Có người cúi xuống ôm lấy Tiểu Thiên đang hấp hối, đau đớn lau đi dòng máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy xuống từ khóe môi,
“Ha hả, Tiểu ~ P ~!”
Đưa tay khẽ chạm vào người đã từng quan tâm tới mình rồi sau lại rất nhanh trở thành người lạ,
“Vì sao lại ngốc như vậy ~?”
Ra sức chà lau dòng máu đỏ tươi vẫn không ngừng chảy ra, cho dù đã tận mắt chứng kiến bao cuộc chém giết, thế nhưng đối mặt với mọi đau đớn của Tiểu Thiên, y lại không biết phải làm sao!
“Khụ khụ ~!” Cố gắng nhoẻn miệng nở một nụ cười, “Ngươi, ngươi không hận ta sao?”
“Không hận, không hận!”
Muốn đưa tay điểm huyệt, cầm máu cho Tiểu Thiên, thế nhưng, lại bị đôi tay lạnh như băng kia ngăn lại.
“Đây là ta, là quyết định của ta ~!”
“Đừng chết a, Tiểu Thiên, vì sao lại chọn cách này ~!”
Nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không hưởng thụ được, “Ha hả, không thì ta phải chọn cách nào đây?”
“Ngươi, đừng nói nữa, ta giúp ngươi cầm máu trước đã!”
Tay lại một lần nữa bị nắm trụ, cho dù đã không còn chút khí lực nào, thế nhưng, lại kiên quyết như vậy, tuyệt vọng như vậy, không thể không khiến Tiểu P phân vân, cứu, hay không cứu đây!
“Khụ, ~ khụ ~ Tiểu, Tiểu P, ngươi, ngươi biết không? Nơi này thật sự rất đau!”
Run rẩy đặt tay lên chỗ vết thương vừa bị chủy thủ đâm, cười,
“Nhưng mà, nơi này còn đau hơn nữa…”
“Ta biết!”
Gắt gao ôm chặt thân hình thê lương kia trong lòng, biết hắn rất đau, người ngoài không ai biết hắn đau đến mức nào, sẽ không ai để ý đến vết thương của hắn, thế nhưng hắn thật sự thật sự so với sự đau đớn vết thương gây ra còn thống khổ hơn nhiều!
Nếu tưởng niệm đã thành si, vậy yêu cũng đã trở thành một loại đau khổ!
Cố sức mở hai mắt, lại thấy Tiểu P đang rơi lệ đầy mặt, đôi mi thanh tú hơi nhíu, đưa tay, muốn lau đi những giọt nước mắt đang rơi kia, thế nhưng đã chẳng còn chút sức lực nào nữa.
“Đừng ~ khóc ~ nơi đó ~ nơi đó ~ có, có nhà của ta ~!”
“Không, ta không cho ngươi đi, Vương gia sẽ không để ngươi đi, hắn yêu ngươi, hắn rất yêu ngươi!”
Nhìn thân hình tiều tụy trong lòng dần trở nên vô lực, trong lòng là lo lắng, là bàng hoàng, là đau đớn!
“Không, hắn, hắn không yêu, yêu ta!”
Nhắm mắt lại, hắc ám bao trùm, thế nhưng lại có người tác động lên ý chí của hắn, ý chí muốn sống của hắn!
“Hắn yêu ngươi, ta biết, ta biết mà, hắn đã yêu ngươi từ rất lâu rồi, Tiểu Thiên, tin ta, tin ta một lần nữa thôi!”
Gật đầu, mỉm cười gật đầu, cho dù là lừa gạt, thì đó cũng là từ lòng tốt mà thôi, từng giờ từng khắc của đêm cuối cùng trước khi rời đi ấy, cũng đã khiến hắn vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên rồi!
“Ta, tin ngươi..”
Hắc ám bao phủ, dường như có thể nghe thấy tiếng kêu mơ hồ. Âm thanh đau đớn liên tục kêu tên mình ấy, là của ai?Là của ai? Ai lại muốn để ý đến mình như vậy?
Có lẽ nên cười, cười mà rời đi, rời khỏi thế giới vẫn còn người quyến luyến mình ấy!
Ta đang đến đó… Mặc dù nơi ấy tràn ngập tịch mịch cùng thê lương, thế nhưng lại có thể cho ta sự yên tĩnh bản thân khó có được, không còn hận thù, không còn tình yêu, không cần phải xa cầu được yêu thương nữa, hết thảy chỉ còn chờ đợi!
“Hoan nghênh trở về!”
Thanh âm thản nhiên vang lên, đó là ai, ta đã sớm biết!