Ta Không Khóc

Chương 68



Không gian hoang vu bao trùm hết thảy, chỉ có một gian nhà tranh vẫn đứng thẳng, trên đường dẫn tới hoàng tuyền, có một người vẫn đứng lặng ở nơi ấy!

“Tiểu Văn ~1”

Chạy vội tới, đó là lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh kia suốt hai mươi năm qua, chân chân thật thật chạm được vào người ấy!

“Ta yêu ngươi!”

Gắt gao ôm nhau, có nên thấy bi ai hay không? Bi ai vì chỉ khi chết mới có thể gặp lại nhau, thế nhưng, chỉ cần như vậy thôi, đã không oán không hối gì nữa!

“Ta cũng vậy!”

Ôm chặt bờ vai của hắn, nhẹ nhàng thốt ra, thốt ra mọi cảm tình chôn giấu suốt một đời, ta yêu ngươi, yêu ngươi mà chờ ở nơi này, yêu ngươi mà không oán không hối một đời một kiếp!

Thứ gì đang lăn xuống, thứ gì đang nở rộ, thứ gì đang bồi hồi trong lòng hai người?

Gặp lại sau hai mươi năm chờ đợi, có lẽ giờ khắc này, thật sự, thật sự đã mong mỏi từ rất lâu rồi!

Thời gian lẳng lặng trôi qua, nếu có thể, cho dù chỉ dừng lại một chút thôi, cũng cầu xin nó vì bọn họ mà dừng lại!

Một bàn tay tái nhợt vỗ lên bả vai Tiểu Văn ~

Cảm thấy y chợt run rẩy, đó là sự vui sướng khi được gặp lại!

Ngẩng đầu, đáp lại là một khuôn mặt đẫm nước mắt, khẽ mỉm cười, thế nhưng, rất nhanh liền đổi thành một khuôn mặt nghiêm túc,

“Ngươi hai mươi năm này làm được những chuyện tốt gì rồi?”

“Ngô ~!” Cúi đầu, không nhìn Tiểu Văn nữa, vì sao mỗi lần y muốn nói gì đó lại có biểu tình nghiêm túc như vậy.

“Nói a, rốt cuộc ngươi đã làm những gì?”

“Tiểu Văn, ngươi đừng sinh khí a, ta, ta chỉ là sinh khí……!”

“Sinh khí?” Dung nhan cùng một người nào đó rất giống, đôi mi thanh tú khẽ điểm những nếp nhăn nhẹ ~

“Ân, là ta hận, thế nhưng, lúc đấy ta, ta thật sự khống chế không được a!” Trộm ngước lên quan sát sắc mặt Tiểu Văn.

“Nói ngắn gọn!”

“Ân, chính là ta cảm thấy mình bị lừa, hơn nữa, con trai ngươi cũng là bị những kẻ bảo thủ ngoài đời kia bắt ép, đương nhiên trong đó cũng có ta nữa, cho nên, ta nghĩ hủy hết cái lũ người bảo thủ đó đi là chuyện tốt, cho nên ~!” Cúi đầu, không dám nhìn Tiểu Văn, Tiểu Văn nhất định đang rất tức giận!

“Cho nên ngươi liền giết hại biết bao người vô tội như thế? Có phải hay không?”

Lời nói sắc bén, thế nhưng, chút ý áy náy nhè nhẹ kia vẫn thấm sâu trong từng câu chữ!

Nếu không phải vì y, có lẽ nam nhân trước mắt này sẽ không làm như vậy!

“Ngươi đừng tức giận a, ta, ta, ta thật sự ~!”

“Ta dẫn ngươi đi xem một người…….!”

Theo y đi, đi tới nơi bọn họ đều sợ hãi!

Hoang mạc hoang vắng, hết thảy đều đơn độc, vầng thái dương trên bầu trời tựa như sẽ vĩnh viễn không bao giờ lặn xuống, thứ lắng xuống, chỉ có lòng người mà thôi!

Một thân ảnh màu trắng lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn vầng thái dương trên cao kia, đón trọn cơn cuồng phong liên tực thổi qua ~

“Tiểu Thiên ~?”

