<Chương này quay trở lại là lời của tiểu Thiên nha>
Có người từng hỏi, khi hắc ám bao phủ toàn thân ngươi, khi ngươi mở mắt ra người ngươi muốn nhìn nhất là ai?
Vợ? Là thân nhân?
Huệ Thành Thiên, vậy còn ngươi? Ngươi muốn nhìn thấy ai?
Thân nhân? Ta có, nhưng thân nhân của ta không thương ta!
Vợ? Từng có, nhưng người vợ ta yêu không phải là ta!
Ta đây muốn nhìn thấy ai ư?
Có lẽ bản thân ta cũng không muốn nhìn thấy ai cả, có lẽ, lẳng lặng đứng trong bóng đếm cũng đã là một loại hạnh phúc!
Không cần phải đứng dưới ánh dương quang bị người người châm chọc, chửi rủa, cười nhạo ~
Hóa ra bầu trời đêm không có chút ánh đèn neon nào lại trở nên rộng lớn đến vậy!
Thoát khỏi hắc ám, thấy duy nhất chỉ là một mảnh trăng tròn.
Thế nhưng mảnh trăng tròn ấy lại bị từng tầng song cửa phân cách, là song nhà tù, ta biết!
Giường thật cứng, thật ẩm ướt, điều này khiến ta cảm thấy không chút thoải mái.
Chậm rãi ngồi xuống, mới phát hiện cả người vô lực, đúng vậy, ta bị bệnh, thế nhưng ở đây không có sự bảo vệ của Tiểu P, không có sự chăm sóc của Khanh, chỉ còn một mình ta trong một gian nhà tù tối đen như vậy.
Ánh trăng mờ ảo len vào, trên người vẫn là y phục đẹp đẽ, nhưng nó đã ô uế cả rồi!
Mỉm cười, kỳ thực mọi chuyện chưa từng thay đổi, ở trong này, ta vẫn là một Huệ Thành Thiên ai cũng không cần như trước!
“Tiểu Tình đưa cho ngươi một quyển sách, đúng không?”
Ngày đó, nhìn thấy nam nhân ôm một bức tranh trong lòng, đã không còn vẻ hiền lành trong quá khứ, chỉ còn lại khí phách bức người, xen lẫn trong đó là sự tuyệt vọng cùng cực.
“Xem xong quyển sách này, ngươi có thể ngồi lên vị trí của ta!”
“Nhưng ta không muốn!”
“Nhưng Khiếu muốn!”
Nhìn mạt mỉm cười kia, rất lạnh, có lẽ là vì mùa đông đã đến rồi!
“Ngươi có thể chọn cách rời đi, thế nhưng, ta có thể cam đoan, Khiếu vĩnh viễn cũng khong thể ngồi trên chiếc ghế này!”
Lùi về phía sau, khi ấy ta mờ mịt nhìn nam nhân lãnh khốc trước mắt, đó có thật là vị phụ thân hiền lành trước kia hay không? Nếu đúng là người, vậy hắn vì sao phải như vậy, vốn muốn trả lại quyển sách trong tay cho hắn, ta đã xem qua nội dung bên trong, thực lãnh khốc, thực tàn nhẫn!
“Bọn sẽ sẽ chết!” Ý đồ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này mọi hoàng tử đều có, cũng đều đã đâm đầu nhập cuộc!
“Ha ha ha ~ Vậy làm cho bọn chúng chết hết đi!” Điên cuồng cười, chính là ta lại nhìn thấy có chút tình tự gì đó mơ hồ ẩn sâu bên trong.
“Đó là con của ngươi a ~!”
“Nhưng chúng giết Tiểu Văn!”
Ta không biết bọn họ đã làm gì đắc tội với vị hoàng đế này, nhưng ta biết hắn rất hận bọn họ, cho nên bọn họ phải chết!
Lịch sử tựa hồ lại tái diễn, hay nó đã sớm đảo lộn mất? Nam nhân đứng trước mặt ta, là hoàng đế, hay là phụ thân ta?
Là phụ thân điên cuồng muốn giết ta!
Không khí ngưng trệ, ta thấy hắn run rẩy, lại cố gắng không làm hư bức tranh đang ôm chặt kia, chỉ vì người trong bức tranh ấy là người hắn yêu thương.
Phụ thân, có phải người cũng như nam nhân kia, hận ta, hận ta cướp đi người ngươi yêu thương nhất?
Ánh mắt tràn ngập tia lửa đỏ, phẫn nộ nhìn chằm chằm ta, “Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ khiến hắn chôn cùng bọn họ!”