Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 5



Sau khi nhận ra tình cảm của bản thân đối với Y Lam, Mạc Kỳ Tuyên bắt đầu tổ chức tấn công một cách dữ dội nhằm chiếm được hảo cảm của nàng, đồng thời cũng ngăn cản tất cả các sinh vật giống đực khác đến gần nàng. Rất hiển nhiên, Vệ Minh cùng các ám vệ cũng nằm trong số đó.

Lúc vừa cùng Y Lam trở về nhà trọ, Mạc Kỳ Tuyên nhanh chóng triển khai kế hoạch của mình. Hắn mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Vệ Minh cùng các ám vệ, nhìn nàng nở một nụ cười ôn nhu nhất có thể, ân cần nói: “Y Lam, chắc ngươi cũng mệt rồi. Về phòng tắm rửa đi, sau đó xuống đây ăn tối với ta, được chứ?”. Nếu các thiên kim tiểu thư ở kinh thành thấy được nụ cười này của hắn, hẳn sẽ phát cuồng lên rồi bắt đầu ảo tưởng về tương lai trở thành Chiến vương phi của mình. Nhưng Y Lam một chút phản ứng cũng không có, chỉ hơi mỉm cười một chút rồigật đầu rồi quay đầu đi thẳng về phòng. Mạc Kỳ Tuyên mặc dù có hơi thất vọng về thái độ không mặn không lạt của nàng, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần suy nghĩ xem tối nay nên gọi món gì. Theo hắn được biết, nữ tử đều thích làm đẹp, giữ dáng, thích ăn đồ ngọt. Ừm, hẳn là như vậy. Thế là Mạc Kỳ Tuyên không chút do dự đi tìm tiểu nhị chuẩn bị thức ăn.

Một lát sau, Y Lam sau khi tắm xong liền đi xuống lầu dưới ăn tối. Lúc nhìn thấy những món ăn trên bàn, sắc mặt Y Lam lập tức đen lại, trong lòng không ngừng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông tên nào đã soạn ra cái thực đơn chết tiệt này. Mạc Kỳ Tuyên trông thấy vẻ mặt khó coi của Y Lam trong bụng không khỏi giật thót một cái. Chẳng lẽ những món này không hợp khẩu vị của nàng? Nghĩ thế, hắn khẽ ho một tiếng, hỏi: “Ngươi không thích những món này?”. Y Lam gật đầu, trong lòng đã đem Mạc Kỳ Tuyên ra mắng xối xả một trận. Nghe hắn hỏi thế thì có dùng đầu ngón chân cũng biết được cái thực đơn chết tiệt này là do ai soạn ra. Hắn nghĩ nàng là thầy chùa ni cô hay sao mà trên bàn toàn rau với đậu phụ thế này. Lại còn mấy món bánh ngọt mà nàng ghét nhất trên đời nữa chứ. Thật lòng mà nói nàng chẳng hảo mấy món đồ ngọt tí nào. Ăn ngấy chết đi được.

Mà trong lúc này, Mạc Kỳ Tuyên trong lòng đang ảo não không thôi. Vốn muốn giúp nàng chọn mấy món thật ngon, không ngờ lại chọn toàn những món mà nàng ghét. Hắn đành phải mặt dày hướng nàng hỏi: “Vậy ta kêu người đem mấy món này đi. Ngươi thích ăn món gì?”. Y Lam không chút suy nghĩ trả lời: “Ta muốn ăn thịt!!!”. Mạc Kỳ Tuyên lập tức gật đầu đi tìm tiểu nhị đổi món. Chỉ một khắc sau, một bàn đồ ăn thơm ngon hấp dẫn liền bày ra trước mặt. Y Lam chảy nước miếng nhìn đồ ăn trên bàn, nhanh như chớp gắp ngay một miếng gà quay vàng ruộm trên bàn, ăn một cách ngon lành. Mạc Kỳ Tuyên thì không ăn gì, chỉ ngồi nhìn nàng ăn, tủm tỉm cười. Trong lòng đồng thời cũng âm thầm ghi nhớ những món nàng thích ăn, tránh sau này gặp lại tình huống như hôm nay.

Y Lam thấy Mạc Kỳ Tuyên không ăn gì thì cảm thấy rất khó hiểu, nhìn hắn hỏi: “Tiểu Kỳ, sao ngươi không ăn gì? Không hợp khẩu vị sao?”. Mạc Kỳ Tuyên giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngượng ngùng cười, đáp: “Ta không có đói, ngươi ăn đi.”. Y Lam lắc đầu: “Ngươi ăn cùng ta đi. Ăn một mình không vui.” Dứt lời, liền lấy đũa gắp một miếng cá phỉ thúy bỏ vào chén hắn. Mạc Kỳ Tuyên vẻ mặt vô cùng vui vẻ gắp miếng cá đó bỏ vào miệng, trong đầu không quên suy diễn lung tung. Miếng cá này là nàng gắp cho hắn, hơn nữa đôi đũa kia nàng cũng đã dùng qua. Đây có tính là hôn gián tiếp không nhỉ? (@_@) Nếu như Y Lam biết được suy nghĩ của Mạc Kỳ Tuyên bây giờ, chắc chắn nàng sẽ ko do dự đá bay hắn ra ngoài đồng thời sau này cũng không bao giờ gắp thức ăn cho hắn nữa.

Dùng xong bữa tối, Y Lam liền hẹn Mạc Kỳ Tuyên lên phòng nói chuyện. Mạc Kỳ Tuyên tất nhiên sẽ đến, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạng màu hồng. Đáng tiếc, hắn đã phải thất vọng mà trở về. Cuộc nói chuyện có nội dung mà Mạc Kỳ Tuyên chưa bao giờ nghĩ tới: đòi tiền.

