Ta Không Muốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 35: Sở Chỉ



"Cụ thể trước mắt cần phải hành động như thế nào?" Chu Thiên Ly vờn tay đến trước ngực thờ ơ hỏi.

Từ Dao nhất thời không nghĩ ra được đối sách tốt nhất, liếc mắt nhìn thi thể đã nám đen lại nghĩ đến dáng dấp sinh long hoạt hổ lúc trước, trong lòng có một tư vị nói không lên lời.

"Tại sao bây giờ lại không gặp dân trấn ở Dịch Lũng?"

Muốn nói bởi vì khủng hoảng dẫn đến ban đêm không ai dám ra ngoài cũng khiến Từ Dao có thể hiểu, chỉ là ngay cả ban ngày cũng không thấy nửa bóng người, có phải có chút không đúng?

"A...!Không phải cái trấn nhỏ này trong một đêm bị tắm máu hết rồi chứ?" Chu Thiên Ly hừ lạnh.

"Cái?! Cái gì?!" Từ Dao kinh ngạc thốt lên.

"Ha ha, nhìn vẻ mặt ngươi đó! Ta nói mò, nói thế nào ngươi cũng vẫn tin được." nhìn dáng vẻ Từ Dao kinh ngạc, Chu Thiên Ly nhịn không được cười rộ lên.

"...Không buồn cười."

Đến lúc này còn có tâm tình đùa giỡn...!Nhưng mà cũng phải nói có nhân vật thần kinh không nhạy bén như Chu Thiên Ly ở đây đã điều chỉnh không ít bầu không khí.

"Nhưng mà ta cũng thấy hơi kì quái, người này tại sao lại ra tay với bách tính bình thường? giết bọn họ cũng chẳng tăng tu vi, cũng không thể cướp đoạt vũ khí, chẳng lẽ là vì kéo dài tuổi thọ?"

Câu nói của Chu Thiên Ly ngược lại đã nhắc nhở Thẩm Dục Sanh.

Y chậm rãi mở miệng "Có thể thực sự là vì kéo dài tuổi thọ."

"Thẩm tiểu đệ này, đó là ta nói mò.

Tại sao ngươi cùng sư huynh của ngươi giống như tin vào lời nói vô căn cứ này vậy?" Chu Thiên Ly nhạo báng.

"Có một thứ chuyên ăn hồn phách của người để sống..."

"Ma vật"

Sau khi Thẩm Dục Sanh nói xong chữ cuối cùng, Chu Thiên Ly lập tức đơ mặt, giơ tay xoa hai má cười rộ lên "Dĩ nhiên quên mất còn có thứ như vậy."

"Nếu đối thủ không phải là người, như vậy..." Ánh mắt Chu Thiên Ly liếc nhìn linh hồ bên cạnh, đánh giá kĩ càng.

"Con hồ ly này cũng ắt không thể thiếu."

Chu Thiên Ly vừa mới dứt lời, linh hồ phảng phất như lần thứ hai nổi giận, chỉ một tiếng liền nhào tới.

Không nghĩ tới lại bị Chu Thiên Ly một phát bắt được cái cổ mềm.

"Ô ô..." Bị Chu Thiên Ly nhấc lên không trung như vậy, linh hồ thập phần không thoải mái, móng vuốt không ngừng quơ lung tung.

"Sao hả? Ta còn chưa nói gì mà ngươi đã hung ác cái gì?! Còn muốn nhào lên mặt ta." Chu Thiên Ly lần này cũng tinh mắt hơn, so với linh hồ hành động nhanh hơn một bước.

"Hồ ly thúi!! Có tin ta đào thân thể ngươi lấy linh thạch ra không!" Chu Thiên Ly lớn tiếng cảnh cáo.

"Ô ô!" Linh hồ dữ tợn xé nứt khóe miệng, lộ ra bộ răng sắc nhọn, gầm thét.

"làm sao?! Vừa mới cào ta xong còn muốn cắn ta?!"

Từ Dao không để ý bọn họ đang ồn ào mà nhìn về phía Thẩm Dục Sanh rơi vào trầm tư, Thẩm Dục Sanh nhận ra ánh mắt của Từ Dao thì quay đầu lại, hai mắt vô hại nhìn hắn.

Từ Dao hoảng hốt, đè thấp âm lượng của chính mình xuống, "Vừa nãy cảm ơn ngươi."

Tuy rằng không biết vừa nãy tại sao con linh hồ kia lại chắn tầm mắt của Chu Thiên Ly, nhưng mà hắn hiểu rõ Thẩm Dục Sanh vì che giấu cho mình mới bịa ra cái lí do đó.

Cho dù bị Thẩm Dục Sanh phát hiện thì cũng có sao?

Hắn đã hoàn toàn tín nhiệm Thẩm Dục Sanh.

Khóe mắt Thẩm Dục Sanh liếc về phía vị trí vết thương trên cánh tay Từ Dao, con ngươi chìm xuống, giống như đang tự lẩm bẩm cũng giống như đang trò chuyện cùng đối phương "Chuyện như vậy sẽ không tái diễn nữa."

Từ Dao muốn mở miệng nói tiếp thì lại bị âm thanh bên ngoài đánh gãy, lập tức nhìn sang phía bệ cửa sổ bên kia.

Chỉ thấy một đôi nam nữ tựa hồ đang cãi vã.

"Chỗ này quả nhiên không ở tiếp được nữa!! Sớm muộn cũng mất mạng!!!"

"Ngươi trước tiên bình tĩnh đã!!"

Có người!!

