Ta Không Khóc

Chương 14



Mùa đông năm ấy âm lãnh dị thường, từ nền trời tối đen rơi xuống từng bông tuyết lạnh lẽo……

Đưa tay ra khẽ khàng tiếp lấy, nhìn chúng chậm rãi tan dần ngay trong lòng bàn tay……

Khẽ nở một nụ cười, xem ra mình vẫn còn chút độ ấm của con người a!

Bên chân là tờ giấy a di lưu lại. Bọn họ đi du lịch, lưu lại một người không có chìa khóa vào nhà như mình, thật muốn biết liệu bọn họ có thấy lo lắng cho hài tử này không?

Hay là, bọn họ đã quên đi sự tồn tại của nó rồi?   

Rời đi, rời khỏi cánh cửa hiện tại sẽ không mở ra với mình, có lẽ, cánh cửa ấy chưa từng vì mình mà rộng mở…

Năm ấy, có một hài tử mười bốn tuổi tên Huệ Thành Thiên trên miệng luôn nở một nụ cười cuối cùng cũng có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, nó có một gia đình ấm áp, nó có một người thân luôn quan tâm đến nó, nó có……

Xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, từng giọt bùn nước dơ bẩn bắn lên, nó muốn tránh đi, nhưng tránh được lần này, chẳng lẽ nó có thể vĩnh viễn không ô uế sao?

Lạnh, rất lạnh, rất muốn có một ly nước ấm, một bữa tối vẫn còn nóng hổi, cùng một chiếc giường nhỏ không cần ấm áp mềm mại cũng được.

Xuyên qua đám đông, lướt qua một gia đình ba người cười đùa hạnh phúc, lướt qua một đôi bạn thân mật khăng khít mà bước đi……

Mọi vật ở dưới ánh đèn neon kia đều trở nên rực rỡ lấp lánh. Bản thân nếu đứng dưới ngọn đèn ấy, liệu có thể trở nên sạch sẽ không?

Cười cười lướt qua đám đông, cười cười đi qua con đường rộng lớn đông đúc, cười cười lướt qua một vũng nước đọng, không may để nước bẩn làm ướt cả thân mình ~

“Vì sao phải làm vậy?!!!” Thật lâu thật lâu về sau, có một nam sinh tên Huệ Thành Thiên đối nó rít gào, hỏi nó vì sao lại chọn con đường đó. Nó lại chỉ cười, nói với nam sinh kia……

Nó nói, “Bởi vì ta đói a!”

Đúng vậy, nó đói a, nó lạnh a. Nếu khi đó có một người có thể cho nó chút ấm áp, nó sẽ không chút nào do dự mà đi theo hắn, cho dù phải dùng bất cứ thứ gì trên người mình để trao đổi, nó cũng sẽ đổi hết!

Cho nên a, khi nó đang co ro cuộn mình trong một con hẻm nhỏ sâu hun hút, khi nó đang núp cạnh cánh cửa ngoài quán bar Nguyệt Dạ đã hết giờ mở cửa, khi nó đã sắp không thể chịu đựng được cái đói khổ lạnh lẽo kia nữa……

“Ngươi có nguyện ý không?”

“……”

 Ngẩng đầu, trước mắt là một người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt là một ánh mắt lạnh lùng.

“Ta sẽ cho ngươi chiếc giường ấm áp, cho ngươi bữa tối phong phú ngon miệng, ngươi có nguyện ý không?”

Có nguyện ý không?

Có nguyện ý không?

Có nguyện ý không?

……

Nó nở nụ cười, nắm lấy đôi bàn tay to rộng ấm áp kia, nắm lấy đôi tay duy nhất vươn ra với nó, gắt gao nắm chặt lấy, cho dù nó có đánh mất đi cả linh hồn mình đi chăng nữa!

Mùa đông năm ấy, rất lạnh!

Có một nam hài mười bốn tuổi tên Huệ Thành Thiên, tự bán đứng linh hồn mình, chỉ để đổi lấy một chút ấm áp no đủ. 

Từ nay về sau, trong Nguyệt Dạ có thêm một thiếu niên xinh đẹp thích cười, ngoài Nguyệt Dạ thiếu đi một nam hài đói khổ lạnh lẽo.

Thế giới xám xịt, căn phòng xám xịt, con người cũng xám xịt.

Có khi ta chợt nghĩ, lão thiên, nếu ngươi không thích ta như thế, thì vì sao ngươi vẫn còn để ta tiếp tục sống trên thế giới này như vậy?

Nếu để ta vẫn có thể tiếp tục hô hấp, vì sao không thể buông tha cho ta, cho dù chỉ là một chút thôi!

Nơi đây là đại đô của Mục Bối tộc, mà ta hiện tại đang ở trong tẩm cung của tộc trưởng hổ bối hùng yêu* Hổ Khâu Diêu. (hổ bối hùng yêu: lưng hùm vai gấu)

Ngươi không phải Vũ Văn Khiếu, Diêu ngay từ đầu đã liền nhìn ra, khi đó ta đã mê man đi.

Ngươi không giống Văn Dận Từ, đó là câu đầu tiên Diêu nói với ta, khi đó ta đã tỉnh lại.

Ta nở nụ cười, cười đến khiến miệng vết thương sau lưng rách ra, mới phát hiện nó thật sự rất đau, đau đến mức ngay cả lục phủ ngũ tạng theo nhịp tim đập cũng run rẩy đau đớn.

Người tên Hổ Khâu Diêu kia không đem ta bắt nhốt trong lao, thậm chí còn không ép hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn ta, rồi xoay người rời đi.

Ta nghĩ y có lẽ sẽ đi điều tra xem ta là ai, nhưng mà y làm sao có thể tra ra cái gì chứ? Ngoại trừ ta thật sự có thể là Văn Dận Từ kia.

“Ngươi sẽ giết ta phải không?”

Ta từng hỏi Hổ Khâu Diêu, kỳ thực đối với ta mà nói ước muốn đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Ngươi muốn chết sao?”

Ta vẫn nở nụ cười, có lẽ nam nhân tráng kiện trước mắt có thể thật sự nhìn thấu nhân tâm.

Nếu ta cũng có thể nhìn thấu lòng người như vậy thì tốt rồi.

Thế nhưng ta có thể lờ đi sự ôn như này sao, dù bản thân biết rõ nó là giả dối?

Biết đâu ta có thể, biết đâu……

Đứng dậy, lười biếng mặc áo khoác rườm rà, chân trần đứng trên mặt đất, cảm thụ cái lạnh như băng dung nhập vào cơ thể,

Thật lạnh, nhưng cũng thật vui thích.

Vũ Văn Khiếu, khi ngươi lừa gạt lợi dụng ta, ngươi cũng thấy vui sướng như vậy đúng không?

Nhưng vẫn thấy thật vô lực, vô lực vì sao ta lại có thể dễ dàng bị lừa như vậy, một chút chống trả cũng không có……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.