi không làm được.''

Tiểu Mỹ nói chuyện cười đùa với người nam sinh trước mặt, Trịnh Hi Hi cũng chỉ có thể đứng cạnh mỉm cười theo, nếu không cô sẽ mất đi Tiểu Mỹ, mất đi người bạn thân duy nhất...

Nhưng không nói ra, trong lòng vẫn có chút buồn.

Cho đến khi tốt nghiệp đại học, bọn họ vẫn đi cùng nhau như hình với bóng và Trịnh Hi Hi vẫn độc thân trong suốt bốn năm đại học.

Đêm trước khi tốt nghiệp, gia đình của Trịnh Hi Hi giới thiệu cho cô một chàng trai tên là Uông Dương. Cũng chẳng biết vì sao, Uông Dương dường như đã yêu Trịnh Hi Hi từ cái nhìn đầu tiên suốt ngày chăm sóc cô rất chu đáo, vừa phong độ lại lịch thiệp.

Trịnh Hi Hi có cảm giác giác đây là lần thứ hai mình gặp may mắn trong cuộc đời này.

Cô đối xử với Uông Dương tốt hơn gấp trăm lần so với Tiểu Mỹ.

Cho đến khi cô phát hiện bức ảnh Uông Dương và Tiểu Mỹ thân mật hôn nhau, thế giới của cô bỗng chốc sụp đổ.

Khi đó, cô và Uông Dương đã bàn đến chuyện kết hôn, người trong nhà cũng vui vẻ chúc phúc cho bọn họ.

Vì tất cả những điều này, cô quyết định làm ra vẻ không biết chuyện, từ từ đoạt lại Uông Dương.

Uông Dương nói muốn tới nơi này để xem mãng xà Yabu, Trịnh Hi Hi bất chấp sự phản đối của gia đình, bí mật cùng hắn lên đảo.

... Hiện tại chắc ba mẹ ở nhà rất lo lắng.

''Là lỗi của tôi, là tôi đã quá ngây thơ... Tôi không thể ngờ người đàn ông Uông Dương kia vì Tiểu Mỹ lại có thể làm ra chuyện như vậy! Cho nên, hắn thật sự muốn bỏ lại tôi ở trên đảo, muốn tôi bị người dị dạng ăn thịt...''

Dịch Tiêu uống một hớp nước, trầm giọng hỏi: ''Uông Dương... Thực sự chỉ vì Tiểu Mỹ mới làm như vậy?''

Trịnh Hi Hi ngẩn ra: ''Dịch tiểu thư, sao cô lại hỏi vậy?''

Dịch Tiêu nhíu mày: ''Nếu như hắn không còn thích cô nữa, muốn ở bên Tiểu Mỹ, đại khải chỉ cần nói chia tay với cô, cần gì phải làm mấy chuyện như thế này?''

''...''

Trịnh Hi Hi bị hỏi ngược lại, mờ mịt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: ''Tôi không biết. Có lẽ hắn sợ sau khi chia tay tôi vẫn còn quấn lấy hắn đi...''

Trịnh Hi Hi rơi vào trầm mặc, Dịch Tiêu mím môi, không nói thêm gì nữa.

Chỉ là câu trả lời của Trịnh Hi Hi quá đơn giản, Uông Dương không cần thiết phải làm như vậy.

Trịnh Hi Hi đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Không lâu sau, Dịch Tiêu nghe thấy trong phòng có tiếng khóc nức nở.

Trong hàng vạn thế giới, những rắc rối trong chuyện nam nữ, chẳng thể cắt bỏ được.

Ở kiếp trước, nếu nói đến tra nam tiện nữ thì có rất nhiều, huống chi trong đó 99% đều liên quan đến tội ác, Dịch Tiêu cảm thấy chuyện tình cảm của mình đã sớm trong sáng như gương.

Không thương, không yêu, cuộc sống sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Một khi gặp phải tra nam tiện nữ trong mối quan hệ nào đó, đôi khi không phải là cuộc sống có dễ dàng hay không, mà còn là vấn đề liên quan đến tính mạng.

