Ta Không Khóc

Chương 2: Ông trời, ta sai rồi!



Một vầng trăng sáng, một ao nước trong, một mảnh rừng u tĩnh, dường như hết thảy đều gợi lên cảm giác yên lặng đến tịch mịch.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, phản chiếu trong từng gợn nhỏ là một nụ cười thật xán lạn.

Có lẽ ở lại nơi này cũng rất tốt!

Ta chậm rãi bước vào trong nước, từng gợn từng gợn sóng loang dần ra xa.   

“Này, ngươi đã theo ta cả một ngày rồi, chẳng lẽ khi ta đi tắm ngươi cũng phải nhìn sao!” Xoay người, ta kêu lên với mặt người đang lấp ló trong rừng cây kia. Tuy rằng ta biết mình đẹp trai thích được người ta nhìn ngắm, nhưng cũng không thể vì thế mà nói rằng ta thích bị xem trộm lúc tắm rửa chứ!

“Đại nhân!” Một bóng đen như u hồn đột ngột xuất hiện ở trước mặt, cung kính quỳ xuống.

“Đại nhân?” Ta khó hiểu nhìn nhìn nam nhân trước mắt. Chẳng lẽ mọi chuyện thực sự như trong tiểu thuyết, ngoại hình của ta trông giông giống một người nào đó, rồi sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì ư? Hứ! Lão tử mặc kệ!

“……”

“Này, ta không phải là đại nhân gì cả, ta là Huệ Thành Thiên, năm nay mười bảy tuổi, đang học trường trung học, tính hướng yêu đương, khụ khụ, là với nam……!” Chết tiệt, sao tự dưng lại nói cái này làm gì! “Thôi thôi nói vậy thôi, dù thế nào thì ta cũng chẳng phải là cái tên đại nhân vớ vẩn gì đó đâu, hiểu chưa? Hiểu rồi thì mau đi đi!”

“……”

“Ngươi điếc sao!!!” Ta tức giận nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, ha hả, ta thừa nhận, bộ dáng của hắn quả thực có nhiều điểm thật dễ nhìn, nhưng mà bổn đại gia hôm nay tâm tình không tốt chút nào hết, đột nhiên bị lão thiên đáng chết đưa đến cái địa phương không biết tên này, rồi không hiểu sao người nơi này lại nhỏ nhen như vậy, không phải ta chỉ trộm có cái bánh mì thôi sao, thế mà lại đuổi theo ta đến hơn mười con phố!

“Thỉnh đại nhân cùng tiểu nhân hồi phủ!” Người kia vẫn cung kính trả lời, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Trừng lớn, trừng lớn, lại thêm trừng lớn. Cái tên ngu ngốc dễ nhìn này thế mà không hiểu lời bổn đại gia nói!

“Ta nói rồi …~” Còn chưa nói hết lời, từ trong rừng cây lại đột nhiên lao ra hơn mười người.

Oa, như kịch cổ trang a. Lẽ nào đây thật sự là sát thủ như trong phim sao?

Nam nhân vốn quỳ gối trước mắt rất nhanh rút kiếm, lao vào giữa đám người mà chém giết. Hóa ra thật sự là sát thủ nha, nhưng lại là tới để giết mình. Hỏi ta tại sao lại biết như vậy ấy hả?

Đó là vì mấy người đó đã sắp thành công rồi!

Ta cứ vậy mà nhìn lưỡi kiếm sáng loáng đâm thẳng trước ngực mình, nhìn người trước mắt dần dần mơ hồ. Rất đau, đau lắm…

Đau đến nước mắt cũng rơi xuống…

Chất lỏng ấm áp chảy xuống hai tay, có cảm giác dinh dính. Chắc là máu của ta.

“Đại nhân!!!”

Thanh âm của người kia phá tan không gian yên tĩnh. Ta mờ mịt quay đầu lại, vẫn thấy nam nhân kia đang chém giết..ngươi rất hốt hoảng sao? Ta bị đâm chết làm ngươi cảm thấy hốt hoảng ư?

