Chu Thiên Ly nói xong câu đó hai mắt chăm chú nhìn Thẩm Dục Sanh, như là chờ đợi phản ứng có đối phương, kết quả lại là Từ Dao gạt tay Chu Thiên Ly trên vai hắn ra.
"Chúng ta có thể có chuyện gì?"
Chu Thiên Ly cười không nói.
"Sư huynh."
Từ Dao nghe tiếng Thẩm Dục Sanh gọi mình liền quay đầu lại,đột nhiên thấy khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, đôi môi còn chưa kịp phát ra tiếng liền thấy Thẩm Dục Sanh giơ tay đặt lên trán hắn, sau đó rơi vào hôn mê, cuối cùng chỉ cảm thấy ý thức dần mất đi...!
Thẩm Dục Sanh đỡ lấy thân thể Từ Dao khụy xuống, trong mắt toát ra nhu tình nồng đậm.
Chu Thiên Ly lẳng lặng nhìn màn này, cũng không ra tay ngăn cản.
"Ngươi làm thế với sư huynh mình? Có phù hợp không?"
Thẩm Dục Sanh nhẹ nhàng sờ bên mặt Từ Dao, nhìn hai mắt đối phương nhắm nghiền, cả người có vẻ càng cô tịch, đầu ngón tay sau đó miết lên đôi môi anh đào của Từ Dao.
Hầu kết Thẩm Dục Sanh hơi nóng, cuối cùng siết chặt nắm đấm.
"Đây là có ý gì?" Chu Thiên Ly lần thứ hai hỏi.
"Chu Thiên Ly, ngươi có mục đích gì?" Thẩm Dục Sanh không trực tiếp trả lời vấn đề của Chu Thiên Ly, cho dù đến giờ y cũng không tín nhiệm người này.
Nói đúng ra thì y chỉ tín nhiệm một người, mà người này từ lâu y đã lựa chọn xong.
Chu Thiên Ly cười khẽ, đem y phục của Thẩm Dục Sanh ném qua "Y phục của ngươi quá nhỏ, ta mặc không vừa."
"Trả lời ta!"
Thẩm Dục Sanh không tiếp nhận, để y phục rơi trên mặt đất, hiển nhiên bởi vì Chu Thiên Ly cố ý chuyển đề tài mà có chút tức giận, cái này cũng là lần đầu thấy dáng vẻ tức giận của y.
Trong rừng cây mờ sáng, giờ khắc này lại một mảnh lặng yên, chỉ có tiếng thở hổn hển truyền đến.
"Ngươi cảm thấy ta có mục đích gì chứ?" Chu Thiên Ly chân đạp cành cây, hắn cảm thấy thú vị với dáng vẻ nôn nóng của Thẩm Dục Sanh, hỏi lại.
"Ta sẽ không để ngươi ra tay với sư huynh." Thẩm Dục Sanh cảnh cáo.
HIển nhiên hành vi của Chu Thiên Ly đã làm y không thể nhịn được nữa.
"Trước mặt Vân Hàn ngươi giả làm một sư đệ nghe lời hiểu chuyện, hiện tại không tính giả bộ với ta nữa à?" Thanh âm của Chu Thiên Ly truyền đến bên tai Thẩm Dục Sanh, tâm tình từ từ kích động.
"Yên tâm đi, ta không chỉ có thể ra tay với Vân Hàn trước ngươi, mà còn khiến ngươi vĩnh viễn dùng thân phận sư đệ đi theo hắn..."
Ầm—!!
Một tiếng vang truyền vào tai, lấy mắt thường không thể nhận biết tốc độ của Thẩm Dục Sanh, y đột nhiên xông lên tóm chặt lấy cổ Chu Thiên Ly kìm trên thân cây, bởi vì chiều cao chênh lệch mà Thẩm Dục Sanh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiểu tử thúi, đã sớm muốn nói ngươi rất có sức lực mà." Chu Thiên Ly ăn đau, không khỏi cảm thán cúi đầu nhìn Thẩm Dục Sanh sắc mặt tức giận.
