Ta Không Muốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 39: Chỉ Cần Sư Huynh Là Đủ



Mặt trời lặn, ánh trăng sáng, bầu trời lộng lẫy sao xa.

Tuy nhiên, thời tiết thay đổi như trở mặt, mọi người tìm một khoảng sân khuất bóng nhìn cơn mưa bất chợt, một cây lộc vừng với tán lá cao che rộng một khoảng sân.

Từ Dao nhìn nước mưa trút xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng lại toát ra mấy phần sầu não.

"Đang suy nghĩ gì đó? Tập trung vậy à?" Chu Thiên Ly đi tới bên người Từ Dao nhẹ giọng hỏi, muốn giết thời gian.

"Suy nghĩ...!quãng thời gian lúc trước."

"Nếu như không phải ngươi mất trí nhớ, ta còn thực sự muốn hỏi ngươi một chút về cuộc sống trước kia." Chu Thiên Ly trực tiếp cho là Từ Dao đang tìm lại trí nhớ của chính mình, mà không biết Từ Dao không phải người của thế giới này.

Huống hồ...!Thế giới thực sự mình còn sống hay không cũng là ẩn số.

Từ Dao nghẹn một tiếng, "Sao Tiểu Sanh còn chưa về?"

Trước đó Thẩm Dục Sanh vì để ngừa vạn nhất, khăng khăng muốn tự mình đi dò đường, mắt thấy đột nhiên trời đổ mưa khiến Từ Dao không khỏi có chút bận tâm.

"Yên tâm, không phải còn có con hồ ly ngốc đó đi theo bên y à?" Chu Thiên Ly nói câu này cũng chẳng mang lại tác dụng an ủi gì.

"Đúng rồi, tiểu tử kia họ Thẩm, lẽ nào là người sống sót sau vụ thảm án đó?"

Từ Dao không nói gì, gật gật đầu.

"Chu Thiên Ly, ngươi..."

"Ngươi xưng hô với tiểu sư đệ thân cận như thế, lại gọi thẳng đại danh ta khiến ta đau lòng đấy." Chu Thiên Ly đột nhiên ai oán.

"Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?" Từ Dao không nhịn được đỡ trán.

Chu Thiên Ly còn tưởng thật liền làm ra bộ dáng suy nghĩ, "Như cách ngươi gọi tiểu tử kia."

Khóe miệng Từ Dao co giật một cái, nhìn nam nhân trước mặt không chênh lệch tuổi hắn cho lắm, "Tiểu...!Tiểu Ly?"

"Phốc, ha ha.

Không được, danh xưng này thực sự quá yếu đuối, ngươi gọi ta là Thiên Ly đi." Chu Thiên Ly nâng tay lên vẫy vẫy, chính mình bật cười trước.

Từ Dao híp mắt nhìn Chu Thiên Ly đang cười, không phải ngươi muốn gọi như vậy sao...

Từ Dao thở dài một hơi tiếp tục nói đề tài ban nãy, "Chu Thiên Ly, tại sao ngươi lại khăng khăng muốn đi cùng bọn ta?"

Chu Thiên Ly giơ ngón trỏ lên quơ quơ trước mắt Từ Dao, "Không đúng nha."

Từ Dao phản ứng lại hắn đang nói đến cái gì, không quá tình nguyện mở miệng, "Thiên Ly..."

"Đúng rồi, gọi thế mới được.

Cho nên ngươi vừa hỏi ta cái gì vậy?"

Từ Dao: "...."

Hắn có thể đánh người không...

"Ha ha đùa thôi.

Nếu như ta nói...!Ta đặc biệt hứng thú với Vân Hàn ngươi thì sao đây?" Chu Thiên Ly giơ tay xoa bả vai Từ Dao.

"Hả?" Hứng thú với hắn? Có thể hứng thú cái gì?

Mới vừa muốn truy hỏi tiếp lại đối diện với con ngươi thâm thúy của Chu Thiên Ly, lời muốn hỏi đều bị mãnh mẽ ép trở lại, chỉ nghe Chu Thiên Ly sâu xa nói, "Nếu như ta cướp ngươi đi trước khi y có được ngươi, vậy thì có phải ta sẽ bị giết?"

Có ý gì? Tự dưng nói vớ vẩn vậy.