Bạo lực gia đình, xâm hại tình dục, tranh chấp tài sản, bất kì điều gì một khi đã đi vào đường cùng của sự cực đoan cũng sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.

Dịch Tiêu không muốn trở thành một người trong số họ.

Cô chỉ muốn làm điều gì đó cho những người đang hãm sâu trong sự đau khổ kia.

Ngay cả khi cô chỉ có thể cứu vãn được một người, nhưng nó vẫn có chút giá trị.

Dịch Tiêu uống thêm vài ngụm nước, chuyện cũ như một cuộn phim tái hiện lại trong đầu.

''Cô sai rồi.''

Đột nhiên, giọng nói của trưởng khoa truyền đến từ phía sau.

Dịch Tiêu ngẩn ra, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trưởng khoa thở hổn hển đứng ở cửa, cả khuôn mặt đỏ ửng nhưng sắc mặt lại... có chút tĩnh lặng như mặt hồ.

''Trước đây tôi đã muốn hỏi, trưởng khoa... Anh biết thuật đọc tâm à?

''Không biết.''

Trưởng khoa bước vào cửa: ''Nhưng vẻ mặt đó của cô tràn ngập mấy chữ [Tôi là đại anh hùng].''

Dịch Tiêu choáng váng.

''Ở đâu có người, ở đó có tranh chấp, ở đâu có người, ở đó có tội phạm, tội phạm có ở khắp mọi nơi, chẳng liên quan đến sự tồn tại của cô. Cô sống trên đời này chỉ có một mục đích duy nhất.''

''...Mục đích gì?''

''Sống vì bản thân.''

Anh bước vào bên trong biệt thự, ngồi xuống bàn ăn rồi cầm một ly nước lên uống.

Ánh mắt Dịch Tiêu phức tạp nhìn theo trưởng khoa.

Trưởng khoa uống vài ngụm nước, thay đổi câu chuyện, giọng nói của anh bình tĩnh đến kinh ngạc:

''Uông Dương chết.''

''Cái gì?!'' Dịch Tiêu đứng lên, ''Đã xảy ra chuyện gì?''

''Bị nấu rồi.'' Trưởng khoa ngước mắt lên nhìn, ''Những người khác cũng vậy.''

''Trên hòn đảo này còn có những người dị dạng khác?''

''...Ít nhất cũng mấy trăm.''

Cả người Dịch Tiêu run lên: ''Rốt cuộc bọn họ từ chỗ nào nhô ra vậy?''

''Không biết. Nhưng mà...''

Giọng trưởng khoa trầm xuống: ''Đại khái có liên quan đến chuyện đào quáng.''

...

Lúc trưởng khoa làm mồi chạy ra khỏi hang động, anh chạy một mạch về phía nam, một lát sau đã cắt đuôi được bốn người dị dạng kia.

Vỗn dĩ anh định quay lại hang động tiếp ứng Dịch Tiêu, trong lòng anh có cảm giác an tâm. Tình cờ anh phát hiện tung tích của nhóm người Uông Dương, anh lần theo dấu chân đuổi theo bọn họ suốt quãng đường.

Không ngờ tới lúc đến bờ biển phía nam của hòn đảo lại thấy được cảnh tượng kinh hoàng ——

Hàng trăm người dị dạng tập trung bên bờ biển tổ chức party bên đống lửa, chúng dùng con thuyền của lữ đoàn Cự Mãng đặt bên bờ biển đốt lên rồi nhảy múa xung quanh.

Mà bên cạnh đống lửa, ba người chạy trốn kia bị lột trần trói lên giá, chuẩn bị trở thành món thịt người nướng.

Đêm đó trưởng khoa khẩn cấp liên lạc với tổ chức nhân quyền ở thế giới song song báo cáo lại tình hình, anh và Dịch Tiêu được phép trở về cục cảnh sát trước thời hạn để báo cáo, sau đó tổ chức nhân quyền sẽ cử điều tra viên đặc biệt đến điều tra tình hình.

Trịnh Hi Hi được nhóm điều tra của tổ chức nhân quyền đưa về đất liền ngay trong lúc ngủ, trở về bên người thân. Không lâu sau, người thân của những người trong lữ đoàn Cự Mãng rối rít đi tìm Trịnh Hi Hi hỏi những người còn lại đã đi đâu.

