Ta Không Khóc

Chương 43



<Vẫn theo lời của Khanh nhé>

Trên khuôn mặt trắng bệch đến yếu ớt là dấu tay hồng đậm, người trước mắt kia nhìn ta, mà ta không còn dám nhìn y nữa, thế nhưng bàn tay đang run rẩy đã vạch trần sự phẫn nộ và yếu đuối vừa rồi của ta!

“Ngươi, ngươi đã biết rõ hết, có đúng không!”

Lùi về phía sau, rời đi, không quay đầu lại nữa, nhưng rồi đôi chân chợt đứng sững lại trước cửa,

“Đừng tiếp tục sai lầm nữa, mau thu hồi mọi quyền lực của Tiểu Thiên lại đi!”

“Như vậy hắn sẽ còn chết nhanh hơn! Yên tâm, đám đại thần kia sẽ không để Tiểu Thiên đang nắm giữ quyền lực như vậy phải chết đâu!”     

“Chập Tích, coi như ta cầu xin ngươi, đừng hận y nữa, y yêu hay không yêu ngươi, thực sự quan trọng đến thế ư? Hắn cũng không phải con y a!”

“Vì sao lại không hận, vì sao! Ta chính là muốn hận, hận y đã không dám yêu, hận y cứ như vậy mà bỏ đi, hận tất cả những kẻ ở vương triều này, hận bọn chúng vì sao không để chúng ta yêu nhau!”

Ngoài tẩm cung là một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng nhạt nhòe yếu ớt xé rách màn đêm hắc ám.

“Quyển sách kia là ngươi đưa cho Tiểu Thiên, là ngươi kêu Tiểu Tình viết ra, ngươi muốn để Tiểu Thiên giết các con mình, giết các đại thần trong triều, cũng giết luôn cả ngươi đúng không?

“Ha ha ha ~”

Phi thân rời đi, không dám đối mặt với đáp án của ngươi, bởi vì ta biết ngươi đã điên rồi, thời khắc nhìn thấy bức họa kia, thời khắc ngươi biết y vẫn luôn yêu ngươi, ngươi đã muốn phát điên rồi!

Luật Duyến, có phải ngươi đã đoán trước được, rằng khi hắn biết ngươi yêu hắn, hắn sẽ trở nên điên cuồng, cho nên ngươi dùng cái chết để giấu đi tình cảm của mình với hắn, có đúng không…

Luật Duyến, ngươi hẳn đã biết, mọi người đều hiểu rằng ngươi yêu hắn, chỉ có một kẻ ngu dại như hắn mới không biết điều ấy, cho nên, hai mươi năm sau, hắn đã phát điên, phát cuồng rồi!

Có phải trước bình minh vẫn luôn là không trung hắc ám hay không?

Nơi ấy không có vầng thái dương chiếu rọi, không có ánh trăng ban đêm tỏa dịu, không có tâm tư phức tạp rối bời ~

Cái gì cũng không có, nếu còn, có lẽ chỉ còn cõi lòng nhói đau.

Ngày hôm sau, hệt như ta đã đoán, Tiểu Thiên ly khai Vương phủ, mà ta, cái gì cũng không làm được!

“Ngươi có yêu hắn không?”

“……”

Ngày đó ta kéo Thất hoàng tử, hài tử của Chập Tích người người đều nói không thể sánh bằng, ta có thể thấy rõ sự phức tạp trong mắt nó, thế nhưng, trong đôi mắt ấy không có sự điên cuồng của phụ thân nó!

“Sự thiếu quả quyết của ngươi sẽ khiến ngươi phải hối hận!”

“……”

Trên thế giới không có thuốc hối hận, nếu có, có lẽ Chập Tích sẽ không trở nên điên cuồng, nếu có, có lẽ ta sẽ không cần sự cứu vớt của kẻ khác, nếu có, có lẽ mọi việc đã không trở thành như thế này!

Chính là, trên đời không có loại thuốc này a, thế nên có kẻ điên cuồng, có người bi ai, cũng có người…

Thống khổ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.