Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 7: Thầy giáo xâm phạm học sinh (7) Bị bắt




Edit: cầm thú

Mí mắt của Chu Thanh run lên bần bật, mở mắt ra, khi biết được người tới là ai, hai mắt tràn đầy tức giận, răng nghiến mạnh vào nhau đến nỗi phát ra tiếng động.

"Mày..."

Ông ta giận ngồi bật dậy, mới vừa cử động thân thể, vết thương trên người khiến ông đau đến mức nhe răng nhếch miệng, đành phải nằm xuống giường bệnh. Chiều hôm nay hắn tỉnh dậy định gọi người vào, nhưng bên ngoài quá ồn ào, vợ con ngoài phòng bệnh lại vừa khóc vừa cãi nhau.

Chu Thanh lắng nghe cả buổi trời, rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Mọi chuyện đều sáng tỏ rồi.

"Là mày... Đỗ Linh... là mày bán đứng thầy có đúng không?!" Nằm trên giường mấy ngày trời, giọng của Chu Thanh vẫn rất yếu ớt.

"Thầy Chu, có phải thầy nên giải thích ý nghĩa của từ 'bán đứng' không?"

Mí mắt Chu Thanh nhăn lại, lồng ngực phập phồng, trên tay vẫn cắm ống truyền nước biển, lại không thể kiềm chế được run rẩy.

"Mày là con khốn!" Ông ta nắm tay đập phát xuống giường, ống tiêm truyền nước biển liền theo đó tuột ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

"Ngày thường thầy đối xử với mày rất tốt, mày lại đối xử với thầy như vậy sao?! Tao nói cho mày biết, mày đừng hòng đi lên trường trên tỉnh thực nghiệm! Chúc mày vĩnh viễn cũng không thi đậu đại học, cả đời này sẽ chết dí trong cái thành phố nhỏ xíu này!"

Dịch Tiêu cúi người, giơ tay nhặt lấy ống tiêm dưới đất, ngón cái và ngón trỏ giữ lấy đùa giỡn, ánh mắt nhìn chất lỏng không ngừng tuôn ra, khóe miệng chậm rãi kéo lên:

"Thầy Chu, xin thầy bớt giận."

Nói xong, Dịch Tiêu đè cánh tay Chu Thanh lại, lấy ống tiêm đâm vào mạch máu của Chu Thanh.

Chu Thanh đau đến mức gào lên một tiếng.

"Chúc thầy ngồi tù vui vẻ." Dịch Tiêu để lại những lời này, sau đó chuẩn bị rời đi.

"Mày đợi đã!"

"... còn việc gì sao?"

Một giây trước Chu Thanh vẫn nghiến răng nghiến lợi, một giây sau bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Đỗ Linh, mày cho rằng chỉ với bản lĩnh của mày mà muốn hủy hoại tao sao?"

Dịch Tiêu liếc nhìn Chu Thanh: "Tôi không đủ khả năng." Dừng một chút, nói thêm, "Nhưng chúng tôi thì được."

Chu Thanh đã bị dồn đến đường cùng, hiện tại chẳng qua là cố gắng vùng vẫy thôi. Dịch Tiêu không quá để ý. Hiện tại nên đi ra ngoài nói với cảnh sát là Chu Thanh tỉnh dậy rồi, sau đó sẽ có người dẫn ông ta đi ăn cơm tù.

Thấy lời nói của bản thân không có tác dụng, Chu Thanh dồn hết sức lực, thở hổn hển nhìn ra phía cửa la lên: "Tao nói cho mày biết, Chu Thanh tao làm nhiều năm như vậy cũng không phải không có gì! Phía trên tao còn có người!... Chờ tao ra ngoài, tao sẽ cho mày sống không bằng chết!"

Dịch Tiêu đóng cửa lại để Chu Thanh tự nghe những lời đó. Lúc này, cảnh sát đã quay lại, Dịch Tiêu chỉ tay vào phòng bệnh, nhóm cảnh sát không quan tâm cũng chẳng hỏi lý do vì sao Dịch Tiêu lại ở đây, lập tức chạy vào phòng bệnh.