Lộ ra một nụ cười xán lạn. Ta không có gì để báo đáp ngươi, chỉ có thể cho ngươi, chỉ có thể cho ngươi cái duy nhất ta có – một nụ cười thật xán lạn.

Thân thể ta vô lực ngã về phía sau, sà vào một cái ôm ấm áp, lại mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt thật anh tuấn……

Ta vẫn như trước nở một nụ cười thực xán lạn tặng cho hắn, lại thấy hắn khẽ giật mình.

Hắn thật tuấn tú mà, nhưng ta sắp chết rồi. Bởi vì ta cảm thấy thân thể mình đã dần trở nên lạnh lẽo…

“Ngươi, ngươi tên là gì?” Có lẽ khi sang tới thế giới bên kia ta cũng còn có thể khoe khoang với mấy tiểu quỷ ở đó một chút, rằng ta chết trong lồng ngực của một nam nhân vô cùng anh tuấn, lại còn biết tên của y đó nha!

“……” Không có tiếng trả lời. Bên tai vẫn tràn ngập tiếng chém giết, thế nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.

Nhìn nam nhân anh tuấn vẫn trầm lặng, ta khe khẽ cười, không muốn nhìn nữa. Nhìn nữa lại càng thêm bi thương hơn, không phải sao?

Người các ngươi cứu không phải ta, người các ngươi ôm cũng không phải ta, mà chỉ là một người có bộ dạng giống ta…

Ánh trăng sáng, bầu trời không sao,

Chu Kình, có phải dưới ánh trăng này ngươi đang cùng người yêu mới của mình đi dạo hay không?

Tiểu Ân, thúc thúc, a di, các ngươi có phải cũng đang nhìn thấy vầng trăng tròn này hay không?

Trung thu cũng đã đến rồi… Nếu ta không tới nơi này, liệu có ai nhớ tới trên thế giới này còn có người tên Huệ Thành Thiên hay không?

Ông trời, ta sai rồi!

Ta đã sai khi bước chân tới thế giới này,

Sai khi đẩy mọi người vào tuyệt cảnh,

Sai khi nghĩ rằng sẽ có một người nào đó vì sự biến mất của một phế vật như ta mà thương tâm…

Ngực vẫn đau nhức như cũ, nhưng ta không khóc…

“Ngươi, các ngươi, cứu lầm người rồi!”

Đúng vậy, là cứu lầm, cứu một kẻ ngu ngốc xui xẻo không có nhà để về, một kẻ ngu ngốc tên Huệ Thành Thiên!

Nhưng mà lại giết đúng người rồi!

Ta lặng lẽ nhắm mắt lại.

Ông trời, ta đã từng nói rằng sẽ tới tìm ngươi tính sổ,

Nhưng mà hiện giờ ta nhận ra rằng ta đã không có cách nào tới gặp ngươi được nữa, vì ta hết thảy đều đã sai!

Thực xin lỗi, tất cả những người ta đã từng gặp,

Thực xin lỗi, tất cả những người đã từng bị ta hại,

Thực xin lỗi, ……

Nam nhân ưa nhìn mà ta chưa biết danh tính này, ngươi đã cứu lầm người rồi!

Thực xin lỗi……

Ta vẫn mỉm cười như trước.

Nhưng có ai thấy được nước mắt trong nụ cười ấy không?

………………..

Trong khoảng không tối mịt mơ hồ lóe lên vài tia sáng mỏng manh……

Ngôi nhà nhỏ bé hôn ám bên cạnh đã cho ta biết, cho ta biết, lồng ngực của ba ba ấm áp đến mức nào!

Ta cuộn mình rúc vào trong góc tường lạnh buốt, nhìn cha đã say mèm không còn biết trời trăng gì trước mắt. Yên lặng tới gần, ta vươn tay chạm vào bả vai dày rộng kia,

“Cha, cha ôm con một cái được không?”

