Ban đêm, ngón tay thon dài mà trắng nõn khẽ chạm vào bệ cửa sổ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng không nghe thấy âm thanh gì giống như trong tưởng tượng.
Trái lại là một mảnh yên tĩnh.
Sự vắng lặng này càng khiến người ta sinh ra cảm giác khủng hoảng sợ hãi.
Chuyện gì xảy ra?! Cái này không giống với lúc bàn luận nha!!
Chờ đợi trong gian phòng không bằng trực tiếp ra ngoài kiểm tra.
Từ Dao mở cửa phòng, sau khi liếc mắt nhìn gian phòng của Thẩm Dục Sanh, hai mắt hơi híp lại.
Nghĩ thầm vẫn là đừng cho y theo mới tốt.
Từ Dao tận lực hạ thấp âm lượng của chính mình lặng lẽ rời khỏi quán trọ, giương mắt nhìn vào màn đêm.
Đi lại một mình nơi trời tối người yên này, ít nhiều cũng có chút cảm giác khủng hoảng.
"Lẽ nào đêm nay sẽ không xuất hiện? Đây chẳng phải là một chuyến tay không sao." Từ Dao âm thầm rủ rỉ nói.
Tiếp tục đi lên vài bước, xuyên thấu qua ánh trăng là một bóng người đứng sừng sững trong bóng tối đang từ từ hiện lên trong tầm mắt của Từ Dao, mặc dù truyền hết thảy linh lực vào tròng mắt nhưng cũng không thể thấy rõ dung nhan của đối phương, chỉ có thể nhìn rõ đường viền đại khái.
"Ai ở đó?"
Từ Dao không chút suy nghĩ liền mở miệng chất vấn, xuất hiện trong ban đêm thế này chắc chắn không phải là dân trấn nơi đây, người trước mắt thập phần khả nghi!!!
Ai ngờ, bóng người kia khi nghe thấy tiếng la của Từ Dao đột nhiên thân thể cứng đờ, bỗng bất ngờ!! Thời điểm Từ Dao còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã nhanh chóng chạy đi theo phương hướng ngược lại.
!?!! Không phải!! Ngươi chạy cái gì?!!
Từ Dao không dám chậm trễ lập tức đuổi theo cái bóng, tốc độ nhanh nhẹn mang theo tiếng gió sắc bén giống như một thanh kiếm cắt qua mảnh da, mặc dù vậy vẫn cứ cách một khoảng cách với bóng người kia.
Người này có lai lịch gì?!! Tốc độ có thể nhanh như vậy!!!
Không biết đuổi theo bao lâu Từ Dao ngừng lại ở một mảnh đất trống, nhìn bốn phía xung quanh không có một bóng người rốt cục không khống chế được tức giận dậm chân!!
Đương nhiên!! Trốn thoát rồi!!!
Giờ khắc này ở giữa bầu trời đêm đen kịt, trăng sáng treo lơ lửng trên khoảng không, tùy ý soi xuống ánh sáng lộng lẫy.
Lúc này Từ Dao mới phát hiện trong lúc vô tình mình lại chạy tới một cánh rừng, hay lắm!!
Chẳng phải lần thứ hai lạc đường sao?!!
Lúc Từ Dao đang vắt hết óc suy nghĩ, thần kinh đột nhiên run lên bần bật tập trung chú ý, hắn rõ ràng nghe thấy có tiếng động trong bụi cỏ phát ra.
Bởi thần kinh quá mức căng thẳng Từ Dao theo bản năng nuốt nước bọt, đẩy cành lá rậm rạp ra đi đến nơi âm thanh phát ra, tiếng vang này tuy không quá lớn nhưng có điểm kì quái.
Giống như...!âm thanh của động vật vậy?
Đến gần rồi!!
Từ Dao một cước đạp vào bụi cỏ, theo tiếng động ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy mấy cái đuôi nhỏ nhếch lên thình lình hiện ra trong tầm mắt.
Đ.m!!!
Trước mặt Từ Dao là bốn con lợn rừng đang ăn bộ đầu được chôn trong đất, đất bên cạnh dần dần bị đào bới lên, dưới ánh trăng soi xuống có thể thấy rõ bọn chúng có lông màu xám đen, thậm chí có thể thấy được phần lưng cứng rắn, thể lực thập phần cường tráng.
Nếu như không cẩn thận bị vật này nhằm trúng, chỉ sợ thân thể đều sẽ bị nát bét mà chết!!
Tuy nói Từ Dao biết loại lợn rừng này thông thường sẽ không hoạt động vào ban ngày, thế nhưng ai có thể nghĩ đến hắn dĩ nhiên lại trùng hợp gặp phải?!!
Từ Dao không khỏi vì chính mình mà ai thán, thực sự là trúng giải nhất!
Từ Dao vốn định kiềm chế cử động cẩn thận từng li từng tí rời đi, nào ngờ một trong số những cái tai khẽ nhúc nhích ngừng ăn lại, bỗng nhiên ngẩng đầu! Ba con còn lại cũng cùng nhìn về phía vị trí của Từ Dao.
Rất rõ ràng, chúng không phải những sinh vật thân thiện, hoàn toàn xem Từ Dao như kẻ địch, phát ra tiếng hừ hừ cảnh cáo.
Đáng chết!! Từ Dao dĩ nhiên quên mất lợn rừng từ trước đến nay có khứu giác rất nhạy cảm mặc dù hắn đã tận lực che giấu tiếng động, thế nhưng khí vị trên người thì không cách nào che giấu được!!