Không tới nửa giờ sau, cảnh sát Triệu cầm theo lệnh bắt giam của cục cảnh sát đi tới bệnh viện, nhóm cảnh sát thừa dịp trời tối không có phóng viên liền đưa Chu Thanh về cục cảnh sát.

Trước khi đi, cảnh sát Triệu đứng ở xe cảnh sát quay sang hỏi Dịch Tiêu bên cạnh: "Trễ như vậy cháu còn đến bệnh viện làm gì?"

Dịch Tiêu mím môi, khóe môi chậm rãi xuất hiện ý cười.

Ánh mắt cảnh sát Triệu khẽ lay động, trong giây lát trong đầu toàn là giọng nói và tiếng cười của con gái ông ta. Đúng vậy, năm ngoái trước khi mất con gái ông vẫn là học sinh năm hai; nếu con bé còn sống, năm nay sẽ là học sinh năm ba giống Đỗ Linh... cũng không biết vì sao, ông cảm thấy con gái vẫn còn trên trần gian, cảm thấy con gái vẫn ở bên cạnh mình.

Cảnh sát Triệu nghĩ lại, không khỏi hít hít cái mũi. Một nếp nhăn xuất hiện trên trán, bỗng chốc khiến ông nhìn như già thêm chục tuổi.

Dịch Tiêu quay đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cảnh sát Triệu đã bắt lấy hung thủ. Thật sự, chúng cháu đều vô cùng biết ơn chú."

"Đây chính là trách nhiệm của chú."

Nói xong câu đó, giọng nói cảnh sát Triệu liền nghẹn ngào, vài giây sau, cơ thể giống như vô lực, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi đầu kìm chế không cho bản thân khóc rống lên.

Nếu như chữ 'cảm ơn' này là con gái đích thân nói với ông thì thật tốt biết bao.

...

Cảnh sát chính thức bắt Chu Thanh, cũng công bố những tình tiết chính của vụ án cho xã hội.

Theo như cảnh sát điều tra, từ tháng ba đến nay, Chu Thanh có liên quan đến việc cố ý – ép buộc dâm ô bốn học sinh nữ, nhiều lần cưỡng hiếp một học sinh nữ. Chu Thanh vốn là giáo viên lại dám giở trò độc ác với học sinh của mình, hành vi này khiến người người giận sôi máu. Cảnh sát tiếp tục điều tra vụ án, thu thập chứng cớ, cũng đợi thời gian nộp án kiện lên Viện Kiểm Sát xem xét khởi tố.

Tin tức chính thức tuyên bố cùng ngày, bởi vì những lời nói không phù hợp hôm phỏng vấn mà hiệu trưởng Ngũ Trung tự nhận lỗi từ chức. Hiệu trưởng mới nhận chức liền tập hợp tất cả giáo viên mở cuộc họp, yêu cầu các giáo viên kiểm điểm lại hành vi của mình, đang lúc Ngũ Trung đứng ở đầu ngọn gió không thể xảy ra chuyện tương tự như vậy được.

Các giáo viên thu liễm hành vi, xem học trò giống như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, cũng không dám đánh chửi hay dạy dỗ học sinh. Học sinh Ngũ Trung hiếm khi có một khoảng thời gian tốt đẹp.

Lớp Đỗ Linh có giáo viên Ngữ Văn mới. Giáo viên Ngữ Văn mới là người vừa tốt nghiệp đại học sư phạm, trường học sắp xếp cho hắn xuống tiếp nhận cục diện rối rắm này. Có lẽ do giáo viên tuổi còn trẻ nên chứa đầy năng lượng, dưới sự giúp đỡ của hắn các bạn học bắt đầu thoát khỏi bóng ma của Chu Thanh, an tâm chuẩn bị thi trung khảo.

Thời gian như thoi đưa, thời gian cách trung khảo chưa đến nửa tháng, vụ án của Chu Thanh cục cảnh sát vẫn đang điều tra tìm chứng cứ, trong thời gian ngắn chưa thể hoàn thành trình tự luật pháp.