“Ba~!”

Căn phòng hôn ám biến thành một mảng tối đen, từng cơn đau nhức ập đến, tiếp theo là những trận quyền cước như mưa rơi xuống.

Rất đau, rất đau, đau đến nước mắt cũng rơi xuống, không thể ngừng lại…

Ta khẩn cầu cha dừng tay, nhưng thứ ta nhận được chỉ là những trận đánh càng thêm điên cuồng.

“Khóc, mày còn biết khóc à!!! Mẹ  mày là do mày hại chết! Lại còn ở đó mà khóc ~”

Trước kia, có một nam hài tên Huệ Thành Thiên. Năm nó năm tuổi vì hâm mộ đứa trẻ nào cũng được rúc vào trong lồng ngực ấm áp của cha mẹ mà phải đổi lấy từng trận đánh đập của cha mình. Năm ấy, nó nhận ra rằng không nên đi hâm mộ những gì người khác có, bởi vì chính nó đã hại chết mẹ – người cha vẫn luôn thương yêu,bởi vì nó không xứng có được cái ôm ấm áp của cha nó, bởi vì nó là một đứa nhỏ xấu xa…

Một năm sau, nam hài tên Huệ Thành Thiên ấy mất cha. Không có bất cứ một ai tới phúng viếng, chỉ có một mình nó yên lặng quỳ, không khóc lóc, không bi thương, chỉ còn lại một nụ cười mỉm đến thê lương…

Thế giới khi đó chỉ là một mảnh màu đỏ. Bầu trời màu đỏ, mặt đất màu đỏ, căn phòng màu đỏ, cha màu đỏ, cả chính mình cũng chìm trong màu đỏ. Trên người là thân thể trĩu nặng của cha, là thân thể của người muốn giết chết mình.

Nó cảm giác được ngón tay của người cha nọ siết quanh cổ mình chậm rãi trở nên lạnh lẽo, ngẩng đầu. Nãi nãi (bà nội) điên cuồng, dùng chai rượu điên cuồng đập lên đầu cha, để nó thấy rõ có thứ gì đó trắng trắng bên trong, lại cũng thấy rõ thứ chất màu đỏ không ngừng trào ra bên ngoài.

Đó là cái gì? Vì sao thứ này lại còn đỏ hơn màu mực đỏ?

Từ dưới thân người cha bò ra, trên người nó nhớp nháp màu đỏ, một sắc đỏ xinh đẹp, một sắc đỏ tươi tắn, đỏ đến sáng lạn!

Lẳng lặng nhìn cha, dùng ánh mắt màu đỏ nhìn cha, nhìn người đã bất động nằm dưới đất, nhìn người đang dần trở nên lạnh băng và nãi nãi luôn yêu thương mình!

Nó cuộn người lui vào một góc, vẫn hệt như ngày nào cũng ngồi đó chờ đợi phụ thân trở về, yên lặng chờ đợi……

Lần này người tới lại là một thúc thúc mặc y phục xanh lục. Họ nâng cha đi, mang nãi nãi đi, chỉ để lại mình nó, chỉ còn lại mình nó!

Nó ngồi trong căn phòng trống vắng không một ai mà khóc lớn,

Tuy rằng nó đã từng bị cha không cho phép khóc!

Năm ấy, có một tiểu hài tử tên Huệ Thành Thiên biết được rằng mình không được phép khóc, bởi vì khóc lóc cũng không thể đổi lại được nãi nãi luôn yêu thương nó và người cha luôn yêu thương mẹ nó!

“Là mày, là ngươi giết chính mẹ mình……!”

“Là nó, là nó hại chết chính cha nó ~!”

“Là nó, là nó hại nãi nãi nó chết ở trong nhà lao……!”

“Là nó……”

“Là nó……”

“Là nó……”

Nó chật vật chạy trốn trong màn đêm u tịch, chạy trốn không mục đích,

Nên đi đâu?

