Ta Không Khóc

Chương 1: Ông trời cũng có lúc phạm sai lầm



TMD, Chu Kình ngươi thật tốt! Trước kia người theo đuổi ta là ngươi, giờ vứt bỏ ta cũng là ngươi, Huệ Thành Thiên ta liều chết với ngươi!” Ta đứng trong một buồng vệ sinh công cộng mà rít gào, tức giận đá vào cửa WC, thật đúng là tức chết mà! Ta đá chết ngươi, đồ bại hoại!

Hửm? Tại sao lại không về nhà mà đá á? Đồ ngốc, về nhà đá không phải là phá hoại tài sản của chính mình sao, các ngươi nghĩ ta là kẻ đơn thuần thế à? Có ý gì hả? Các ngươi cho rằng ta là đồ ngốc ư!!!! 

     “Ba~” – mắt phẫn nộ trừng lớn, trừng lớn, lại thêm trừng lớn – “Không thể nào! Đừng nói ngay cả cửa nhà vệ sinh công cộng cũng là hàng giả kém chất lượng chứ? Đá vậy quả thực là bất lịch sự nhở, cứ thế mà lại đá ra một cái lỗ lớn a!

Đây chính là cái gọi là ‘phá hoại tài sản công cộng’ đó, mà đương nhiên hiện tại phương pháp giải quyết tốt nhất chính là… “Chuồn ngay và luôn!”

Ta lén lút mở cửa, quan sát, quan sát – Ha ha..  Tuy rằng hôm nay bị nam nhân “đá”, nhưng ta vẫn hoàn hảo không xui lắm, thật may mắn …may mắn nha!..haha!

Ta quay lại WC, cầm lấy cặp sách rơi dưới sàn, chuẩn bị về nhà.

“!!!!!….Ủa? Sao đá không ra?” Thắc mắc nhìn ra ngoài qua cái lỗ bị đại gia ta đá ra, không có ai ở ngoài mà, nào..lại dùng sức, đá thêm nữa a!

“TMD đứa nào ở bên ngoài hả, mau mở cửa cho lão tử, bằng không chờ ta ra ngoài ta xử chết ngươi!” – Ta gào lên giận dữ.

Không có ai trả lời.

Chẳng lẽ ngày mai trên báo sẽ có tin giật tít “Một học sinh trung học bị bạn trai nhẫn tâm vứt bỏ, chết đói trong nhà vệ sinh công cộng, khi giãy dụa sắp chết liền đá hư cửa WC” ư!!!!!!!!

Không thể nào, thật sự mọi chuyện sẽ thảm hại đến vậy á???

Không được! Huệ Thành Thiên ta có thể chết, nhưng không thể chết trong WC! Chết thế nào cũng được, nhưng tuyệt nhiên không thể chết đói!!!

Ta trèo, ta trèo, trèo trèo trèo, ta không tin ta không thể ra khỏi một cái nhà vệ sinh!

Thật may có cái hốc mà đạp lên, bằng không ta có khi phải biến thành thằn lằn bò sát mất!!!

Hửm? Sao đột nhiên chân lại có cái gì bám dính dính nhở? Chẳng lẽ lại là phân!?

Ta cúi xuống, làm gì có cái gì a!

Tiếp tục.. tiếp tục, chắc hẳn là ta do đói quá sinh ảo giác, là ảo giác.., ảo giác thôi!

Nhưng mà không đúng, rõ ràng chân ta đạp nát cái gì đó trên cái lỗ mà. Mụ mụ a, đừng hù dọa ta nga, ta không phải chỉ là đạp hư cánh cửa WC thôi sao, đừng có phóng quỷ ra hù dọa ta chứ!!!

Hả hả hả~?

Sao bỗng dưng mình lại bị kéo đi ~ a a a ta không muốn đâu ~!

Không muốn bị cái loại lực lượng không biết tên này kéo vào cái động ta đá ra kia đâu, ô ô ô ~~

Thượng Đế a, Bồ Tát a, ta Huệ Thành Thiên mười bảy năm qua chưa làm bất cứ một chuyện xấu nào a. Nhiều lắm chỉ là vừa mới sinh ra đã khắc lão mẹ, năm sáu tuổi khắc chết lão cha, hiện tại ở nhờ nhà dì, hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lổng, rỗi việc thì đi khi dễ Tiểu Ân nhỏ hơn vài tuổi một chút mà thôi! [ Diên: =)))) hồn nhiên vô số tội a]

WC đại thần a, ngươi thực sự phải kéo ta đi sao a?

Lâu dần, với năng lực thích ứng hạng nhất, Huệ Thành Thiên ta bắt đầu quan sát bốn phía, nhưng rất tiếc là chẳng nhìn ra cái gì cả. WC đại thần a, nếu ngươi muốn dọa người thì cũng đừng biến xung quanh người ta thành một mảnh đen kịt như vậy chứ. Ít nhất thì cũng phải có cái gì để học tập chơi bời như trong khuôn viên một quỷ ốc ý, biến đại một cái gì đó ở xung quanh cũng được, chứ cứ thế này thì thật là nhàm chán quá đi!

Ha ha, ta là người tốt lại hoạt bát sôi nổi như vậy, ngươi kéo ta đi như thế này cũng chẳng sao đâu. Vì mặc kệ có ở đâu đi chăng nữa bản thân ta cũng chẳng có ai cần. Một tình yêu đến khắc cốt ghi tâm như thế cũng dễ dàng tan vỡ như vậy, ha hả. Về sau ta mới biết, hóa ra mọi chuyện đều chỉ là ảo tưởng mà thôi! Ai cũng sẽ không vì sự biến mất của ta mà cảm thấy thương tâm, bởi vì ta vốn là người không ai cần, cùng lắm chỉ còn có vị ca ca đồng tính và muội muội Tiểu Ân là thấy “vui sướng vạn phần” kia thôi.