Dịch Tiêu quyết định thay mặt Đỗ Linh thi đậu trung khảo, hai tuần trước kì trung khảo liều mạng ôn tập, đồng thời dành thời gian phối hợp giúp cảnh sát tìm bằng chứng, thường xuyên đi qua lại, mỗi ngày đều mệt đến mức đầu dính gối liền ngủ. Kiếp trước là học bá, nhưng đời này không dám chắc chắn có thể thi tốt trung khảo hay không.

Mỗi lần cảnh sát Triệu gọi Dịch Tiêu đến cục cảnh sát phối hợp điều tra sau đó đều đích thân đưa cô quay lại trường, nhưng lần nào cảnh sát Triệu cũng đậu xe cách trường một khoảng xa, rồi nhìn Dịch Tiêu rời đi.

Dịch Tiêu hiểu cảnh sát Triệu làm như vậy là có ý tốt. Nếu có người nhìn thấy Đỗ Linh qua lại với cảnh sát sẽ suy đoán Đỗ Linh là người bị hại. Trong vụ án của Chu Thanh, ngoại trừ Tư Cường đi chém người nên lộ ra Vương Na là người bị hại, thông tin của bốn người bị hại khác hoàn toàn được giữ kín. Ngay cả Dịch Tiêu cũng không biết ba người bị hại khác là ai.

Có thể thấy được, cảnh sát Triệu đặc biệt xử lí việc này cẩn thận, đối xử với từng người bị hại giống như con gái ruột của ông ấy.

Từ tận đáy lòng Dịch Tiêu rất biết ơn cảnh sát Triệu.

Thật không may mắn cho Vương Na.

Vương Na vẫn chưa đi học lại. Nghe cảnh sát Triệu nói, cha mẹ Vương Na từ nông thôn lên thành thị làm một công nhân bình thường, sau khi sự việc bị lộ ra hằng ngày phóng viên tới nhà quấy rầy, lâu dần hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ. Cả nhà bọn họ không chịu được, đành phải chuyển đến thành phố khác, thay hình đổi dạng sống lại lần nữa.

Nhưng mà, Vương Na vốn là người làm chứng quan trọng của vụ án, phải được cảnh sát bảo vệ. Trước đó Vương Na dùng que thử thai cho nữ cảnh sát xem qua, để chứng minh cô mang thai; sau đó cảnh sát lại đưa Vương Na đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận cô có thai rồi, chính thức để Vương Na trở thành nhân chứng quan trọng cần bảo vệ.

Cảnh sát sắp xếp cho Vương Na làm kiểm tra DNA vào cuối tháng sáu, chỉ cần DNA đúng, chuyện Chu Thanh cưỡng hiếp Vương Na nhân chứng vật chứng đầy đủ, có thể chuyển tới Viện Kiểm Soát để khởi tố được rồi.

Dịch Tiêu nghe xong vô cùng tiếc hận. Nếu lúc trước Tư Cường có thể bình tĩnh một chút, vậy thì Vương Na có thể tránh khỏi tất cả chuyện này.

Về phần Tư Cường, năm nay mười lăm tuổi, mặc dù cố ý gây thương tích cho Chu Thanh, nhưng chưa bị thương nặng hoặc tử vong, căn cứ theo luật hình sự có thể giảm bớt hình phạt, bị đưa vào trại quản giáo.

...

Thiếu đi Chu Thanh, cuộc sống của Dịch Tiêu cực kì thoải mái.

Mỗi ngày chỉ đơn giản là chiến đấu với tri thức, không cần phải đối mặt với lòng người hiểm ác. Trường học quả thực là một nơi vô cùng trong sáng.

Trần Nhiên một tay ôm quả bóng, cong môi, nhìn Đỗ Linh đi phía đội, hỏi: "Cậu thật sự muốn tham gia với chúng tôi?"

"Ừm."