Đáng tiếc Từ Dao là một thẳng nam.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Từ Dao nhíu mày.

"Ta..." Chu Thiên Ly vừa mới mở miệng, đột nhiên rút tay lại, cả người trực tiếp nhảy qua.

Thời khắc Từ Dao còn đang sửng sốt thì một thân ảnh khác đột nhiên vọt tới vị trí mà Chu Thiên Ly vừa đứng, nhìn kĩ lại là Thẩm Dục Sanh.

"Ta nói này Thẩm tiểu đệ, tật xấu động một chút là muốn đánh lén người khác của ngươi phải sửa lại, chúng ta bây giờ là quan hệ minh hữu." Chu Thiên Ly vô vị cười nhìn Thẩm Dục Sanh có ý định ra tay với hắn.

*minh hữu: kiểu bạn bè trong sáng ấy.

Từ Dao đã quen nhìn hai người họ không hợp nhau, nhìn Thẩm Dục Sanh bị nước mưa làm ướt quần áo cùng đầu tóc, vội vàng cởi ngoại bào của chính mình đưa cho y.

"Mau thay y phục đi đừng để bị lạnh."

Thẩm Dục Sanh ngơ ngác tiếp nhận y phục Từ Dao đưa cho, hai tay nắm chặt đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mấy lần, lại càng thêm nắm chặt.

Lông tơ toàn thân linh hồ đã ướt đẫm, mỗi một bước đi của nó lại in dấu bàn chân lên sàn nhà, hai cái lỗ tai tiu nghỉu xuống, không ngừng liếm láp chân mình.

"Con hồ ly ngốc ngươi thật giống như một con gà nha." Chu Thiên Ly không nhịn được nhạo báng.

Linh hồ rõ ràng cụp tai xuống, dựng thẳng hai chân trước lên hướng về phía Chu Thiên Ly điên cuồng lắc lắc thân mình, đem nước mưa bắn lên người hắn, cuối cùng quẫy đuôi.

Chu Thiên Ly nhìn vạt áo thấm ướt của mình, "Hồ ly ngốc, lòng tự trọng mạnh đấy chứ."

Thẩm Dục Sanh cởi áo khoác của mình ra, đổi lấy áo bào của Từ Dao, ngước mặt nhìn xiêm y của Từ Dao, trên mặt nổi lên một tầng hồng khó giải thích.

"Chỉ tiếc đây không phải khách điếm, không có phòng tắm nước nóng." Từ Dao bất đắc dĩ thở dài.

"Không sao." Thẩm Dục Sanh nhẹ giọng nói.

"Vậy là tốt rồi." vừa nói xong, Thẩm Dục Sanh liền giơ tay nắm chặt quần áo, vòng lấy hai cánh tay của chính mình.

Từ Dao theo bản năng cho là hành động này của Thẩm Dục Sanh là vì thấy lạnh, cũng không nghĩ nhiều ôm lấy thân thể y.

Mà Thẩm Dục Sanh càng không ngờ đến là Từ Dao đột nhiên ôm y, cả người cứng đờ.

Từ Dao ôm lấy Thẩm Dục Sanh đồng thời chậm rãi truyền linh lực trong cơ thể, tuy rằng hắn không biết có được hay không.

Linh lực dần dần thông qua da thịt Từ Dao truyền vào trong cơ thể Thẩm Dục Sanh, thân thể lạnh lẽo từ từ ấm lên.

Thẩm Dục Sanh rõ ràng cảm nhận được một tia ấm áp truyền đến, đôi tay chậm rãi nâng lên ôm lấy Từ Dao, khóe miệng bất giác nở nụ cười khó tin.

Chu Thiên Ly liếc mắt nhìn linh hồ bên chân, "Hồ ly ngốc, ta cũng chẳng muốn ôm thân thể ướt nhẹp của mi."

Linh hồ miệt thị nghiêng đầu đi chóp mũi hừ nhẹ vài tiếng trực tiếp chạy mất.

"Tiểu Sanh, có phát hiện gì không?"

Thẩm Dục Sanh tựa hồ hơi bất mãn việc Từ Dao đột nhiên buông tay, ánh mắt chìm xuống nhưng vẫn thành thật trả lời "Cách đó không xa có một cái hang động dị thường, nhưng trời đột nhiên mưa nên lập tức quay về."

