Ông trời, cũng như một ngày một ngày dần qua đi, có phải tình yêu cũng sẽ dần biến mất hay không?
Lần đó, ông trời không trả lời ta, cho ta, chỉ duy nhất một mạt mỉm cười.
Ta hận y, lần đầu tiên nhìn thấy y ta liền biết nỗi oán hận này vĩnh viễn gắn trên người nam nhân tiên tử phàm thế không thể sánh bằng ấy, hận nụ cười của y, hận sự si cuồng của y, lại càng hận sự lụy tình của y.
Y cướp đi phụ thân ta, đoạt đi tính mạng mẫu thân ta, thậm chí ngay cả hạnh phúc của ta cũng chỉ vì y mà trở nên vặn vẹo.
Cho nên ta bắt đầu trả thù, tìm kiếm mọi cơ hội để trả thù.
Ta đã chờ đợi suốt 12 năm; đã tìm kiếm y mười hai năm, mãi đến mùa đông năm ấy, ta liền vô cùng cao hứng tự nói với chính bản thân mình,
Ta sắp thành công rồi!
Ngày đó, ta vì nam nhân này mà mở cửa, vì y chuẩn bị tốt mọi thứ để tránh xa khỏi phụ thân ta!
“Sau khi bỏ trốn, ngươi có nghĩ rằng bản thân sẽ cảm thấy tự do không?”
Lần đó, là lần cuối cùng ta thấy y cười với ta, nụ cười ấy vẫn đẹp như vậy, đẹp đến khiến ta cũng nghĩ rằng y sẽ thấy tự do.
Ngày đó,
Ta nở nụ cười ~
Thế nhưng trên mắt lại là lệ.
Đứng trước tấm mộ bia che kín hiến huyết kia, ta biết, mặc dù đã chết đi, nhưng y vĩnh viễn cũng sẽ không chạm được vào tự do.
Phụ thân từng nói, y là chim, là một cánh chim cần tự do.
Thế nhưng phụ thân không biết, người không biết chính mình đã cấp cho con chim ấy khoảng không trung thật rộng lớn mà bay lượn.
Thế nên, con chim ấy một khi ly khai không trung sẽ mất đi khả năng bay lượn ấy, mà ta, lại chính là tên thợ săn bắn rơi con chim kia, giật nó khỏi tầng không.
Mùa xuân năm thứ hai, ta lấy người Mục Bối tộc.
Ta mang đi hết thảy của ta, mang đi mọi ý niệm tại vương triều này, mang đi bí mật chôn sâu trong lòng ta, bí mật mà phụ thân mãi mãi cũng sẽ không bao giờ biết được —– y cũng yêu người.
Trong tay là mảnh ngọc bội y cho lúc gặp mặt, thực bình thường, nhưng lại nắm giữ suốt mười hai năm.
Rời đi, rời khỏi nơi mọi thứ đều hỗn độn, ta biết, ta lại sắp đến một nơi hỗn độn khác.
Ta yêu ngươi, ta muốn rời khỏi nơi ngươi từng ở đó, đối với vùng đất này, vương triều này, thời đại này mà nói rằng, ta yêu ngươi, ta thực sự yêu ngươi,
Luật Duyến!
Từ khi nào đã bắt đầu yêu ngươi, ta đã không còn nhớ được nữa.
Có lẽ là từ khi ngươi ngồi xổm đối mặt với ta, đối với một đứa nhỏ mới bốn tuổi như ta mà nói rằng: “Hãy trung thành với phụ hoàng của ngươi.” Một khắc kia có lẽ ta đã bắt đầu yêu ngươi rồi.
Bên ngoài kiệu thật ồn ào,
Hận mười hai năm,
Như vậy, ta yêu ngươi bao lâu?
Trong kiệu lại vô cùng im lặng,
Ta là ta, nhưng ta lại dường như đã không còn là ta nữa!