Trịnh Hi Hi thành thật kể lại toàn bộ sự tình, bao gồm cả người dị dạng trên đảo, nhóm người Uông Dương bỏ cô lại một mình ra sao, kể cả việc một đôi nam nữ trên đảo đã cứu sống cô như thế nào.

Chỉ là không một ai tin tưởng cô.

Cha mẹ của những người khác nói rằng họ cũng muốn lên đảo, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được tung tích con mình.

Hòn đảo đó không thuộc lãnh thổ Hoa quốc, các thành viên của lữ đoàn Cự Mãng lần đầu tiên ra nước ngoài du lịch đã đến đất nước có hòn đảo đó, sau đó bí mật đi lên đảo thám hiểm.

Cha mẹ bọn họ vất vả làm xong hộ chiếu, nhưng khi bọn họ chuẩn bị đi, chính phủ đất nước mà hòn đảo đó thuộc về bất ngờ đưa ra tuyên bố rằng năm thành viên trong nhóm lữ đoàn Cự Mãng đã chết không rõ lý do.

Tuyên bố này đã thu hút không ít sự chỉ trích từ cộng đồng quốc tế. Một số người đặt ra câu hỏi tại sao các biện pháp an ninh không được thực hiện trong khu vực có bức xạ hạt nhân, bình thường khách du lịch nói muốn đến thì đến, có người hỏi vì sao biết khách du lịch đến đó tử vong nhưng lại không tìm được ra nguyên nhân, thậm chí ngay cả đưa thi thể của bọn họ về cho người thân cũng không làm được, có bên truyền thông đào bới ra được chuyện lữ đoàn Cự Mãng gồm có sáu thành viên, nhưng chỉ có một mình Trịnh Hi Hi quay trở về Hoa quốc.

Đối mặt với truyền thông, Trịnh Hi Hi không nói gì.

Cô nhận được một số tiền lớn do quan chức của chính phủ đất nước kia bí mật gửi đến, yêu cầu cô và tất cả những người biết câu chuyện bên trong giữ bí mật mọi chuyện xảy ra trên đảo, không chấp nhận phỏng vấn, không thể tiết lộ chuyện người dị dạng tồn tại trên đảo.

Chuyện cứ như vậy bị ép xuống.

Cộng đồng quốc tế đưa ra rất nhiều lời chất vấn đối với đất nước đó, cuối cùng vẫn như cũ không giải quyết được gì.

Trong dân gian cho rằng trên hòn đảo đó có quỷ, hoặc có trụ sở quân đội bí mật, hoặc có điều bí mật nào đó không thể tiết lộ.

Hòn đảo này lại một lần nữa trở thành điểm thám hiểm của những người yêu thích mạo hiểm và tìm kiếm loài mãng xà Yabu vàng kim trong truyền thuyết.

Dịch Tiêu nhìn chằm chằm vào sự việc này, hỏi trưởng khoa: ''Chuyện gì xảy ra vậy?... Chẳng lẽ là do đám người của tổ chức nhân quyền kia làm?''

''Trừ bọn họ ra thì còn có ai dám làm như vậy?''

Sau khi tổ chức nhân quyền nhận được báo cáo của trưởng khoa về thông tin có người dị dạng trên đảo, họ đã cử điều tra viên đến điều tra nguyên nhân một cách cẩn thận, mới phát hiện ra sau khi tổ chức nhân quyền chọn hòn đảo này làm căn cứ khai thác, bọn họ đã tiến hành khởi công hàng loạt công trình để chuẩn bị khai thác quáng, đồng thời đem cuộc sống của nhóm người quái dị sống trong những hang động kia ra ngoài ánh sáng.

Chính việc khai thác quáng đã làm xáo trộn cuộc sống của họ, để bọn họ có thể thấy được ánh sáng mặt trời.