Con đường tối đen phía trước cư nhiên xuất hiện một luồng sáng, không phải chứ, chẳng phải dưới âm phủ chỉ có một màu đen hắc ám thôi sao? Trong đầu thiên tài bị muội muội mình nhồi nhét cho một đống tiểu thuyết BL của ta chợt bật ra hai chữ “Xuyên không”.

Ta ngây ngốc bị luồng ánh sáng kia vây lấy rồi nhẹ nhàng tiếp đất an toàn. Nhìn quanh quất bốn phía, trời ạ ~ Không phải ta chỉ đá hỏng một cái cửa WC thôi sao, ông trời cũng không cần độc ác như vậy chứ, thật sự đẩy ta đến thế giới cổ đại a!

Ông trời a, thượng đế a, A Lạp Chân thần a, Jesus a, Nhục Nam Phật tổ a, nga, không đúng, là Như Lai Phật tổ a, ta Huệ Thành Thiên cái gì cũng không biết, tính toán đến mấy con số ngoài một trăm cũng đã rất khó khăn rồi mà, văn viết mấy chữ vượt qua mười nét cũng thấy nó lạ hoắc, thể dục cần vận động ta một mực nói không, lịch sử chính trị có mười phần thì cũng đã thiếu tới chín phần, tóm lại là dốt đặc cán mai, túm lại ta cùng lắm thì cũng được dạy dỗ khá tử tế, mặc dù tính hướng yêu đương có chút sai lầm nghiêm trọng, có vậy thôi mà!

Các vị thần tiên vĩ đại a, nếu các vị muốn ta đến cứu vớt cái thời cổ đại mang thiên hướng chính trị lạc hậu này thì ta không thể không nói với các vị – các vị lần này tìm lầm người rồi mà ~

Ta ôm chặt đầu, vì chính mình mà bi ai than thở ~ ô ô ô ~

Được, Huệ Thành Thiên nhân từ rộng lượng thiện lương ôn nhu ta đây sẽ cho các vị một cơ hội cuối cùng để hối cải, mau mau đưa ta trở về, tìm một người văn võ toàn tài lại đây. Nếu các vị không chọn được ai, ta sẽ tốt bụng đề cử một người a. Đó là Chu Kình, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài năng có tài năng. Tuy rằng hắn “đá” ta nhưng không thể không thừa nhận, hắn, hắn, thực tmd không tồi đâu!

Khẽ nhắm mắt, hắc ám lại bao phủ. Ông trời, ta đã cho ngươi thêm một cơ hội rồi đó, nhanh lên, ta đếm đến mười, ngươi phải nắm cho chắc cơ hội này nga!

Một, hai, ba……, mười!

“Ta đang trở về ~ a a a a a a!”

Vì sao, vì sao hả hả hả hả hả, vì sao xung quanh vẫn là khung cảnh cổ đại hệt trong phim, vì sao Ta vẫn ngồi trong cái hẻm nhỏ tối mịt, vẫn cứ nhìn người bên ngoài bận rộn đi qua đi lại như thế này hả?

Lão thiên gia, ta hận ngươi a!

Được rồi, xem như ngươi lợi hại, nhưng ta thề Huệ Thành Thiên ta chết đi về sau sẽ quay về ám ngươi!!!

Ô ô ô ~ dù muốn ta xuyên không thì cũng phải báo trước với ta một tiếng chứ, để ta còn biết đường mà tu bổ cái vốn  lịch sử – chính trị cho tử tế một chút, có hay chăng thì cũng phải để ta học chút võ công đã rồi hẵng xuyên chứ!!!!

Phủi phủi bụi trên người, ta lúc này mới phát hiện, quần áo trên người mình đã hóa thành đồ của cổ đại, chất liệu xem ra cũng không tệ lắm!

Thôi quản nhiều làm gì, dân dĩ thực vi thiên*, lão tử ta hiện tại tới cái thời cổ đại này trước tiên phải đi tìm miếng ăn trước đã, vì..

Ta đói a!

Đi ra khỏi con hẻm nhỏ tối tăm, ta đã không còn chút lo lắng liệu mình còn có thể trở về hay không nữa, dù sao ở thế giới đó cũng không ai quan tâm đến ta, có lẽ việc ta biến mất này đối với họ có lẽ còn là một sự giải thoát.

Chu Kình, khi thấy ngươi ôm một nữ nhân xinh đẹp vào lòng, lướt qua ngay bên cạnh ta, khi thấy ngươi không còn quan tâm đến sự tồn tại của ta nữa,

Ta muốn hỏi ngươi,

Ngươi có từng yêu ta không?

Lúc trước theo đuổi ta là vì cao hứng nhất thời,

Hay chỉ đơn thuần là vì ngươi biết ta yêu ngươi?

Phẩy phẩy tay áo, dù gì cũng đã là chuyện quá khứ, hết thảy đều không còn gì trọng yếu nữa!

Hóa ra quần áo thời cổ đại cũng có tác dụng như vậy a, ha ha ha, phẩy phẩy như vậy trông thật khí phách quá đi!

Đồ ăn ngon, thức ăn ngon, hương vị đệ nhất của ta, ta đến đây ~

*Dân dĩ thực vi thiên: đại khái ý nghĩa nó giống như “có thực mới vực được đạo” của mình á:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.