Câu nói đầu tiên Y Lam nói khi Mạc Kỳ Tuyên vừa ngồi xuống ghế là: “Lần trước trong rừng ta đã giúp ngươi hai lần, ngươi cũng phải trả công cho ta chứ?”. Mạc Kỳ Tuyên nghe thấy câu này cả người lập tức cứng đờ. Bao nhiêu mộng tưởng cùng những lời tình tứ khổ công suy nghĩ chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược vào bụng. Thế nhưng đả kích vẫn chưa dừng lại. Y Lam bày ra bộ mặt độ lượng nói tiếp: “Vốn định lấy ngươi 10 vạn lượng hoàng kim, nhưng nể tình các ngươi đưa ta ra khỏi rừng và chăm sóc ta thời gian qua. Ta chỉ lấy 8 vạn lượng, thế nào?”. Mạc Kỳ Tuyên khóe miệng co giật không biết phải làm sao để diễn tả tâm trạng hiện tại của mình. 8 vạn lượng hoàng kim đối với người khác tuyệt đối là một số tiền cực kỳ khổng lồ, nhưng đối với hắn thì chẳng là gì cả. Có điều do lúc trước đã hi vọng về một khung cảnh lãng mạng quá nhiều nên bị hiện thực phũ phàng làm sốc mà thôi. Bất quá hắn rất nhanh liền khôi phục lại như cũ, không chút do dự gật đầu. Vốn định lấy ngân phiếu trong người ra đưa luôn cho nàng, nhưng lại sợ nàng lấy được tiền thì bỏ đi luôn nên vờ bày ra vẻ mặt khó xử nói: “Y Lam, hiện tại trong người ta không có nhiều tiền như vậy. Hay ngươi theo ta về nhà, ta sẽ lấy tiền đưa cho ngươi, được chứ?”. 

Y Lam vui vẻ gật đầu, trong đầu suy nghĩ làm sao có thể tạo ra một thế lực riêng cho mình một cách nhanh nhất. Từ lúc xuyên đến đây, nàng đã muốn thành lập một thế lực ngầm cho mình giống như lúc còn thế giới kia. Nhưng muốn làm được việc này phải có một thứ rất quan trọng: tiền. Vậy nên nàng mới mặt dày vơ vét của Mạc Kỳ Tuyên một phen. Cộng thêm số tiền lấy được ở Huyết Hùng trại, có lẽ cũng đã tạm đủ rồi. Nếu như vẫn còn thiếu... Hắc hắc hắc, nàng sẽ không ngại đi làm đạo tặc vơ vét thêm chút ít để bù vào đâu.

Tờ mờ sáng hôm sau, Mạc Kỳ Tuyên đã đánh thức Y Lam dậy lên đường. Y Lam lúc đó rất muốn đạp cho hắn một phát bay ra khỏi phòng, nhưng nghĩ tới 8 vạn lượng hoàng kim kia, nàng nhịn. Lúc bước xuống lầu dưới, Y Lam há hốc mồm nhìn chiếc xe ngựa hoa lệ ngoài cửa, bộ dạng không thể tin nổi. Mạc Kỳ Tuyên đứng bên cạnh thấy vậy trong lòng vô cùng thỏa mãn, nở nụ cười đắc ý: “Y Lam, hôm nay chúng ta sẽ đi xe ngựa trở về, ngươi mau lên đi.” Dứt lời, cũng không đợi cho nàng đồng ý đã tự ý nắm tay nàng kéo lên xe. Hắc hắc, nhiều ngày như vậy, cuối cùng hắn cũng chiếm được tiện nghi của nàng. Bàn tay của Y Lam so với Mạc Kỳ Tuyên thì nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa lại mang sự mềm mại, mịn màng đặc trưng của nữ giới làm Mạc Kỳ Tuyên yêu thích muốn nắm mãi không thôi. Mãi đến khi đã lên xe, bắt gặp ánh khó chịu của Y Lam, hắn mới lưu luyến mà buông ra. 

Y Lam sau khi thoát khỏi ma trảo của Mạc Kỳ Tuyên liền đưa đôi mắt tò mò xem xét khắp nơi, vẻ mặt vô cùng hứng thú. Xe ngựa này quả thật rất lớn, cho dù nàng nằm dài ra cũng không vấn đề gì. Bên trong xe trang trí rất đẹp, quý phái mà lịch sự. Phía bên phải còn có một cái bàn, bên trên có điểm tâm, trái cây và mấy cuốn sách. Ăn tạm một chút điểm tâm, Y Lam lười biếng vương người một cái rồi tựa vào thành xe ngủ ngon lành. Mạc Kỳ Tuyên có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ. Hắn thật thắc mắc, tiểu nha đầu này như thế nào lại thích ngủ thế chứ. Uổng công hắn sai người đem xe ngựa đến, vậy mà lại không nhận được lời khen nào a. Hắn đúng là một kẻ đáng thương mà. Xem ra con đường truy thê của hắn vẫn còn rất dài đây.

Xe ngựa chạy hơn đến tận tối mịt mới về đến Vương phủ của Mạc Kỳ Tuyên. Trông thấy Y Lam đang ngủ một cách ngon lành trên xe ngựa, hắn thật không nỡ đánh thức nàng dậy, bèn nhẹ nhàng bế nàng đưa vào phòng. Hắc hắc, hiện tại đã đưa được nàng về nhà, hắn không tin rằng bản thân mình đường đường là Chiến vương gia tài mạo song toàn lại không thể chiếm được tình cảm của nàng. Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một việc khiến hắn hối hận đến mãi sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.