Ta Không Khóc
Lại nói, hôm nay vẫn là một ngày quang đãng, ta đây lực nhẫn nại cùng khí lực cường kiện hơn người rốt cục khỏi bệnh, rốt cục hạ sốt ~
Ô ô ô, nếu không hạ sốt, ta cũng sẽ bị ép uống thuốc đắng mà chết mất!
Có lẽ là vì ông trời thách thức người tài, nnd yết hầu vậy mà vẫn không phát ra chút âm thanh nào, thật tức chết!
Nhưng mà, để có thể mau chóng nhìn thấy khuôn mặt tức giận đáng yêu của Khiếu, ta đây quyết định, lên đường!
“Tiểu Thiên ~ ngươi có biết đường đi không thế? Cứ đi về phía trước như vậy được sao?”
Ách, vấn đề này thật nghiêm túc, nhưng mà thật ra ta cũng không biết nha, cọ cọ, ai ai, bám bên cạnh Tiểu P thôi.
“Để ta xem sao!”
Hì hì hì, vẫn là Tiểu P ôn nhu nhất, ôm một cái nào ~
Cứ như vậy, Tiểu P dưới sự phi lễ cùng cực của ta, cùng ta lên đường về nhà!
…
Một, hai ~ b ~ a~
Hết rồi?
Ô ô ô, thật đáng thương a, hai siêu cấp vô địch đại soái ca trên người lại chỉ có hai đồng tiền, thế này chúng ta phải sống thế nào a!
Vốn ở trong rừng Tiểu P còn có thể đi săn dã thú, hiện tại vào trấn nhỏ rồi, không có tiền thực sự rất khổ sở a!
Bánh bao nóng hầm hập, nước miếng chảy xuống, mau nuốt lại a!
Sủi cảo chiên thơm ngào ngạt, mau nhắm mắt lại thôi!
Ô ô ô, người ta thực đói a ~
Thơm quá a, sao lại có mùi thơm từ dưới mũi ~
Mở to mắt, thấy Tiểu P cười cầm một chiếc bánh mỳ trắng muốt ~
Oa!
Ta cắn, ta cắn, ta cắn cắn cắn ~
Đột nhiên phát hiện, Tiểu P bên cạnh chỉ nhìn ta ăn, không hiểu sao lòng chợt thấy chua xót!
Đưa cho y ~
“Ta không đói, ngươi mau ăn đi!”
Hứ, không đói, không đói àm bụng lại kêu ọt ọt thế?
Trừng mắt, cho ngươi!
“Không cần ~!”
Cho!
Không cần!
Cho!
Không cần ~!
……
……
“Ba ~”
Làm sao bây giờ?
Vô cùng ai oáng nhìn miếng bánh mỳ trắng thơm rơi trên mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu P đang mang vẻ mặt vô tội bên cạnh!
“Tiểu… Thiên…!”
Người ta thật đáng thương, ngay cả bánh mỳ cũng không muốn ta ~
Ngồi xổm cuống, nhìn chằm chằm miếng bánh mỳ đã dần biến thành màu xám, ô ô ô ~ làm sao bây giờ a!
“Đi thôi, sẽ có biện pháp khác mà!”
Không cần, người ta không phục a!
Kéo kéo, cánh tay bị Tiểu P nhẹ nhàng kéo, nhưng mà ta không muốn đứng lên, chăm chăm nhìn miếng bánh mỳ đã trở về với đất mẹ!
Tiểu P không còn cách nào khác, cư nhiên cùng ta ngồi xổm xuống giữa đường cái phồn hoa, hồi tưởng lại miếng bánh mỳ trắng ngọt kia!
Ta muốn ăn ~
“Không được, bẩn lắm!”
Nhưng mà rất đói bụng a!
“Ta sẽ nghĩ cách khác!”
Cách gì?
“Ta cũng chưa nghĩ ra được!”
Nhưng mà giờ ta rất đói a!
“Ta sẽ nghĩ biện pháp mà ~!”
……
Cứ như vậy, đại soái ca như ta cùng siêu cấp đại suất ca đối diện trao đổi ánh mắt cho đến tứ chi, từ giữa trưa đến xế chiều, vẫn giằng co như cũ!
Đi với không đi, cần với không cần, đây là vấn đề vô cùng khó chọn lựa a!
“Đinh ~!”
Một thanh âm thực nhỏ, hơn nữa còn là thanh âm của một văn tiền!
“Người đẹp như vậy, sao lại đi ăn xin a!”
Ngẩng đầu, thấy một người anh tuấn tiêu sái, mang phong độ chỉ có ở một lão nhân, tay cầm một văn tiền khác, bay về phía ta!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ta, Huệ Thành Thiên, nhanh tay lẹ mắt tiếp được một văn tiền lóng lãnh kim chúc sáng bóng kia!
Cảm động, thật cảm động a, thật sự cho tới hôm nay, ta mới phát hiện, nguyên lại trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt a!
Cầm tay lão nhân trước mắt, dùng đôi mắt mở to nhìn lão, hai tay còn khe khẽ run rẩy!
“Người, người trẻ tuổi, không cần cảm tạ đâu!”
Lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu!
“Nhận lấy đi, mua cái bánh bao, sau đó tìm công việc gì mà làm!”
Thật là một lão nhân tốt bụng, nhân hậu a, nhưng mà, ta vẫn như cũ lắc lắc đầu!
“Người trẻ tuổi ~!”
Lắc đầu, giãy dụa, nnd vì sao yết hầu mãi không phát ra được chút tiếng gì a?
Nhìn thấy trán lão nhân đầy mồ hôi, mặt ta cũng đang đầy mồ hôi đây, vẫn phải cố gắng, cố gắng, cố gắng ~
“Không… đủ… a!” Hô, rốt cục cũng có thể nói được rồi, thật thiên tài!
“A?”
A nhâ, thật sự là lão nhân, ngay cả thanh âm dễ nghe êm tai như vậy cũng nghe không rõ, thanh thanh giọng, nói tiếp, “Không đủ a, tiền vẫn không đủ!”
“Cái gì? Ta trên người chỉ có thế, ngươi còn muốn gì nữa a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.