Ôn nhu vỗ vỗ lưng Tiểu Thiên, muốn lấy bầu rượu trong tay hắn, lại bị hắn tránh đi.
“Ai nói ta không biết uống!”
Khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, là rượu khiến người say, hay người khiến hương rượu càng nồng?
“Được rồi, ngươi uống, ngươi uống!”
Thu hồi tay, cảm thấy bản thân có chút thất thố, liền ngẩng đầu uống rượu.
Nhưng ánh mắt mơ màng kia vẫn lưu lại đó, sau nét say lại là một mạt mỉm cười!
Quay đầu lại, vẫn thấy ánh trăng như ngày nào. Vầng trăng ngày đó không tròn như thế, nhưng lại sáng hơn nhiều.
“Thật yên tĩnh a ~!”
“Ân ~!”
Cứ ngồi mãi như vậy, uống rượu, ăn chút đồ, dựa vào nhau, uống nhiều thế nào? Ăn nhiều bao nhiêu?
Ánh trăng chiếu xuống, ánh nến dần tắt, trên mặt đất ngoại trừ những bầu rượu rỗng còn có những miếng thịt đã sớm ủ hỏng ~
“Ngươi có yêu ta không?”
Lời nói mơ màng, từ bên vai truyền tới, “Cho dù chỉ là một chút thôi ~”
“Ta ~!”
“Hư……!”
Cười cười che miệng người hắn đã dựa vào cả đêm, “Ha ha, không cần phải nói đâu, ta biết rồi!”
Xoay người, hôn lên đôi môi mỏng kia, cảm thấy thân hình người nọ cứng ngắc, nhưng hắn lại muốn đêm nay phóng túng một chút, “Ta sẽ rời đi, dung túng ta một lần thôi, được không?”
Khẩn cầu, nhìn khuôn mặt cứng ngắc kia, cười nhạo bản thân thật ngu ngốc, dâm đãng, thế nhưng hắn thà trả giá như thế, chứ không cam lòng cứ buông tha, rời đi, mà trong ký ức lại không lưu lại chút kỷ niệm nào.
Hàng lông mày nhăn lại nhưng khuôn mặt trông vẫn tuấn mỹ như vậy, cứ như ánh trăng đã tinh lọc đi mọi phiền muộn…
“Ta biết ta thực quá phận, nhưng mà, ta cầu ngươi, cầu ngươi yêu ta một lúc thôi được không? Cho dù trong lòng ngươi ghê tởm ta…”
Ôm cổ y, chưa bao giờ lực ôm của hắn trở nên yếu ớt như vậy, đó là sức lực của chính hắn, hay là của bóng đêm kia?
Có lẽ đó chỉ là những thứ cảm xúc hắn đã dồn nén quá lâu, nay bất chợt lộ một chút ra ngoài…
Đẩy thân thể hắn ra, lại thấy người luôn mỉm cười kia trên mặt chợt hiện lên vẻ bi ai,
“Thực xin lỗi, ta ~ ngô ~!”
Lời nói còn chưa hết đã bị nụ hôn kịch liệt bao trùm, có lẽ vì quá mãnh liệt, nên Khiếu không thể thấy trong mắt Tiểu Thiên, lan tràn một tia bi ai, cùng sự hạnh phúc bấy lâu chưa từng xuất hiện.
Quá mức hạnh phúc phải chăng cũng là một loại bi ai, bởi vì sự hạnh phúc lần này qua đi, hắn sẽ không thể tìm thấy bất cứ một thứ cảm xúc nào như thế nữa. Đó không phải một chuyện vô cùng đau khổ hay sao…?
Một đường mãnh liệt, một đường cướp đoạt, mạnh mẽ xé mở vạt áo của hắn, lại phát hiện hắn hóa ra lại nhỏ bé như thế!
Hôn lên vết sẹo của hắn, nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, trên người hắn lúc ấy toàn máu là máu, thân hình gầy yếu theo gió mà lảo đảo, toàn thân tràn đầy tuyệt vọng thê lương…
Mãnh liệt hôn, khiến người khác không hiểu sao lại cảm thấy tia thống khổ, Tiểu Thiên ôm lấy đầu của Khiếu, muốn nhiều hơn nữa hay là đang thỉnh cầu người kia dừng lại, có lẽ chính hắn cũng không biết nữa.
Không có những câu nói giãi bày tình cảm mãnh liệt, từng hành động dần lan tràn trong bóng đêm.
Tiếng thở dốc ồ ồ, khàn khàn trầm thấp, ôm nhau, hòa vào nhau…
Có lẽ không có sự ôn nhu, nhưng y lại khiến Tiểu Thiên một cảm giác hạnh phúc to lớn, cho dù chỉ một lúc thôi, mọi thứ sẽ chấm dứt!
“A ~!”
Liếm lên vết thương sau lưng Tiểu Thiên, rất sâu, rất dữ tợn, khi đó, có phải hắn rất đau hay không!
Cảm giác người dưới thân đang run rẩy, đó là tình cảm mãnh liệt, là xúc động, là giãy dụa cùng cực!
“A ~!”
Tiếng thét chói tai xé rách màn đêm hắc ám, một tia bạch quang hiện lên, thực hạnh phúc, bởi vì đó là người mình yêu…
Khiếu đem áo bao lấy hắn, ôm hắn, hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của hắn ~
Tựa hồ màn đêm lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là trong căn hầm có thêm hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ.
Ánh mặt trời dần dâng lên, hai người lúc ấy khoảng cách chỉ có gang tấc, nhưng còn tâm bọn họ thì sao?
Một giọt nước trong tựa thủy tinh lướt qua, lướt qua khuôn mặt vừa qua đi kích tình mãnh liệt, lướt qua khuôn ngực của người bên cạnh đang ngồi đó, ngủ say……