Lúc trước Văn Trung cũng luôn né tránh trực diện, mà đón đỡ nơi ít lực hơn trong khi đâm là thân kiếm. Nhưng giờ lại hời hợt chống lại như vậy, hành động nhìn qua chẳng khác nào tự sát cả.
Khập!
Tuy nhiên, bất ngờ là khi mũi kiếm đâm tới bàn tay của hắn, lại bất chợt dừng lại không thể tiến thêm.
" Nội lực? Sao nội lực của hắn lại mạnh như vậy? "
Doãn Chí Bình chợt ngẩn ra.
Không sai biệt lắm, Văn Trung đã học được cách vận dụng nội lực trong cơ thể, mặc dù chưa quá thành thạo nhưng với nội lực cực kỳ mạnh mẽ của Âu Dương Phong, đón đỡ một đòn như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà việc này cũng không có gì đáng để kinh ngạc, dù sao cũng chỉ là làm quen với thứ năng lực có sẵn trong cơ thể mà thôi. Điều Văn Trung nói rằng đã hiểu ra, thực tế là một bất ngờ khác.
Doãn Chí Bình tự dưng cảm thấy kiếm của mình bị kéo đi. Gã kinh ngạc, vội vận nội lực đoạt lại. Văn Trung chỉ giữ kiếm một chút, rồi đột nhiên phóng kiếm, hai nắm đấm đánh thẳng tới trước ngực Doãn Chí Bình.
Song quyền nhất kiếm đồng thời đánh tới, Doãn Chí Bình võ công cao mấy cũng không kịp đỡ nổi lối tập kích này. Đây cũng là chiêu mà Doãn Chí Bình đáng lẽ sớm phải nhận từ lần trước đó a.
Lúc này Doãn Chí Bình đành vứt kiếm, dùng chưởng, giơ tay ngang ngực chống đỡ, nhưng gã gập cánh tay quá sâu rất khó phát kình, cũng may lực lượng của Văn Trung không quá mạnh, không thể gây tổn thương quá lớn nhưng cũng đủ để gã thấy toàn thân chấn động, ngực đau nhói, hai cánh tay tê dại, vội lui lại vài bước.
Trước đó đều đơn giản tránh né, nên là lần đầu tiên hắn chính diện đi cảm nhận lực lượng của Văn Trung.
Những cao thủ trong thế giới này nếu không vận nội công, hẳn cũng không có nhiều người sở hữu lực lượng thuần túy mạnh hơn hắn, Doãn Chí Bình thiệt thòi là có thể hiểu.
Sau đó Văn Trung lần nữa lao vào, nhưng lần này Doãn Chí Bình không hề có bất cứ cơ hội nào chống trả.
Hàng loạt chiêu thức Văn Trung đánh ra giống như nhắm vào mọi điểm yếu trong võ công của gã. Văn Trung giống như thi triển một loại võ công khắc chế hoàn toàn võ công của Doãn Chí Bình.
Trước đây hắn cũng đã cho rằng chiêu thức trong võ học giống như một loạt tổ hợp động tác có quy luật và độ khó nhất định nhằm tăng cường khả năng tấn công hay dễ dàng phản xạ hơn trong chiến đấu
Đơn giản mà nói nếu các yếu tố cơ bản như sức mạnh, lực phòng thủ cùng tốc độ và phản xạ đều vượt xa đối thủ, vậy thì chiêu thức cũng giống như một loại kĩ xảo vẽ vời mà thôi.
Vì vậy, nếu để ý tới vai trò then chốt của từng chiêu thức và hiểu ra quy luật sử dụng của chúng, sẽ có thể dễ dàng tìm ra sơ hở mà trực tiếp khắc chế.
Tất nhiên nói như vậy nhưng thực hiện lại không hề đơn giản.
Chính vì thế, khi Văn Trung làm được điều này Doãn Chí Bình đã vô cùng hoảng hốt. Nhiều người cả đời tìm cách khắc chế một môn võ công nào đó, nhưng cả đời cũng không thể làm được. Vậy mà, thanh niên trước mặt gã rõ ràng chỉ trong thời gian chưa đến nửa giờ, lại có thể làm được.
Gã sẽ không tin vào điều này, hẳn là tên kia đã học võ công khắc chế hắn từ trước đó mà thôi.
Văn Trung cũng không cần gã phải tin, hắn tiếp tục điên cuồng đánh đập kẻ đáng ghét này một trận.
Ban đầu còn tưởng có thể dễ dàng đè bẹp tên này, tiêu trừ đi sự căm thù của hắn với loại hành động vô sỉ của Doãn Chí Bình. Không nghĩ đến lại bị cắn xé một hồi mới có thể chế ngự được gã. Văn Trung đương nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dần dần trong khu rừng đã tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Doãn Chí Bình.
Cuối cùng khi Doãn Chí Bình bị đánh thành mũi heo, mắt gấu trúc, môi con đỉa,...năng lượng kì lạ của Văn Trung mới lặng lẽ tràn vào hạ thân gã, đem nơi đó thầm phá hủy.
Rất có thể, chính Doãn Chí Bình sau này cũng không biết mình không còn khả năng "trỗi dậy".
Đây có lẽ là một hình phạt hơi ích kỷ của Văn Trung dành cho gã.
Tuy rằng, phần lớn là do hắn không yên tâm và chán ghét kiểu ái mộ của Doãn Chí Bình đối với Tiểu Long Nữ.
Nhưng chung quy cũng không phải việc gì quá đáng, bởi người này vốn đã là một đạo sĩ, hơn nữa Văn Trung xuất hiện cản trở hành vi đồi bại của gã, không có nghĩa gã không có tội.
Trừng phạt như vậy cũng chắc chắn khiến Doãn Chí Bình sau này sẽ không thể làm ra chuyện bại hoại thanh danh đạo sĩ của chính gã, vậy cũng chưa hẳn đã là một việc xấu.
Thậm chí, đây có thể xem như tạo phúc cho gã a!
" Không biết rốt cuộc là thưởng hay phạt nữa? "
Suy nghĩ một hồi, Văn Trung cũng chỉ cảm thấy mình đã làm đúng, còn có lệch lạc từ trừng trị sang giúp đỡ hay không, vậy thì đánh thêm một trận cho nghiêng hẳn sang trừng phạt là được rồi.