"Ngươi thực sự cho là ta không dám giết ngươi?!" Thẩm Dục Sanh gầm nhẹ, triệt để tháo xuống bộ dáng cao ngạo ngày thường.
"Để ta đoán một chút sao ngươi tức giận như vậy."
"Ngươi có tình cảm đặc biệt với hắn." Biểu tình Chu Thiên Ly lộ ra hiểu rõ, nói ra câu này không phải hỏi mà là khẳng định.
Thẩm Dục Sanh nắm cổ tay Chu Thiên Ly đột nhiên ngừng lại, tựa hồ vì bị người ta nói trúng tim đen mà cả người trong nháy mắt cứng nhắc, ở không gian trống vắng này, Chu Thiên Ly tóm chặt vạt áo Thẩm Dục Sanh quăng người xuống đất.
Chu Thiên Ly nhìn dáng vẻ Thẩm Dục Sanh giằng co đứng dậy, hô hấp nặng nề, sau đó đưa tay ra muốn kéo y dậy, nào ngờ Thẩm Dục Sanh đứng phắt lên siết chặt nắm đấm một quyền đấm vào bụng Chu Thiên Ly!!
"Thao, ngươi..." Chu Thiên Ly vì bị đau mà ôm chặt bụng chính mình, từ lần đầu tiên gặp đã biết tên tiểu quỷ này không đơn giản.
Thẩm Dục Sanh đứng lên lần thứ hai nhào về phía Chu Thiên Ly, mạnh mẽ đẩy hắn nhào xuống đất, vừa định một quyền đánh tới nhưng lại bị Chu Thiên Ly một tay tiếp được.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng vị trí của hai người bị đổi cho nhau.
"ngươi muốn đánh, ta bồi ngươi, nhưng không phải bây giờ!" Chu Thiên Ly hô một tiếng, chế trụ lại tâm tình kích động của Thẩm Dục Sanh.
Thẩm Dục Sanh nhấc chân khỏi eo của Chu Thiên Ly, đột nhiên ngẩng đầu lên dùng trán của mình cụng vào đầu đối phương, nơi yếu đuối như thế bị va đập, nói không đau là giả.
Tóc và y phục của Thẩm Dục Sanh trong lúc lôi lôi kéo kéo đã trở nên rối bù, cả ngươi cũng bị bùn đất làm bẩn thành một mảnh, thế mà cả hai người cũng không đếm xỉa đến điểm ấy.
"Để ta đoán một chút, ngươi vì bị ta nói ra bí mật ngươi giấu kín nên mới tức giận như vậy? Ban đầu ngươi giao con hồ ly ngốc kia cho ta cũng là vì không muốn để ta đơn độc ở chung với Vân Hàn đi?"
Nếu nói cũng đã nói thẳng, như vậy Chu Thiên Ly cũng càng trắng trợn không kiêng dè phỏng đoán suy nghĩ của Thẩm Dục Sanh.
Thẩm Dục Sanh không hề trả lời, lần thứ hai nhảy một cái, lần này đạp vào bên má Chu Thiên Ly, khiến cả người hắn lệch sang một bên.
Chu Thiên Ly lần này đã có chút tức giận, lúc Thẩm Dục Sanh đánh về phía hắn liền tóm lấy cổ tay y bẻ lại sau lưng, khiến Thẩm Dục Sanh nhất thời thấy đau đớn.
Sau đó vì muốn ngăn cản hành động của Thẩm Dục Sanh mà đè y xuống đất.
Thẩm Dục Sanh thở hổn hển, bị Chu Thiên Ly áp xuống đất cũng không giãy dụa, y quay đầu nhìn về phía Từ Dao đang hôn mê, cỗ tình cảm của y từng tia từng tia dồn lại trong con ngươi bạch đồng.
Chu Thiên Ly cho là y còn đang suy nghĩ làm sao đối phó hắn, lại nghe thấy âm thanh yếu ớt thậm chí có chút đau thương từ dưới thân mình truyền đến.
