Ta Không Khóc

Chương 59



“Ngươi yêu nàng?”

“……”

“Ta nhớ rõ ngươi chưa từng thừa nhận ngươi yêu nàng, thế nhưng sự thật lại chứng minh ngươi yêu nàng!”

“…….”

“Ngươi có biết không, nếu ngươi sớm nói ra, nàng sẽ không chết, nếu ngươi không bỏ qua nàng, nàng cũng sẽ không chết, thậm chí nếu ngươi có thể bồi nàng nhiều hơn một chút, nàng cũng sẽ không chết như thế!”

“Đừng nói nữa ~!”

Điên cuồng rít gào, nội lực khiến Tiểu Thiên bị chấn động, đau đớn như bị đại chùy ngàn cân đạp xuống, máu theo khóe môi chảy xuống!     

Không một ai tiến vào, vẫn chỉ có hai người ở đó giằng co!

“Khụ khụ, sao lại không, chẳng lẽ ta nói đúng rồi sao? Là chính tay ngươi buông nàng ra, vì sao lại muốn đổ tội giết nàng lên đầu người khác, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn ư?”

Lau tia máu chảy xuống bên môi, kiên trì đứng thẳng, nhìn nam nhân kia chìm trong thống khổ, lòng cũng chợt nhói đau, bởi vì ít nhất nàng còn có một người nam nhân yêu mình, nhưng chính hắn, cái gì cũng không có!

“Ngươi đang trốn tránh cái gì?”

“Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu a ~!”

“Vậy ngươi mau nói a…… Khụ khụ……!”

“Được, ta thừa nhận bản thân trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm về cái chết của nàng, thậm chí kể cả lúc nàng còn sống trên thế gian này, ta cũng vẫn trốn tránh nàng, sợ bản thân sẽ quá mức ỷ lại nàng, cho nên ta tìm, tìm thế thân thay thế nàng, không quan tâm nàng, thế nhưng ngày đó khi nàng ngã xuống, khi nữ nhân ta cho rằng sẽ không bao giờ gục ngã, lại ngã xuống, ta bắt đầu sợ hãi, sợ hãi xác nhận……!”

Vẫn trầm thấp như cũ, nhưng hòa lẫn trong thanh âm ấy là bi thương. Hổ Khâu đã thật sự thay đổi, biết nhớ nhung ái nhân, hay là vì y trước kia quá giỏi ngụy trang cảm tình của mình?

Đi tới, khẽ chạm vào nam nhân nhìn qua luôn kiên cường kia, hóa ra y cũng yếu ớt, cũng muốn được yêu như thế,

“Đây là cuốn sách nàng giao cho ta, ta nghĩ nên đưa cho ngươi!”

[Buông tha tình yêu? Như vậy sẽ không phải hận quá sâu nữa!]

Dòng chữ xinh đẹp, “Trở về tốt như vậy sao? Có lẽ khi còn sống nàng thật sự hy vọng có thể trở về quê hương của mình, thế nhưng, khi ngươi công thành, đây đã không còn là quê hương của nàng nữa, không phải sao?”

“Ha ha ha, tâm lý chiến khá lắm, tiểu quỷ, ngươi không còn non nớt như trước nữa!”

Nam nhân một giây trước còn lộ vẻ thống khổ, một giây sau đã biến thành một người bá đạo công thành đoạt đất, nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Thiên, “Quay về ư? Vậy bao binh lính đã ngã xuống kia của ta hy sinh vì cái gì?”

“Chúng ta cũng đã mất rất nhiều người a!”

“Hừ ~!”

Buông tay, đi xuống bậc thang, trong đại sảnh yên tĩnh vang vọng tiếng bước chân mạnh mẽ của nam nhân, vững vàng, cường tráng, “Ngươi theo ta quay về đại đô!”

Đưa lưng về phía hắn, không thể nhìn thấy mạt tươi cười của Tiểu Thiên, “Không thể!”

“Vì sao?”

“Ngươi không yêu ta!”

“Hắn cũng không yêu ngươi, không phải sao?”

Nụ cười đầy chinh phục, đợi người nam nhân trước mắt đứng trên bậc thang kia dần khuất phục, nhưng lại chờ được một nụ cười thê lương.

“Nhưng ta yêu hắn a!”

Nhìn, nghe, hay nghĩ, hết thảy tựa như đều chỉ là cảm giác, thế nhưng đó lại là sự thật. Từng ở chung nửa năm, Tiểu Thiên chưa bao giờ nói ra tiếng yêu kia, hôm nay lại bật thốt ra, trong ánh mắt chợt ngập đầy thê lương.

“Ta không phải con mồi của ngươi, cũng không thể bị ngươi chinh phục, ít nhất nơi đây sẽ không!” Mỉm cười đặt tay lên trái tim.

“Ngươi đã thay đổi, trước kia ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy, nga, không, phải nói là không có ánh mắt kiên quyết như thế mới đúng! Ta rốt cục đã tin một hồi hoàng trừ tranh đấu kia là do ngươi gây nên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.