Làm sao người đàn ông lúc này có thể nghe được những lời này?
Từ sáng đến giờ, hắn đã kìm nén đầy một bụng phẫn uất. Hắn kinh ngạc trước sự thay đổi nhanh chóng trong thái độ của người đàn bà góa này. Hôm qua còn hôn môi ân ái với hắn, hôm nay lại ngang nhiên trước mặt hắn, quay sang ve vãn người đàn ông khác?
Còn đôi giày đó nữa!
Nàng lại tặng cho Cừu Đống một đôi giày giống hệt như vậy? Trời biết khi hắn nhìn thấy đôi giày đó, suýt chút nữa đã không kìm chế được, muốn xông lên giật lấy rồi xé nát...
Thật không thể nào chấp nhận được.
Thật không thể nào chấp nhận được!
Càng nghĩ càng thấy uất ức.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Lục Dực cau mày, nắm chặt tay, mím chặt môi, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Lời nói như mang theo lưỡi d.a.o sắc lạnh.
"Hai ngày nữa, nàng muốn dùng Cừu Đống để giải độc?"
Nghe câu này.
Từ Ôn Vân khẽ nhướn hàng mi dài như lông vũ nhìn hắn, khóe môi nở một nụ cười, thậm chí còn hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo vài phần ngây thơ và chế giễu.
"Việc thuốc giải trong người ta có giải được hay không, giải với ai... thì có liên quan gì đến ngươi sao?"
"Việc thuốc giải trong người ta có giải được hay không, giải với ai... thì có liên quan gì đến ngươi sao?"
!
Trên đời này chưa từng có ai dám nói chuyện với Lục Dực như vậy.
Lửa giận trong lòng hắn bùng lên dữ dội, gân xanh trên thái dương nổi lên cuồn cuộn, đồng tử co rút lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Hắn cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng không thể kiểm soát được sự hung bạo đang sôi sục trong xương tủy. Hắn đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng của nàng, từ vầng trán trơn bóng, đến gương mặt thanh tú tuyệt trần... cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn mảnh mai.