Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 33-2: Một câu chuyện nhỏ



Edit + beta: Tử Linh

Ai ở kinh thành cũng biết, Trụ quốc Tướng quân Khương đại nhân có hai nữ nhi xinh đẹp.

Tuy là song sinh nhưng mỗi người mỗi một vẻ, hoàn toàn khác biệt.

Tỷ tỷ Khương Kiến Dung ôn nhã trầm tĩnh, muội muội Khương Hiến Dung hoạt bát khả nhân.

Hiến Dung thường hay đi ra ngoài dạo chơi, mỗi lần đi đều mua một đống lớn tơ lụa trang sức không thiếu thứ gì, chủ quán chỉ cần thấy nàng là cười hớn hở như nhặt được vàng. Lại vì nàng thường xuyên lộ mặt, thân phận lại cao quý, nên lọt vào mắt xanh của rất nhiều công tử trong thành, từ nhi tử phú thương cho đến nhi tử quan lại thay nhau đến cầu thân đến nỗi đạp hỏng bậc cửa.

So với muội muội tính tình kiêu ngạo, tính cách Kiến Dung lại có hơi nội liễm, nàng ít khi ra khỏi cửa, hiếm có người ngoài có thể gặp nàng, vì vậy người đến cầu thân ít hơn nhiều so với Hiến Dung.

Nhưng nàng thấy như vậy là đã ổn rồi.

Nhưng mà, dù thanh niên tuấn kiệt nào đến cửa cầu thân, Khương đại nhân đều mỉm cười khéo léo từ chối.

Đám người bị từ chối tự rút ra kết luận, xem ra Tước gia là muốn đưa nữ nhi vào cung đây.

Cứ như vậy dần dần không có ai đến cầu thân nữa.

Hừ, trèo cao không nổi.

Buổi chiều một ngày nào đó, Hiến Dung như mọi ngày ra ngoài dạo phố, Kiến Dung vẫn làm tổ trong phòng cảm thấy chán muốn chết nên sai người mang một cái bàn đến trong đình vẽ vời.

Cùng ngày, Tân đế Ngọc Cẩn Tu vừa mới đăng cơ được mấy năm đúng lúc vi phục xuất tuần đến Khương phủ chơi một chuyến, thuận tiện bồi đắp tình cảm với cấp dưới. Khương đại nhân tất nhiên là thụ sủng nhược kinh, vội vàng dẫn vạn tuế gia đến khách đường, cố tình trùng hợp lại đi qua hành lang trước sân...

Thế là, giống như những câu chuyện tài tử giai nhân từ xưa đến nay...

Ánh nắng chan hòa, Tân đế bệ hạ tinh lực có thừa của chúng ta xuân tâm nẩy mầm, thế là đã nhất kiến chung tình với thiếu nữ như hoa đang chăm chú vẽ tranh mất rồi.

Ngại mặt mũi, hắn không trực tiếp tới hỏi, chỉ đành hỏi Khương đại nhân đứng bên người, khụ, cô nương này là ai.

Vội trả lời: "Hồi bẩm điện hạ, là tiểu nữ, có cần gọi nàng lại không?"

"Không cần."

Ngọc Cẩn Tu chết vì sĩ diện, hơn nữa làm Hoàng đế quan trọng nhất chính là cái gì! Chính là không thể biểu lộ tâm tình quá mức lộ liễu được.

Nhưng trên đường đi hai mắt liên tục liếc trộm Kiến Dung.

Gừng càng già càng cay*, lão nhân thấy hắn như vậy, lập tức thấu hiểu.

*Khương = gừng, tác giả chơi chữ, ý là: Khương càng già càng cay :')

Cùng ngày, lúc ăn tối, Khương lão cha uống nhiều hai chén, cảm xúc dâng trào vỗ vỗ vai Kiến Dung: "Ka ka ka, hôm nay Hoàng thượng đến phủ chơi, sợ là nhìn trúng con rồi."Kiến Dung trong chớp mắt mặt đỏ lựng.

