Ta Không Khóc

Chương 49



“Ta tôn trọng lựa chọn của hắn, giống như năm ấy hắn không bắt ép ta phải lựa chọn vậy.”

“Nhưng ngươi không thấy tịch mịch sao?”

“Tịch mịch, rất tịch mịch, nhưng ta sẽ chờ……!”

“Ngươi còn muốn chờ bao nhiêu năm nữa, một ngàn năm? Một vạn năm?”

Cuồng phong thổi qua, tựa như cuốn theo bao ưu sầu, mà cũng cuốn đi mất sự khoát hoạt,   

Thế nhưng……   

Vẫn tươi cười như trước……

Người này, y vẫn luôn xinh đẹp như thế,

Đẹp đến mức khiến kẻ nào bước qua hoàng tuyền cũng cam nguyện uống hết chén canh quên mọi thứ từ kiếp trước kia……

Mãi đến khi kẻ ngốc kia xuất hiện!

Hứa hẹn của người này đã muốn theo hai nửa linh hồn kia mà biến mất, nhưng, là hoàng tuyền, đã lưu lại lời hứa khi ấy của y……

“Vĩnh viễn!”

Y sẽ vĩnh viễn chờ hắn……

Tại hoàng tuyền không có lấy một giọt nước này,

Vĩnh viễn chờ hắn……

.

.

.

(Bây giờ quay trở về là lời của Tiểu Thiên nha (o´▽`o))

Thân thể tràn ngập đau đớn, thật đau quá. Ta biết, là do cơn sốt cao khiến cả người đều đau như vậy.

“Giỏi thật, có phải muốn hù chết lão tử không hả!”

Nguyên bản đầu đang đau đớn dị thường liền bị ai hung hăng gõ một cái, ta phải hôn mê đây!

“Uy, làm gì đến mức đó chứ, ta đâu mạnh tay đến mức ấy đâu!”

Thân thể bị người thô lỗ đỡ dậy, “Ngươi đang phát sốt!”

“Ta biết!”

“Cái gì? Thế sao không nói!”

“A yêu……”

Người này thật là thô lỗ quá mà! Ta xoa xoa thắt lưng, đầu cùng đôi tay đáng thương của mình.

“Lại còn a yêu, tuy ta không biết ngươi phạm phải tội gì, nhưng ở nơi này chúng ta cũng không khắt khe đến mức không cho phép bệnh nhân khám bệnh a, ngươi vì sao không nói sớm, muốn chết à!”

Nhìn nam nhân thô lỗ này, ta nở nụ cười!

“Ngươi tên gì?”

Thanh âm khàn khàn, thế nhưng đã không còn ai làm lê ngâm đường cho ta nữa, không phải sao…?

“Hừ, lũ người văn nhã các ngươi thật phiền toái, gọi ta A Ba là được rồi!”

Trước mặt là một chén nước lạnh, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt chân chất kia, rất sáng, rất lớn!

Đưa tay, tiếp lấy, chính là phát hiện bản thân ngay cả khí lực cầm chén nước kia cũng không có, “Ta không khát.”

“Hừ, cái giọng khàn đến thế kia mà còn bảo không khát!”

Thân thể bị kéo đến thô bạo, tiếp theo bị thô lỗ uy nước, nước rất rất lạnh……

“Cám ơn!”

“Tạ ơn cái gì, nữa không?”

Gật đầu, im lặng uống nước, nếu hắn biết ta đang sinh bệnh, hắn có thấy sốt ruột hay không?”

Muốn cười, nhưng miệng còn đang bị bát nước vẫn chưa uống hết kia lấp đầy, A Ba này thật đúng là kẻ không biết chăm sóc người khác, sao lại muốn ta một hơi uống hết bát nước đá lạnh thế này a!

“Thất hoàng tử đến……!” Tựa như mọi phạm nhân vốn đang yên lặng bắt đầu rục rịch ồn ào hẳn lên,

Thanh âm bén nhọn phá vỡ không gian nhà tù yên tĩnh, cũng chỉ có ta cùng A Ba thần kinh thô không quá coi trọng sự xuất hiện của thất hoàng tử này, khẽ mỉm cười.

“A nha, sao tự dưng lại thế, đang uống nước còn muốn cười, không sợ sặc chét à!”

Khuôn mặt nhợt nhạt đáng thương của ta cứ bị A Ba xoa xoa chà sát hủy diệt như thế, nhất định đã sưng đỏ lên rồi!

“Bất quá lúc ngươi cười lên trông rất đẹp đấy!”

“Nha, Ba Ba, ngươi rất có mắt thẩm mỹ đó!”

Ôm lấy, mùi mồ hôi nồng đậm, bất quá, hì hì…

“Hóa ra ngươi ngay cả một tên ngục tốt đê tiện mà cũng muốn a……!”

Không cần nhìn, ta cũng biết người đang nói là ai, bởi vì đó là người duy nhất ta yêu trên thế giới này, Vũ Văn Khiếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.