"Ta...!chỉ muốn bồi cạnh hắn...!bên hắn..."
Đồng tử Chu Thiên Ly đột nhiên co rút, cả người trong nháy mắt như là bong bóng xì hơi.
May mà buông tay ra không cần áp chế hành động của Thẩm Dục Sanh, hắn ngã nhào sang một bên.
Aiz...!đây là chuyện gì chứ
Thẩm Dục Sanh chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống xuống đất, trên mặt hiện đầy bụi bẩn, tâm tình lại giống như ổn định lại, cũng im lặng không lên tiếng ngồi một bên, nhắm hai mắt rơi vào trầm tư.
"Tiểu quỷ thúi, ta cũng có một người mình thích." Lúc này Chu Thiên Ly đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Dục Sanh nghi hoặc nhìn người nằm cạnh y, không hiểu tại sao hắn lại nói với mình điều này.
Chu Thiên Ly nhấc chân một cái cũng ngồi dậy, "Là một nữ tử cực kì xinh đẹp, chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt ta đã trao nàng ta tấm chân tình.
Đáng tiếc đoạn tình cảm này có lẽ chỉ là ta tương tư thôi, nàng ta là trưởng nữ thế gia, nhất định phải gả vào trong phủ."
Chu Thiên Ly nhớ lại, không khỏi cười khổ tựa như đang giễu cợt mình mềm yếu.
"Vì sao muốn nói cho ta chuyện này?" Thẩm Dục Sanh hỏi.
Chu Thiên Ly quay đầu cười, giơ tay lau đi bụi bẩn trên mặt Thẩm Dục Sanh, một bên nhớ lại chính mình hồi nãy đánh một trận với tên tiểu quỷ này, truyền đi sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
"Ta biết ngươi không đơn giản, tuy rằng ta không rõ rốt cuộc ngươi có thân phận gì, mà ta cũng chẳng cần biết." Chu Thiên Ly nhẹ nói.
"Nhưng mà ngươi biết không, một ngày nào đó thân phận của ngươi giấu không nổi nữa, hắn sẽ biết."hắn trong lời nói của Chu Thiên Ly, Thẩm Dục Sanh dĩ nhiên biết rõ là ai.
Hắn chính là Từ Dao.
"Nếu lúc đó hắn không quan tâm tới thân phận thực sự của ngươi thì...!ngươi hãy nói rõ với hắn đi." Chu Thiên Ly ngữ điệu rất ôn nhu, không có bất kỳ khoảng trống nào.
Thẩm Dục Sanh giật mình nhìn Chu Thiên Ly, cảm nhận tiếng gió truyền đến bên tai, đống lửa đang cháy bên cạnh hong khô nước, nhưng vì củi dần hết mà lửa cũng lụi dần, phát ra tiếng tí tách nhỏ bé.
"Đừng nhìn ta như vậy, ai ngờ tên tiểu quỷ ngươi cũng có bộ dạng nghiêm túc vậy khiến ta không nhịn được muốn trêu chọc ngươi."
Thẩm Dục Sanh nhìn chăm chăm về phía trước, lần này chủ động hỏi chuyện đối phương, "Sau đó nữ tử kia đâu..."
Chu Thiên Ly thở dài một hơi "Ai biết, chắc là đã gả tới gia đình giàu có rồi."
"Ngươi có thể cướp lại nàng ta."
"Tiểu hài tử biết cái gì, chuyện của ta không cần ngươi quản." Chu Thiên Ly khoanh tay, cũng yên lặng mà nhìn chăm chú về nơi nào đó.
Nếu quả thật hắn có thể cướp lại nàng, vậy cũng chẳng cần ở đây thầm thương.
"Cho nên ta quyết định đi chung với các ngươi, có lẽ là do niềm lạc thú đi, dù sao các ngươi cũng là người tốt." Chu Thiên Ly đột nhiên cười rộ, trả lời vấn đề lúc đầu của Thẩm Dục Sanh.