Ngạc nhiên kêu gào, gọi tên thân ảnh tái nhợt trước mắt.

Thế nhưng, mặc tiếng kêu gào có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, người nọ vẫn không hề quay đầu lại, dù chỉ một chút!

“Tiểu Thiên!”

“Đừng gọi nữa, nó không nghe thấy đâu!” Tiểu Văn mặc trên người y phục xanh thẫm thản nhiên đứng bên cạnh nói.

“A ~?”

“Nó đã đứng ở đó một năm rồi!”

“Một năm? Không thể nào, nó bị thương trước khi ta chết chỉ một ngày, như thế nào lại……?”

“Ngươi đã đến nơi này được một năm rồi, có biết đây là đâu không?”

Nhìn người vẫn luôn nhìn vầng thái dương ở xa kia, đau thương mơ hồ quẩn quanh.

“Hoàng…… tuyền……?”

Có người nắm lấy tay người kia, đó là ai? Chập Tích biết!

Khẽ cười, dung mạo người nọ nháy mắt sáng lên, là một mỹ nhân, thế nhưng trong mắt lại tràn đầy sầu bi!

“Đúng vậy, mỗi người đều phải dùng một khoảng thời gian một năm để tới hoàng tuyền. Mà ngươi, đã chết một năm rồi!”

“Vậy, Tiểu Thiên cũng đã chết rồi ư?”

“Nó không chết, nó đem linh hồn mình phong bế ở nơi này, không ai có thể vào được, mà chính nó, cũng ra không được……!”

Nhìn người ở đằng xa kia khẽ xoay người, mỉm cười, mỉm cười hướng phía bọn họ đi tới, nhìn thấy, thế nhưng ánh mắt hắn sao lại như vậy?

“Mộng Vong, hẳn là sẽ có biện pháp!”

Thản nhiên cười, có lẽ người ấy đẹp nhất khi cười, nhưng nụ cười ấy lại cũng chứa bi thương cùng cực,

“Ta chờ hắn ba trăm năm, thế nhưng cái ta chờ được lại là kết quả như vậy, ngươi có biết hay không, hiện tại ta hận bản thân sao lại không thể tự tay giết chết ngươi ~!”

Hai mắt đỏ như lửa, khuôn mặt dữ tợn, mái tóc đen mượt chợt biến thành màu trắng ~

Kim quang thoáng hiện, một đạo thân ảnh ôm lấy kẻ kia, “Vong, đừng như vậy, ngươi có giết hắn ta thì Tiểu Thiên cũng sẽ không đi ra a ~!”

“Buông ra, Tiểu Diêm, nếu không phải vì hắn ta, nếu không phải vì con hắn ta, Thiên Từ sẽ không biến thành như vậy, sẽ không ~!”

Một kẻ giãy dụa, một người can ngăn, một kẻ sợ hãi, một người gắt gao bảo hộ ~

“Hắn cứ như vậy thì ngươi sẽ không đợi hắn ở đây nữa ư?”

Không còn giãy dụa, chỉ biết thở dốc, mái đầu bạc biến lại thành suối tóc đen mượt, hai mắt đỏ rực lại khôi phục sắc hổ phách như trước ~

“Tiểu Diêm, ngươi biết không? Ta hối hận khi bản thân để hắn đi mất, để hắn tự lựa chọn cách của mình ~!”

“Ta biết!”

Vuốt ve con người tiều tụy kia, nếu hy vọng có thể chống đỡ người này chờ đợi ở nơi hoang vu như vậy suốt ba trăm năm, vậy cái gì đang chống đỡ con người yếu ớt tái nhợt kia đứng đó chờ đợi?

Tuyệt vọng, tình huống hiện tại của Tiểu Thiên chính là như vậy!

Linh hồn phong bế, cho dù là thần cũng cứu không được, ngoại trừ……!

“Mộng, ta có cách này, ngươi xem có được không……?”

Quay đầu lại, vẫn đứng thẳng như trước, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, hết thảy của hắn, sẽ không bị gió thổi đi nữa ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.