Hiến Dung ngồi im lặng một bên bới bới cơm, tý nữa thì bẻ gãy cả đũa.

Không đến hai ngày sau, Kiến Dung ở trong phòng, nhận được một phong thư màu vàng lão cha sau khi vào triều mang về.

Nội dung bên trong...

Ngoài cửa thành đông, mỹ nữ nhiều như mây. Tuy nhiều như vậy, nhưng đều không phải người ta mong nhớ*.

*Trích Xuất kỳ đông môn: Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân. Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn.

Kiến Dung thẹn thùng đỏ mặt, nàng trước giờ vốn nhát gan, sợ bị đám người không biết gì nói trèo cành cao vì vậy đem phong thư giấu kỹ, không đáp lại. Không ngờ đối phương lại càng nóng vội, trước mỗi tuần một phong, rồi thành một ngày một phong, cuối cùng thì nửa ngày một phong.

Hiến Dung ngồi trong đình nhìn thấy hết thẩy, ngắt mẫu đơn vò nát bấy.

Rồi đến một ngày Kiến Dung cuối cùng cũng không thấy Hoàng thượng gửi thư nữa, thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng đến một ngày, nàng ngồi trong đình viện trồng hoa lan, đột nhiên bị một bóng người che phủ, nàng đứng dậy quay đầu nhìn, thì bị chủ nhân của cái bóng kéo vào trong ngực, hơi thở nam nhân ùn ùn kéo đến.

Mẫu thân a, tên đăng đồ tử từ đâu đến thế, Kiến Dung đưa hai tay đẩy ngực hắn, muốn giãy ra khỏi vòng tay hắn.

Nam nhân kia cười một tiếng bên tai nàng, nói: "Hiến Dung, đã viết thư trả lời trẫm nhiều như vậy, còn muốn đẩy trẫm ra ư?"

Kiến Dung nghe vậy, sững sờ đứng đờ ra, như rơi xuống đáy vực.

Người kia lại ôm nàng càng chặt.

Đêm đó, Kiến Dung chạy đến phòng Hiến Dung, chất vấn nàng: "Thư của ta đều bị muội lấy đi đúng không?"

"Thư gì cơ?" Hiến Dung ngồi trước gương giơ tay gỡ một cái trâm vàng.

Kiến Dung mặc dù bình thường rất hiền lành nhưng không hề yếu đuối, nàng đi tới trước mặt muội muội, khiến nàng đối diện mình, nói: "Đưa thư trả lại cho ta."

"Tại sao phải trả lại cho tỷ?" Hiến Dung đứng dậy: "Tỷ tỷ đã không cần, tại sao lại không cho ta lấy?"

Kiến Dung nghiêm túc đáp: "Vậy muội cũng không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy."

Hiến Dung cười lạnh: "Ta còn có thủ đoạn bỉ ổi hơn đây..."

Chưa dứt lời, nàng đột ngột giơ tay, dùng trâm vàng vạch một vết dài trên gương mặt Kiến Dung...

Tiếng kêu thảm thiết của thiếu nữ đã kinh động đến Khương phu nhân, bà vội vàng chạy đến cùng với lão gia, khi đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là Kiến Dung đang ngồi bệt trên đất, máu tươi tràn khỏi tay nàng, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất...

Tách, tách.

Một năm sau, ngày hoàng đạo, xuất giá.

Tân đế cưới nữ nhi của Trụ quốc Tướng quân, Hiến Dung làm hậu.Cả nước vui mừng, thiên hạ đại xá.

Kiến Dung đeo khăn che mặt, đứng lẫn trong muôn dân bách tính, bị đẩy tới đẩy lui, biểu tình trước sau như một, vô cùng hoảng hốt.

Đêm đó, Ngọc Cẩn Tu trở lại tẩm cung, hân hoan xốc khăn voan phủ đầu tân hậu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ quen thuộc, cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thế gian.