"...Ta không phải người tốt.
vừa nãy ta còn muốn giết ngươi." Thẩm Dục Sanh quay đầu đi.
Hứ, tiểu tử ngạo kiều.
"Ngươi nếu thật muốn giết ta, vừa nãy cũng không dùng nắm tay gót chân đánh nhau với ta.
Dù sao nếu ngươi muốn sử dụng linh lực, ta đã sớm bị ngươi giết." Chu Thiên Ly đã sớm nhìn rõ tất cả.
"..." Thẩm Dục Sanh không hề trả lời, xem như là trầm mặc.
"Linh hồ đó...!ngươi tốt với nó như vậy cũng là giả sao?" Thẩm Dục Sanh đột nhiên hỏi vấn đề này, dù sao lúc mới gặp y cũng thấy rõ khát vọng của Chu Thiên Ly đối với linh thạch.
Chu Thiên Ly lần này không đáp lại ngay, trái lại trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng.
"Không phải."
"Có lúc ta cũng không hiểu rốt cuộc mình đang làm gì."
"Này, tiểu quỷ thúi."
Chu Thiên Ly đưa tay ra với Thẩm Dục Sanh "Chúng ta hòa nhau đi."
A...!Cũng là người trưởng thành rồi lại có hành vi cãi nhau với tiểu hài tử, Chu Thiên Ly không ngừng ở trong lòng mắng chính mình.
Nam nhân mà, đều là đánh qua một hồi sau đó mới hiểu nhau.
Ai ngờ đây là lần đầu Thẩm Dục Sanh cho Chu Thiên Ly mặt mũi, y bắt lấy bàn tay hắn, mặc dù không nói gì nhưng điều này cũng đủ khiến Chu Thiên Ly thấy vui vẻ.
Lúc hai người nói chuyện, vốn tưởng rằng Tuân đã ngủ say lại hé mở một khe mắt, trong mắt hiển hiện sự lạnh lùng, cùng với màu tóc rực đỏ của y chênh lệch một trời một vực.
Sau đó, không tiếng động mà siết chặt lại bàn tay...!
Không khỏi siết chặt cơ thể nhỏ bé của chính mình.
"A, dĩ nhiên lại nói chuyện này với tên tiểu quỷ ngươi, thật là có chút khó chịu." Đợi sau khi hai người hòa hoãn quan hệ, Chu Thiên Ly lần thứ hai trở về bộ dáng trước kia, hối hận nói.
"...là chính ngươi nói với ta."
"Biết rồi biết rồi, ta không trách ngươi." Chu Thiên Ly đứng lên liếc nhìn quần áo bẩn thỉu của cả hai.
"Bẩn rồi, cởi ra thôi.
Nhanh tắm một cái, bẩn chết rồi." Chu Thiên Ly lộ ra khuôn mặt ghét bỏ, nói xong muốn cởi đồ.
Lần này Thẩm Dục Sanh đối mặt với hành động bất nhã của Chu Thiên Ly cũng không nói gì, phảng phất giống như đã quen rồi, chờ lát sau ấp úng mở miệng "Cái kia...!ngươi..."
"Hả? Ta hiểu, tâm tư nhỏ kia của ngươi cũng chỉ có hắn là không biết thôi.
Ta sẽ không nói cho hắn đâu." Nhìn thấy biểu tình của Thẩm Dục Sanh, Chu Thiên Ly liền hiểu y có ý gì.
"Nếu ngươi biết rồi, sao không hỏi dò ta?"
"Ngươi muốn nói với ta thì sẽ chủ động nói ra, ta cũng sẽ lắng nghe, còn nếu không muốn nói thì ta sẽ không đi hỏi này nọ."
Thẩm Dục Sanh nhìn chằm chằm Chu Thiên Ly, lần đầu tiên cảm thấy dáng vẻ ngông cuồng của hắn cũng không chướng mắt như thế.
"đa tạ."
Chu Thiên Ly khẽ cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái và thông suốt.
Không chút nào nhận ra người phía sau đã tỉnh lại..