Từ Dao gật đầu, "Đợi mưa tạnh rồi chúng ta đi xem thử."

"Nhưng mà không nghĩ tới cái địa phương hẻo lánh này còn có một khoảng sân bỏ hoang, vừa vặn có thể cho chúng ta nghỉ chân."

"Một cái sân trống trải như thế không có ai, chỉ sợ là nơi này trước đây có quỷ làm phiền đi?" Chu Thiên Ly khẽ cười nói cái đề tài sởn tóc gáy.

Thân thể Từ Dao run lên, bây giờ đối với thứ này còn có chút bóng tối...

"Đùa thôi đùa thôi."

Nước mưa ào ào trút xuống khuấy động từng gợn nước trên mặt đất, mưa tầm tã đổ xuống mặt đất, làm ẩm đất.

Từ Dao nhìn đai lưng nhặt được mà ngẩn người, tỉ mỉ đánh giá vật trong tay cũng không phát hiện ra cơ quan gì, xem kĩ nửa ngày mới thu lại.

Từ Dao nghiêng đầu nhìn Thẩm Dục Sanh đứng một bên, chỉ thấy y lau chùi tỉ mỉ thanh kiếm hắn tặng, chỉ lo để lại một chỗ bụi bẩn, linh hồ thì lại co lại thành một đoàn ngồi cạnh y.

Không nghĩ tới Thẩm Dục Sanh còn rất thích sạch sẽ.

Nhìn bộ dáng Thẩm Dục Sanh im lặng không lên tiếng, lẳng lặng lau kiếm, Từ Dao nghĩ thầm nếu như giờ phút này là Vũ Vân Hàn chân chính ngồi đây, không phải có hai tảng đá sao?

Sớm muộn cũng sẽ có người chết cóng.

"Ta đi canh chừng, các ngươi ngồi trong phòng đi." Chu Thiên Ly nói xong đứng dậy rời khỏi phòng.

Không biết qua bao lâu, lông mi Từ Dao khẽ run khi nghe tiếng mưa phùn bên ngoài, trạng thái nguyên bản vẫn luôn bất an khiến Từ Dao khá nhàm chán.

"Tiểu Sanh."

Thẩm Dục Sanh ngừng tay chăm chú nhìn Từ Dao, "Sư huynh nói đi."

"Ngươi tới quý phủ chúng ta cũng vài ngày rồi, sao không thấy ngươi cùng những nhóm đệ tử khác chơi đùa?" Nghĩ vậy xác thực chưa từng thấy Thẩm Dục Sanh giao du cùng người khác, phần lớn đều với chính mình.

Rõ ràng ở độ tuổi như y thì không nên trầm ổn như thế.

"...Ta vẫn luôn ở một mình." Thẩm Dục Sanh thờ ơ nói.

"Kỳ thực ngươi có thể thử đi kết bằng hữu."

Thẩm Dục Sanh khẽ nhíu mày, "Cái này không cần."

Ánh mắt y nhìn thẳng Từ Dao, "Ta có sư huynh là đủ rồi."

Từ Dao bị lời của y chọc cười nhếch miệng lên, hoàn toàn xem câu nói này là làm nũng "giữa chúng ta có hơi khác nhau, ngươi ở cùng một người bằng tuổi mới tốt.

Hơn nữa sau này ngươi cũng gặp bạn lữ cả đời của mình, tương thủ một đời, những thứ này sư huynh không thể làm cùng ngươi được."

Từ Dao vừa dứt lời lần thứ hai nhìn về phía Thẩm Dục Sanh ánh mắt lại hơi sửng sốt một chút, cặp bạch đồng kia lộ ra tia phức tạp mà Từ Dao không hiểu.

Phảng phất giống như muốn nói ngươi cũng có thể làm được mà.

Từ Dao giơ tay xoa trán, là do độc thân lâu quá sao, chính mình lại nghĩ gì thế...

"Bên ngoài hết mưa rồi, có phải nên đi không?" Lúc này Chu Thiên Ly vào nhà, nhìn hai người một cách khó chịu.

"Sau lưng ta hai ngươi lại bí mật nói cái gì?"

"Không có gì đâu." Từ Dao đứng lên.

"Đi thôi." Từ Dao hướng Chu Thiên Ly nói..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.