Nên đi đâu đây?

Ngã xuống, lại đứng lên……

Chạy trốn, chạy khỏi nơi tràn ngập tiếng chửi rủa ấy,

Chạy trốn khỏi sự thật đau đớn ấy……

Mồ hôi rơi, máu tươi nhỏ giọt, thế nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống ~

Trốn không thoát, vĩnh viễn cũng trốn không thoát!

Tất cả những điều ấy ta đều biết!

Nếu đã trốn không thoát, vậy ta cũng không muốn trốn nữa!

Ta quay lại, đối mặt với những lời mắng chửi dữ dằn, quay lại hướng bọn họ mỉm cười!

Cười bọn họ thật ngốc, cười bọn họ thật dốt, cười bọn họ vẫn cứ mãi để ý đến sự tồn tại của một kẻ ngu ngốc như ta!

Các ngươi sợ sao?

Sợ một kẻ ngu ngốc chỉ biết cười à?

Sợ ư?

Sợ cái loại tươi cười hoàn mỹ này sao?

Sợ ư?

Ngay cả bản thân ta cũng phải sợ hãi nụ cười ấy, ngay cả chính mình cũng không dám đối mặt với nụ cười này!

Sợ hãi ư

………………

Bầu trời lúc chạng vạng ngập một màu đỏ, màu đỏ khiến người ta cũng phải thầm nghĩ đó mới là màu sắc nguyên bản của bầu trời.

“Bỏ ta ra ~!” Ta phẫn nộ rít gào tránh thoát cái đệm dựa được đặt sau lưng.

Quay đầu lại, không ngoài dự đoán, ta nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, ánh mắt tinh tế, đôi môi khiêu gợi. Hắn chính là đại soái ca ta hiện tại đã thề phải theo đuổi, Vũ Văn Khiếu, cũng chính là nam nhân anh tuấn trước khi ta sắp chết cũng không thèm nói tên cho ta biết!

“Úi úi úi, đau quá đi!” Trực tiếp dựa vào lồng ngực nam nhân. Ha hả, có đậu hủ không ăn, ta Huệ Thành Thiên sao còn kêu là Huệ Thành Thiên được nữa. Có tiện nghi mà không chiếm, đương nhiên ta sẽ không còn là Huệ Thành Thiên!

“Ngươi không cần giả bộ. Đã một tháng rồi, ngươi sao còn thấy đau hả!”

“Đau thiệt mà, không tin ngươi xem xem!” Ta cố gắng giả bộ đáng yêu, giả bộ thống khổ, ha hả, đau thật mà, nhưng không đến mức khoa trương như vậy đâu!

“Ngươi ~!”

Ha ha ha, tức giận rồi, ôi trời, đến cả khi tức giận mà cũng đẹp trai như vậy, ha ha ha, thích quá đi!

Oa trong lồng ngực ấm áp, ta nhấm nháp chén trà Long Tĩnh thượng đẳng, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp. Nếu cuộc sống cứ như vậy mãi thì thật là tốt biết bao!

“Vương gia, đại nhân ~!”

“Bích Cô ~ Có việc gì sao?”

“Phụt ~”

Ta trót phun trà Long Tĩnh hảo hạng ra mất rồi ~

“Mông ~ ha ha ha ~!” Ta thừa nhận bản thân thật không biết điều, ta thừa nhận hiện tại hình tượng ta ngồi trong lòng một người dễ nhìn mà cười to khi nghe tên người khác thật là khó coi, nhưng mà, ta không thể nào khống chế chính mình a, tuy rằng ta cũng đã cười khi nghe cái tên này suốt một tháng nay rồi, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi!

“Đại nhân, tên tiểu nhân thật sự buồn cười như thế sao?” Thật là không biết phải làm sao nữa!