Kiếp trước suốt năm năm đại học Dịch Tiêu đều tham gia huấn luyện quân đội, coi như đã trãi qua thử thách quân nhân. Khi đó rất nhiều người trong trường nói một cô gái như cô việc gì phải đi vào quân đội làm gì, còn có người nói Dịch Tiêu vì bảo vệ đề tài nghiên cứu mới đi bộ đội.

Mặc kệ người khác nói như thế nào, Dịch Tiêu vô cùng kiên quyết dứt khoát, hai năm sau, cô từ bông hoa mềm mại trở thành nữ trung hào kiệt, tư thế oai hùng mạnh mẽ, trở thành nhân vật truyền kì trong trường.

Lúc trong bộ đội Dịch Tiêu rất thích chơi bóng rổ, cho nên hiện tại nhìn thấy quả bóng liền thấy kích thích.
Ánh mắt Trần Nhiên sáng ngời, quả bóng chạm vào đất phát ra tiếng bang bang, lay động thứ duy nhất chỉ có ở thanh xuân chính là bụi đất.


Đập bóng, vượt người, dẫn bóng vào lưới... mấy động tác chơi bóng của Dịch Tiêu hết sức nhuần nhuyễn, có thể so sánh với tuyển thủ chuyện nghiệp. Tất cả học sinh ở đây đều kinh ngạc đến há hốc miệng --- xưa nay chỉ biết Đỗ Linh học tập tốt, đâu biết rằng cô ấy chơi bóng rổ cũng rất đỉnh.

Trần Nhiên lại nhìn Đỗ Linh với ánh mắt khác xưa ba phần.

Sau khi vận động xong, Trần Nhiên đưa cho Đỗ Linh một cái khăn mặt, hai người vừa lau mồ hôi, vừa đi song song trên sân trường.

Ve sầu trên cây tùng bắt đầu kêu. Trần Nhiên nghiêng đầu, mồ hôi trên chóp mũi Dịch Tiêu đập vào mắt anh. Giọt nước nhỏ kia lăn theo cánh mũi chảy thẳng tới môi, lăn nửa vòng theo môi, cuối cùng dừng lại ở trên quai hàm.

Có thể do mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt Trần Nhiên nong nóng, vội vàng thu hồi ánh mắt, một lúc sau không nhịn được lại liếc mắt nhìn qua.

Hóa ra... ngũ quan của Đỗ Linh lại xinh xắn như vậy?

Hơn nữa do mới vận động xong nên làn da sáng bóng mạnh khỏe như đúng tuổi thanh xuân, cả người được tắm rửa ánh mặt trời giống như sức sống vô hạn.

Nam thanh niên không biết phải mô tả tâm trạng bây giờ thế nào. Miệng Trần Nhiên khẽ mở, trong đầu chỉ nghĩ tới một từ duy nhất ---

Đẹp quá.

"Cậu đang nhìn tôi à?" Khóe mắt Dịch Tiêu xuất hiện ý cười.

Trần Nhiên lập tức quay đầu đi, mặt đỏ tới tận tai, sau một hồi ấp úng nói không nên lời.

Dịch Tiêu nín cười, giơ tay vắt khăn mặt lên vai Trần Nhiên: "Cảm ơn khăn mặt của cậu."

"... Không có gì."

Dịch Tiêu nhếch miệng, chuyển đề tài: "Trần Nhiên, sau này cậu muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn tham gia đội điền kinh quốc gia, tham dự thế vận hội Olimpic."

"Vì sao vậy?"

"Bởi vì..." Yết hầu Trần Nhiên giật giật, hai tay không biết làm sao, đành phải đặt bên hông, "Có một người bạn của tôi cực kì thích Lưu Tường. Tôi muốn trở thành người lợi hại như Lưu Tường, muốn cho cô ấy nhìn thấy bộ dáng tôi thi đấu ở Olimpic."

Dịch Tiêu nghe xong liền rũ mắt, không khỏi có chút mất mác.

Thì ra Trần Nhiên đã có người trong lòng rồi...

Nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, quả đấm rơi trên vai Trần Nhiên cổ vũ dũng khí cho anh:

"Chúc cậu thành công."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.