Nhưng Hiến Dung ngày càng không hài lòng, bởi nàng biết rõ bản thân hoàn toàn khác Kiến Dung, nên chỉ có thể thời thời khắc khắc bắt chước âm thanh dáng vẻ, tư thái của nàng, tận lực đóng giả nàng, chỉ sợ một ngày nào đó Hoàng thượng đột nhiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bản thân rồi nói, ngươi không phải nàng.

Rồi đến cả nàng cũng không nhận ra bản thân nữa.

Nửa năm sau, ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi, nàng được chẩn đoán cả đời này không thể có con.

Sau khi Hoàng đế biết được, trái lại càng thêm thương tiếc, nghiêm cấm nhắc lại, rồi lén lút đi gặp Khương Quốc trượng, Khương Quốc trượng vô cùng kinh hãi, rồi mấy ngày sau đưa ra một đối sách, nói Hiến Dung kỳ thực còn một người tỷ tỷ từ nhỏ bệnh tật quấn thân, nếu có thể để tỷ tỷ thay thế muội muội mang thai, cũng là một kế sách hay.

Tân đế suy tư hồi lâu, lại thấy Hiến Dung ngày ngày buồn bã, đau lòng không thôi, cuối cùng cũng đồng ý.

Kiến Dung khi biết được từ lão cha thì thẳng thắn nói, nàng không muốn.

Lão nhân lập tức quỳ xuống, lệ tuôn như suối, khóc lóc cầu xin.

Cũng nói cho nàng, thực ra nàng và Hiến Dung không phải là con ruột, mà là hai đứa trẻ sinh đôi bị bỏ ở ngoài cửa nhà hắn, nhưng hắn và phu nhân chưa từng ghét bỏ, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai người bọn họ, hi vọng Kiến Dung vì công ơn dưỡng dục của bọn họ mà đổi ý, hơn nữa Hiến Dung không thể sinh con cũng thật tội.

Kiến Dung đồng ý.

Khương lão cha lại cầu xin nàng khi gặp Hoàng thượng, tuyệt đối không được nói ra chân tướng, nếu không Khương gia từ trên xuống dưới đều phải chết.

Nàng miễn cưỡng gật đầu.

Đêm đó, Hoàng đế bệ hạ vô cùng phiền muộn, muốn hắn đi lâm hạnh nữ nhân khác, nhưng mà hắn không thích nàng ta a.

Khi Kiến Dung lén lút được đưa vào cung, Ngọc Cẩn Tu lạnh lùng liếc nữ tử đeo khăn che mặt một cái rồi ngẩn người, mặt mày quả nhiên giống hệt hoàng hậu.

Cuối cùng tuy vẫn ôm ngang nàng lên giường, nhưng không hề dạo đầu, ngay cả hôn cũng không, thô lỗ cường hãn tiến vào người nàng.

Từ đầu đến cuối, Kiến Dung không nói một câu, cũng không chút giãy dụa.

Đến khi một luồng nóng bỏng bắn ra trong nàng, mũi nàng mới chua xót, rồi như bệnh dịch lan ra toàn thân, người thấy vô cùng đau đớn, đau đến nỗi không nói nổi một lời.

Nàng nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới một câu thơ.

Ngoài cửa thành đông, mỹ nữ nhiều như mây. Tuy nhiều như vậy, nhưng đều không phải người ta mong nhớ.

Một giọt nước mắt tràn mi chảy xuống, nhưng không một ai nhìn thấy.

Nàng thuận lợi mang thai, cùng lúc đó, Hiến Dung cũng giả bộ mang thai.

Hoài thai mười tháng, nàng sinh một đôi long phượng thai ở ngoài cung.

Một nam, một nữ.

Là con của hắn, nàng còn chưa kịp nhìn con trai một cái đã bị người trong cung vội vã ôm đi, nàng thậm chí còn chưa nói hết câu "Bảo bọn họ đối với thằng bé thật..."