Gật đầu, gật đầu, lại gật đầu, “Tiểu P (???) a, chuyện này thực không thể trách ta, cứ mỗi khi ta nghĩ đến ~ phụt ~ ha ha ha ~” ta ôm bụng, nhịn, nhịn, phải nhịn cười, “nghĩ đến tên ngươi ta liền ~ ta liền ~ ha ha ha ha ~!”

Ta thực mất hình tượng mà cười lớn,  “Trương Bích Cô, ngươi không biết nó nghe rất giống ‘mông’* sao, cho nên ý, hì hì hì ~ đừng trách ta mà! Ha ha ~!” *Ở đây “mông” nguyên gốc là “thí cổ” (屁股), tên của bạn hộ vệ là Bích Cô(璧沽), hai từ này khi đọc luyến như trong giao tiếp tiếng Trung thì gần âm với nhau, nên bạn Thiên mới cười đến mất cả hình tượng như thế =)))

Tiếng cười của ta chậm rãi biến mất, ta phát hiện nam nhân đẹp trai đứng trước mình, cùng nam nhân cũng vô cùng đẹp trai ở phía sau đều nhìn chằm chằm vào ta. Sờ sờ mặt, sao thế?

“Văn Dận Từ, ngươi có thể đứng lên được?”

Ta nhìn thấy ôm ấp đang dần rời xa mình, nhìn nhìn lại chính mình đang đứng trên đất bằng hai chân, đúng là ở trên mặt đất nha. Ha hả, bị phát hiện rồi. Chỉ là ta muốn ngươi ôm ta nhiều hơn một chút thôi mà, hì hì ~

“Ngươi lừa ta!”

“Không có mà, ta mới đứng được có mấy ngày nay thôi!” Nói xạo là sở trường của Huệ Thành Thiên ta đó nha!

“Đại nhân ~”

“Tiểu P, ngươi nói đi, có chuyện gì?”

“Ngày mốt là sinh nhật Thừa tướng, Thừa tướng có thiệp mời mong ngài và Vương gia cùng đi.”

“Ân, ngươi đi hỏi Vương gia đi, ta thế nào cũng được!”

Nhìn thấy Tiểu P rời đi, ta chậm rãi ngồi lại trên ghế vẫn còn hơi ấm, lại nhìn thấy không trung rực sắc lửa đỏ như cũ, hết thảy lại trở nên thật yên lặng.

Ngày đó ta tỉnh lại, liền mang trên mình danh hiệu Văn Uyên các đại học sĩ Văn Dận Từ. Khi đó ta mới biết được, tên thực của ta đã không còn giá trị, bởi vì mọi thứ vẫn như thường lệ không phải chuyện ta có thể khống chế.

Dận Từ, đương triều Văn Uyên Các đại học sĩ, mười hai tuổi thi đỗ Trạng Nguyên vào triều làm quan. Bởi vì gia cảnh có chút trở ngại, hoàng đế liền đích thân phó thác hắn cho vị đại soái ca Vũ Văn Khiếu.

Vũ Văn Khiếu, thất hoàng tử của hoàng đế đương triều, văn võ toàn tài.

Bọn họ vì sao muốn giết ta, vì sao muốn giết một người còn chưa trưởng thành, thậm chí còn chưa có thực quyền?

Vì sao nhất định phải để một hoàng tử tôn quý chiếu cố một Trạng Nguyên nhỏ bé, thậm chí còn phải ở cùng một chỗ?

Vì sao kiên trì muốn ta đóng giả thành một người đã mất tích nhiều ngày, cho dù bọn họ biết rằng ta không phải người mà bọn họ muốn?

Ta lẳng lặng nhìn quả cầu lửa đỏ rực nơi phương xa, hết thảy vẫn như cũ, không phải sao?

Ta không thông minh, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc.

Cười cười nhìn mảnh sân trống trải, đó từng là nơi ở của Văn Dận Từ.

Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà hảo hạng,

Lạnh,

Nhưng mà, ta cũng không quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.