Rốt cục nhìn thấy có người trên đường, Từ Dao liền lập tức lên tinh thần, nói với hai người kia "Trên đường có người, ta đi hỏi chút chuyện."

"Sư huynh, ta cũng đi." Thẩm Dục Sanh lập tức đuổi theo Từ Dao.

"Thành thật đợi ở chỗ này, nếu không muốn chết thì đừng đi theo." Chu Thiên Ly buông con linh hồ trong tay ra, không để ý nó không vui, cũng đuổi theo.

Từ Dao chạy tới nhìn thấy đôi nam nữ chẳng biết vì sao ầm ĩ lên, dừng một chút vẫn bước lên trước chào hỏi "Thật không tiện, làm phiền chút."

"Chưa từng thấy mặt, các ngươi là ai?" Nam nhân thấy đoàn người Từ Dao thì sửng sốt một chút, ngừng cãi vã lại, sắc mặt không tốt hỏi.

"Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, muốn hỏi trấn nhỏ này rốt cục xảy ra chuyện gì, vì sao ban ngày cũng không thấy một bóng người?" Từ Dao nhẹ giọng nói.

"Công tử có chỗ không biết a, Dịch Lũng trấn đã bị quỷ quái dây dưa hỗn loạn, tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu mỗi ngày, các ngươi vẫn là mau rời đi thì tốt hơn hơn." Thái độ của nữ nhân so với nam nhân hòa khí hơn rất nhiều, nhẹ giọng khuyên lơn.

Mà nội dung mà nữ nhân này nói đúng là thứ Từ Dao muốn lý giải, vui mừng "Xin hỏi các ngươi muốn đi đâu?"

"Kỳ thực mấy ngày nay rất nhiều hộ gia cũng đã sợ hãi mà rời đi.

Phu thê chúng ta không có chỗ nương tựa, không có nơi nào để đi nên phải tiếp tục ở lại đây.

Nhưng ngay khi tối hôm qua!! Qúa kinh khủng!! Căn bản không có cách nào ngủ yên giấc!!" Nữ nhân nói mãi giống như hồi tưởng lại hình ảnh khủng bố ấy, cả người bắt đầu run rẩy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Thôi, để ta nói." Nam nhân thấy dáng vẻ nữ nhân sợ hãi thì thở dài một hơi nhẹ nhàng ôm lấy an ủi.

"Đêm qua vốn tưởng rằng là một buổi yên tĩnh hiếm thấy, kết quả lúc hai người chúng ta đang ngủ say thì đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa đánh thức chúng ta.

Lúc đó cảm thấy rất kì quái, không ai lại vào thời gian này tới gõ cửa nhà người khác đi? Huống hồ cái trấn nhỏ này đang xảy ra chuyện." Nam nhân tiếp tục nói.

"Ta vừa định tới mở cửa vừa nghĩ có thể là ai đang đứng bên ngoài, thì bất ngờ có âm thanh mãnh liệt dị thường, giống như đang đập cửa nhà ta! Cái tình cảnh đó nếu là ai thì cũng sẽ sững sờ không mở cửa đi! Trong chốc lát âm thanh đó dừng lại, ta và thê tử lặng lẽ đến bên cửa sổ.

Các ngươi sẽ không đoán được chúng ta thấy gì đâu!!!"

"Người! Một đám người!! Không đúng! Không biết họ có phải là người hay không.

Bọn họ! Tư thái bước đi rất quái dị, khác nào cương thi!! Hướng về một phía nào đó đi tới! Ta muốn nhìn rõ tướng mạo bọn họ, nhưng mà trời thực sự quá tối."

"Đám người đó khẳng định không phải dân trấn Dịch Lũng! Trấn nhỏ này bị xâm chiếm rồi!! Tất cả đều xong!!" Nam nhân càng nói càng kích động, có thể tưởng tượng ra lúc đó họ sợ hãi thế nào.

Tối hôm qua lúc bọn họ ra ngoài không ngờ xảy ra chuyện như vậy! Điếm trưởng tám phần mười là bị sát hại vào lúc ấy.

"Xem ngươi bị dọa kìa, vạn nhất là dân trấn ở nơi khác dọn nhà tiện thể gõ cửa nhà ngươi thì sao?" Chu Thiên Ly cười giảng đạo.

"Không thể!! Từ khi trấn nhỏ xảy ra chuyện ma quái, dân trấn đã rời đi hơn nửa.

Hơn nữa bọn họ đều là từng người rời đi, không liên lạc với những hộ gia đình khác.

Hơn nữa số lượng thứ đó xuất hiện vào đêm qua tuyệt đối không phải là số lượng người sống ở trấn nhỏ!!" Nam nhân nghe thấy nghi vấn của Chu Thiên Ly, tâm tình không khỏi càng thêm kích động.

"Được được, vị đại ca này, ngươi trước tiên bớt giận, ta tin ta tin." Chu Thiên Ly vội vã khẳng định.

"Ngươi nói bọn họ đi về hướng nào đó, xin hỏi là hướng nào?!" Từ Dao nắm được mấu chốt, lập tức hỏi.

"Cái này..." Điều này tựa hồ có chút làm khó nam nhân, nói quanh co nửa ngày cũng không nhớ ra.

"Nơi đó." Nữ nhân lúc này nâng ngón tay chỉ một phương hướng.

Từ Dao nhìn theo thì không khỏi kinh ngạc, ngay cả Thẩm Dục Sanh cùng Chu Thiên Ly sắc mặt cũng chìm xuống.

Giống y hệt với phương hướng mà thi thể của điếm trưởng đã chỉ!!

(*) sở chỉ: phương hướng mà ngón tay chỉ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.