Không còn ai lưu lại trong phòng, bên người nàng chỉ còn con gái.

Nàng yếu ớt nằm trên giường, ôm lấy đứa bé, ngắm nhìn.

Bé gái lúc này đã mở mắt, một đôi mắt đen dài nhỏ, nhìn vô cùng quen mắt. ( (: mọi người còn nhớ chương đầu, bé trai cũng mở mắt không)

Trong lòng hơi khổ sở, nàng đời này chung quy cũng không thoát nổi người kia.

Những gì hạnh phúc, những gì đau khổ, đều là cái người cao cao tại thượng kia mang đến cho nàng, mà những gì hắn cho nàng chỉ mà một đứa con mà thôi.

Sau khi Kiến Dung biết con trai bị câm bẩm sinh. Nàng còn hơi hơi vui mừng, trong cung không nói chuyện còn có thể sống lâu hơn một chút.

Sau đó khi nàng nghe nói, Hoàng thượng rất yêu thích thằng bé, trong lòng nàng lại vô cùng hạnh phúc ngọt ngào, là con trai của hắn và nàng a.

Rồi sau đó, Khương gia bắt đầu kiêng kị sự tồn tại của nàng, cảm thấy nàng là mối nguy lớn, liền ngàn khuyên vạn khuyên nàng đưa con gái đến sống nơi xa xôi hẻo lánh.

Nàng biết Khương gia không đuổi tận giết tuyệt đã là nhân từ lắm rồi, nhanh chóng đồng ý, đồng thời đảm bảo vĩnh viễn sẽ không quay về kinh thành.

Như vậy cũng tốt, nàng ngồi trên xe ngựa rời đi, nhìn hoàng thành rộng lớn, nàng có thể rời khỏi hắn rồi.

Nếu có thể thì quên tất cả đi thôi.

Tám năm sau đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của nàng, nàng cùng nữ nhi bên nhau, ẩn cư ở nông thôn, hè ngắm hoa nở thu ngắm lá rơi.

Con gái thỉnh thoảng sẽ hỏi nàng: "Cha con đâu?"

Nàng điềm đạm trả lời: "Khi con còn nhỏ đã qua đời rồi."

Chỉ có bản thân nàng mới biết rõ, đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn luôn ở trong lòng nàng, nửa đêm tỉnh giấc, nàng còn có thể ngửi thấy mùi cỏ thơm trên áo bào hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn đập liên hồi.

Nàng kéo chăn lên dém kĩ càng cho con gái, rời giường, lấy từ sâu dưới ngăn tủ một hộp gấm, cẩn thận mở ra, một phong thư màu vàng xuất hiện, nhiều năm nay nàng vẫn luôn giữ gìn nó thật tốt, nhưng màu đã phai đi nhiều rồi.

Bên trên là hàng chữ phóng khoáng tú dật:

Ngoài cửa thành đông, mỹ nữ nhiều như mây. Tuy nhiều như vậy, nhưng đều không phải người ta mong nhớ.

Nàng nhắm mắt lại, nhớ lại ngày đó, khi nàng đang tập trung vẽ tranh, ngẩng lên nhìn quang cảnh một chút để vẽ tiếp. Thì thoáng bất ngờ, nhìn thấy trong hành lang đối diện một thiếu niên tuấn vĩ đang chăm chú nhìn nàng, mắt phượng ấm áp tươi cười.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn khẽ mỉm cười, nháy mắt tất cả mọi thứ xung quanh như bị mờ đi, chỉ còn lại ánh mắt dịu dàng của hắn.

Thật đẹp.

Nàng nghĩ như vậy rồi đột ngột bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu, mặt đỏ bừng, ngẩn ngơ.

Ngày đó, trong đình yên ắng, không một cơn gió, hoa nở ngày ấm, chim yến quay về.

Nàng nghĩ đại khái chắc có lẽ phải dùng cả một đời mới có thể quên đi ngày hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.