Từ Dao âm thầm chửi thề, từ khi đến thế giới này không có một khắc nào được nghỉ ngơi, lúc nào cũng có nguy hiểm bồi ở bên cạnh!!
Cái mệnh này đến tột cùng là có bao nhiêu xui xẻo?!!!
Từ Dao tận lực duy trì thân thể di chuyển chầm chậm, trước mặt có tới bốn con!! Thực sự còn muốn công kích, Từ Dao cũng không chắc mình có thể trốn được một kiếp hay không.
Càng có thể nói, hắn hiện tại không có đeo găng tay, bất kì vũ khí gì cũng đều không có!!
Trong khi đó một con rốt cục có hành động gầm nhẹ, tứ chi thô ngắn không ngừng cào trên mặt đất, chân trước bào đất tựa hồ như dấu hiệu nổi giận.
Rốt cục!! Nó lộ ra cái răng nanh phía trước, chỉ nhìn thấy độ sắc bén cũng biết nó là vũ khí có lực sát thương rất lớn, nếu như bị cắn phải...!Tình huống có thể không tốt lắm đâu nha...!
Một cái đầu hung mãnh nhất mang theo tiếng gầm nhẹ, xông thẳng về hướng Từ Dao!! Không kịp suy nghĩ gì nữa Từ Dao vội vã điều động linh lực né tránh.
Đừng xem chúng nó có thể trạng cường tráng, tốc độ cũng nhạy bén đến mức làm người ta kinh hãi! Từ Dao đột nhiên quay người lại lật nghiêng trên mặt đất, tránh được một lần nó tập kích.
Từ Dao một tay đỡ trên mặt đất đứng dậy, bàn tay phải dần dần ngưng tụ linh lực tỏa ra từ năm đầu ngón tay như ngọn lửa lam quang, đợi nó công kích tiếp.
Lợn rừng tựa hồ triệt để bị chọc tức giận thấp giọng gầm hét lên, sức lực vận động lần thứ hai vọt tới!! Từ Dao tay chống đỡ trên mặt đất đột nhiên phát lực, thân thể nhanh nhẹn nhảy lên, bàn tay xoay vòng đập lên lớp da của lợn rừng.
Từ Dao bị đau cau mày lại, lớp da này thực sự rất cứng!!
Mà một chưởng này của Từ Dao cũng không phải ăn chay, chịu một đòn này lợn rừng trực tiếp trở mình ngã trên mặt đất.
Trán Từ Dao bị mồ hôi thấm ướt, hô hấp trầm trọng thấp giọng thở hổn hển.
Cánh tay trái vì không cẩn thận bị răng nanh gây ra thương tích, một vết máu hiện ra trên da thịt trắng noãn, mười phần bắt mắt!!
Mặt khác ba con còn lại cũng bắt đầu có hành động vây Từ Dao ở giữa, bàn tay phải của Từ Dao dùng mắt thường cũng có thể thấy hơi run run, lớp da của chúng nó quá mức cứng, vừa nãy một kích kia cũng khiến Từ Dao không dễ chịu!!
Nhìn dáng vẻ con đầu tiên thì chắc là loại thủ lĩnh đầu mục của bọn còn lại, mà giờ khắc này Từ Dao rõ ràng trở thành kẻ địch trong mắt chúng nó!!
Đáng ghét...Nếu như có cây chủy thủ thì tốt rồi!!
Không đợi Từ Dao nghỉ ngơi chốc lát, ba con lợn rừng thừa thế xông lên, tốc độ nhanh chóng, cường độ mạnh mẽ! Từ Dao nâng cánh tay bị thương lên tiện tay bẻ một cành cây, ánh sáng màu xanh hơi tối từ cánh tay truyền đến cành cây, nương theo sức lực quăng đi!!
Mạnh mẽ đâm vào đầu một con lợn rừng!!
Lợn rừng bị đâm vô lực ngã xuống đất, máu tươi từ vết thương của nó không ngừng tràn ra, tứ chi động đậy vài lần sau liền không còn tiếng động.
Còn hai con nữa...!
Hai con còn lại dường như phát điên trùng trùng đánh tới, Từ Dao nhảy lên thay đổi quỹ đạo, hai con lợn trực tiếp đâm vào cái cây khô.
Bởi lực chạm quá mức lớn mà thân cây trực tiếp xuất hiện vết nứt, gãy vỡ ra.
Này nếu như bị đâm trúng!! Chẳng phải khung xương đều bị đánh bay sao?!!
Từ Dao vừa định chuẩn bị công kích tiếp, đột nhiên từ trong rừng hai mũi tên phân biệt bắn ra đâm trúng đôi mắt của hai con lợn rừng!! Chúng phát ra tiếng kêu như rên rỉ! Bởi vì quá đau đớn mà không ngừng vặn vẹo, ngay sau đó là mấy cái mũi tên nhọn từ nơi cách không xa bắn đến, xuyên thẳng vào thân thể lợn rừng, trong nháy mắt mất mạng!
Cái gì?? Chuyện gì?!!
Nhìn dáng dấp mấy con lợn rừng bị đâm thủng túi da liền biết mũi tên kia không phải loại tầm thường!! Là ai đang giúp hắn??
"U! Mỹ nhân! Không nghĩ tới lại là ngươi."
Giọng điệu khinh bỉ này khiến cả người Từ Dao run lên, âm thanh này...!
Lập tức nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, quả nhiên!!!
Chu Thiên Ly mặt mày vui vẻ nhìn Từ Dao sắc mặt tràn đầy kinh ngạc "Nhanh như vậy liền gặp mặt, chắc chắn giữa chúng ta rất hữu duyên.".