Ta Không Khóc

Chương 48



“Nhưng mà, nhưng mà ta không nhớ gì hết a!”

Nhẹ nhàng đến gần Tiểu Thiên, khẽ xoa mái tóc mềm mại của hắn, “Ngươi chỉ là một nửa của người kia thôi, sự cố chấp của người ấy ngươi cũng chỉ có một nửa, không nhớ gì cũng là lẽ thường thôi!”

“Vậy, người kia đâu?”

“Ai cơ?” Ôn nhu cười.

“Là người mà ta, ta, ta trước kia yêu ấy? Chẳng lẽ y không thấy hối hận sao? Cho dù y chưa từng yêu đi chăng nữa……”

Nụ cười dần dần biến mất, thế nhưng người thanh niên lại không để Tiểu Thiên nhìn thấy điều ấy, “Hối hận ư? Y lẳng lặng nhìn hắn chết đi sống lại mười lần, mọi người ai ai cũng mắng y lạnh lùng, cho dù là thần tiên cũng thấy cảm động, thế nhưng đến cuối cùng, nhìn thấy linh thể của người vì y mà luân hồi đến mười kiếp vụt biến mất, y cũng không hề vì hắn mà rơi đến một giọt nước mắt. Ngươi nói xem, y có hối hận hay không?”

“Ta không biết, ta chỉ biết, y hứa hẹn, y là một người có tình cảm, nhưng y không yêu hắn!”

Tay không hiểu sao bỗng dưng khẽ co rút, ánh mắt thanh niên lại càng thêm mê mang…

“Có lẽ là như vậy đi……”

Lại một lần nữa không gian lâm vào yên tĩnh, thế nhưng hai người lại có tâm sự của riêng mình.

“Có phải ta cùng linh thể còn lại kia một ngày nào đó sẽ hợp thành một chỉnh thể hay không?”

Nhẹ giọng hỏi, hồi trước toàn lý luận khoa học, khiến Tiểu Thiên đến bây giờ vẫn chưa thể xác định, thậm chí còn chưa thể tin!

“Đúng vậy, chính là ngươi cùng linh thể còn lại vẫn có một thân thể đầy đủ, nếu có một ngày phải hợp thể, nhất định phải ở trong cùng một không gian, hơn nữa phải từ bỏ mọi thứ ngươi đang có, tình yêu, tình bạn, kể cả thân tình!”

Mìm cười tự giễu, có lẽ bản thân nên thấy may mắn vì mình cái gì cũng không có, “Vậy Tiểu Từ nói thế nào?”

“Hắn sẽ nhất định không trở lại, hắn đã có vướng bận của riêng mình rồi……!”

“Vậy nên……?”

“Vậy nên ngươi có hai lựa chọn. Một là, quay về thế giới ngươi vốn thuộc về, là vương triều Lâm Quỳnh đầy rẫy ngươi tranh ta đoạt kia;”

“Cái thứ hai?”

“Là ở lại đây, chờ một nửa linh hồn khác tới, chờ linh hồn ấy nguyện ý cùng ngươi buông tha sự cố chấp kia.”

“Vậy phải chờ bao lâu?”

“Có lẽ là đến kiếp sau, cũng có lẽ là kiếp sau nữa, mà cũng có thể là đến vĩnh viễn, không ai biết được. Có lẽ đáp án rõ ràng nhất chính là, trong thời gian ngươi chờ đợi linh hồn ấy, thứ duy nhất ngươi có thể cảm nhận chính là cái ngươi đang thấy ở đây,  buồn tẻ, chán nản, thậm chí là phiền muộn, đương nhiên, thứ có thể làm bạn với ngươi, chỉ có thể là sự tịch mịch vô tận này mà thôi!”

“……”

“……”

Lướt qua hắn, bước về phía cửa, chút gợn sóng trong lòng khẽ hiện lên.

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”

Thanh niên dừng lại trước của, “Ta đâu phải là ngươi.”

Rời khỏi căn phòng nhỏ, chỉ còn một mình Tiểu Thiên lưu lại trong căn phòng ấy.

Cát vàng cuồn cuộn thổi loạn đầy trời, tựa như muốn lên án điều gì đó, thế nhưng đâu ai nghe hiểu!

“Ngươi hiện tại không cần lựa chọn, nhưng ta muốn nói cho ngươi một điều, một khi đã lựa chọn, ngươi cả đời cũng không được hối hận!”

Nhìn Tiểu Thiên bước ra ngoài, vẫn mang nét tươi cười như có như không, “Trở về lối nào vậy?”

Lướt qua người, không ai nói một lời tái kiến, cũng không ai nhìn đối phương, tựa như lão bằng hữu đã vô cùng quen thuộc, nhưng quả thực căn bản không hề quen biết nhau.

“Vì sao không ép hắn ở lại? Mạnh Bà!”

“Ta đã nói rồi, không được gọi ta là Mạnh Bà! Tiểu Diêm!” Nhìn bóng dáng nhỏ gầy dần biến mất, tựa như đã quen việc người nọ đột nhiên xuất hiện sau lưng, “Ta thiếu nợ Thiên Từ nhiều lắm, ta chỉ muốn hắn thấy hạnh phúc mà thôi.”

“Nhưng hắn không hề hạnh phúc, không hề vui vẻ, thậm chí hắn còn đang rất thống khổ! Vì sao không nói cho hắn biết, ngươi chính là……, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại nơi hoàng tuyền không có đến một giọt nước đợi thêm ba trăm năm nữa ư? Mộng Vong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.