Nhóm người dị dạng chủ yếu sống ở phía nam của rừng cây đại thụ, cách điểm khai thác rất gần. Mới đầu chỉ có một phần nhóm người dị dạng quay trở lại sống trên mặt đất. Sau khi trưởng khoa và Dịch Tiêu đến đảo, lịch trình khai thác dần được đẩy mạnh, cuối cùng cũng đào đến gần nơi bọn chúng sinh sống, buộc bọn chúng phải lên mặt đất.

Dịch Tiêu nhíu mày, lắc đầu: ''Không đúng, tại sao trong lòng đất lại có người dị dạng tồn tại? Trên hòn đảo này không nên có người... Kể từ sau vụ phóng xạ hạt nhân từ vài thập niên trước, người dân trên đảo đã chuyển đi hoặc tử vong hoặc là mất tích, làm sao lại...''

Dịch Tiêu nói tới đây chợt ngây người, cô quay đầu lại nhìn về phía trưởng khoa đang nhìn chằm chằm vào kính hiển vi hỏi: ''Những người dị dạng này... Chẳng lẽ là người dân bản địa ở trên đảo?''

''Có phải là người dân bản địa hay không thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng khẳng định bọn họ là những người bị quốc gia vứt bỏ.''

Quốc gia mà hòn đảo đó thuộc về trước đây đã cử một số lượng lớn công nhân đến đảo để tiến hành hoạt động công nghiệp quân sự bí mật, một phần lớn trong đó được thực hiện dưới lòng đất. Sau vụ nổ hạt nhân từ vài thập niên trước, quốc gia đó đã công bố ra bên ngoài rằng hầu hết tất cả người dân trên đảo đã được đưa đi sơ tán, ngoại trừ những người chết và mất tích.

Nhưng sự thật không phải như vậy.

Ngoại trừ các sĩ quan cấp cao, còn lại toàn bộ công nhân viên ở căn cứ quân sự đều bị chôn vùi dưới lòng đất.

Rất khó để xác minh lại chi tiết sự việc. Không ai biết, những người bị chôn vùi dưới lòng đất ấy từ khi nào đã biến thành hình dáng của người dị dạng như ngày nay, và cũng không ai biết, họ đã sống sót như thế nào cho đến thời điểm khi nguồn nước và lương thực trong căn cứ quân sự cạn kiệt và tồn tại cho đến bây giờ.

''Nhưng mà.'' Trưởng khoa ngừng lại, ''Theo báo cáo, số lượng công nhân bị chôn vùi dưới lòng đất khoảng mấy nghìn người, số lượng người dị dạng còn sống sót chỉ có mấy trăm.''

Dịch Tiêu mấp máy môi, chỉ nhìn ra ngoài cửa số, không nói thêm gì nữa.

Thế giới hiện tại luôn có những điều bí ẩn mới xuất hiện, không lâu sau, sự kiện lữ đoàn Cự Mãng tử vong một cách bí ẩn trên đảo cũng phai nhạt dần trong mắt công chúng, chỉ có gia đình của những người đã mất vẫn bôn ba miệt mài tìm kiểm chân tướng.

Dịch Tiêu vẫn không thể hiểu nổi tại sao Uông Dương lại bỏ rơi Trịnh Hi Hi ở trên đảo, sau khi sóng gió qua đi, cô quay về thế giới này điều tra một chút.

Chân tướng lộ ra chỉ khiến người ta thổn thức.

Uông Dương chẳng qua chỉ là thích tài sản của nhà Trịnh Hi Hi mà thôi.

Trịnh Hi Hi vẫn cho rằng gia cảnh nhà cô bình thường, cha mẹ cô cũng chưa bao giờ tiết lộ quá nhiều điều cho cô biết, nhưng, cha mẹ Trịnh Hi Hi sở hữu rất nhiều bất động sản có giá trị không hề nhỏ.

Chuyến đi lần này của lữ đoàn Cự Mãng còn có một thành viên tên A Trùng là nhân viên kinh doanh bất động sản. Hắn tương đối quen thuộc với cha mẹ Trịnh Hi Hi. Thoạt nhìn đôi vợ chồng này trông nghèo khó nhưng đã từng đến chỗ hắn mua năm căn nhà một lúc.

Sau đó, hắn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.