Ngọc Hữu Đường buông tay Tạ Hủ ra, mặc nó buông xuống, rồi quay về chỗ của mình, ngồi xuống, không nhìn hắn: "Lá gan ngươi cũng to thật, lại dám trốn ngay dưới mắt Hoàng đế."
Liễu Nghiên, à không, Tạ Hủ đến gần Ngọc Hữu Đường, đứng cạnh nàng, không đáp lời mà chỉ giơ tay lên xoa đầu nàng, nói: "Nàng lớn rồi."
Ngọc Hữu Đường kéo tay hắn ra, vẫn không thèm nhìn hắn: "Không cần ngươi nói ta cũng biết." (có ai cảm thấy bạn Đường dỗi anh Hủ vì ở ngay bên cạnh mà không thèm nói, làm bạn Đường lo lắng không nà :v? Nhưng cũng chẳng biết được, bạn Đường khó hiểu lớm :') ).
Tạ Hủ bật cười, rồi bưng bàn thuốc lên, nói: "Điện hạ, vi thần không thể ở lâu, đi trước."
Nói xong, quay người đi luôn.
Lúc hắn quay đi, Ngọc Hữu Đường mới ngước lên nhìn bóng lưng hắn, nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. (chắc muốn hỏi về làm gì :') )
Đêm đó, Bích Đường mang một quyển sách từ Điển dược cục về, đưa cho Ngọc Hữu Đường: "Điện hạ, Liễu Cục thừa bảo nô tỳ mang về cho ngài."
Ngọc Hữu Đường nhận sách, mở ra nhìn, là một ít phương pháp điều dưỡng và phương thuốc, chữ khải nhỏ vuông vắn, rất dễ nhìn.
Ngọc Hữu Đường xem lướt qua một lượt, người viết sách phân thành bốn mục lớn: quần áo âm thực, thuốc Đông y tầm bổ, cách thức sinh hoạt, huyệt vị ôn cứu.
Hơn nữa, mỗi mục viết cực kỳ tường tận, giống hệt một quyển sách y chuyên viết về cách điều dưỡng cung hàn.
Ví dụ như mục ẩm thực đi, từng món ăn được chế biến từ nguyên liệu lạnh đều bị liệt kê ghi chú là kiêng kỵ. Mà món ăn có nguyên liệu ấm cũng hề bỏ sót, còn viết cả cách chế biến, phối hợp thế nào để ngon nhất nữa.
Bích Đường thấy Ngọc Hữu Đường đọc đến ngẩn ra, cũng tiến lại gần nhòm ngòm, không khỏi tặc lưỡi thán phục: "Oa oa, Liễu đại nhân còn hiểu nữ nhân hơn cả nữ nhân a! Quả nhiên là lương y tận tâm a!
Ngọc Hữu Đường nghe nàng nói vậy, không nhịn được cười khẽ. Rồi đóng sách lại, đưa cho Bích Đường, nói: "Ngươi đem đi sao từng phần, đưa cho từng Điển cục, để bọn họ dựa theo mà làm."
Bích Đường giơ hai ngón tay, lắc qua lắc lại, cười hớn hở: "Khà khà, Liễu đại nhân đã tự mình sao ra rồi đưa đến từng Điển cục rồi, điện hạ ngài không cần làm điều thừa."
"Ừm..."
Ngọc Hữu Đường ừm một tiếng, rồi chậm chạp kéo sách về, nương theo ánh nến, mở ra, đọc chăm chú.
Qua hồi lâu, đến tận khi Bích Đường ngồi bên cạnh chờ sai vặt ngáp ngắn ngáp dài không biết bao nhiêu lần, nàng mới mở miệng gọi Bích Đường.
Bích Đường giật mình một cái tỉnh lại: "Điện hạ, gì vậy?"
Ngọc Hữu Đường chỉ vào trên trang giấy: "Chỗ này viết, động tất sinh dương. Cô cũng cảm thấy dạo này ngồi nhiều quá, cần phải hoạt động nhiều hơn, nhưng mà suốt ngày đi dạo ngự hoa viên thì rất nhàm chán."Bích Đường không chút nghĩ ngợi: "Có gì mà khó nghĩ, thời gian rảnh của điện hạ không nhiều, mà ngài lại thích kiếm pháp. Không bằng gọi Thẩm Dụ đức tới luyện kiếm, vừa có thể rèn luyện thân thể, vừa có thể bồi dưỡng tình cảm với cấp dưới, lại còn có thể luyện kiếm, đúng là một mũi tên trúng ba con chim a."
"Ý hay." Ngọc Hữu Đường tán đồng.
= . . =
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hiến theo lời ước hẹn của Thái tử, đem bội kiếm tới sân chính Đông cung.
Hắn một thân xanh thẫm, mày kiếm mắt sáng, vạt áo bay bay. Nhìn không hề giống quan viên mà giống như một vị thiếu hiệp giang hồ. Trời vừa sáng Ngọc Hữu Đường đã ở trong đình chờ hắn, nàng ngồi trên ghế đá, nhìn thanh niên đi tới, theo bản năng liếc mắt về đám cung nữ đứng gần, quả nhiên không ngoài dự liệu, đổ rạp một mảnh.
Ngọc Hữu Đường nâng chén, nhấp một ngụm, ở phương diện lôi kéo lòng người Đông cung, Thái tử điện hạ của chúng ta cũng có thủ đoạn riêng nha.
Thẩm Hiến đến gần, Ngọc Hữu Đường đứng dậy, cầm trường kiếm trên bàn tròn, lăng vũ về phía hắn.
Kiếm nàng chưa ra khỏi vỏ, nhưng vỏ kiếm màu sắc đẹp đẽ dị thường, vì vậy
Khi Thẩm Hiến còn đang bị chói mắt bởi ánh kiếm, nàng cười lớn, mắt đen tuyền sắc sảo: "Duệ Xung huynh, tiếp chiêu___"
Thẩm Hiến thiện kiếm, phản ứng cực nhanh.
Trong chớp mắt, không chút chần chừ, hắn đã rút bội kiếm bên hông, chặn được chiêu thức của nàng, hai người rất nhanh quấn lấy nhau.
Sáng tựa ánh dương, vầng nguyệt tụ, tím quang thắng cả những sao trời*.
Trích bản dịch của Viên Thu-Viễn Minh. Hán Việt: Bạch quang nạp Nhật Nguyệt, Tử khí bài Đấu Ngưu_Trích Lý đô úy cổ kiếm (Bạch Cư Dị).
Sương sớm lượn lờ nhàn nhạt.
Ánh sáng mông lung, có thể lờ mờ thấy một kiếm phi, một kiếm đỡ.
Có vài phần "Hoa trăm sắc dần dần làm mắt người ta mê đắm, cỏ thấp chỉ mới ngập gót chân ngựa*".
*Trích từ bản dịch trong Giang Sơn Mỹ Sắc. Hán Việt: Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, thiển thảo tài năng không mã đề_Trích Tiền đường Hồ Xuân Hành (Bạch Cư Dị)
Đứng trong đám cung nhân vỗ tay khen hay, Bích Đường hứng thú dào dạt, hưng phấn cổ vũ: "Điện hạ, đánh, đánh hắn! Điện hạ tất thắng, tất thắng!
La hét một hồi thì tự nhiên cảm thấy lạnh buốt.
Rõ ràng nhiệt huyết sôi trào a, sao tự nhiên lạnh thế, nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện bên người từ bao giờ đã xuất hiện một dáng người cao lớn, trong màn sương mỏng, như núi ngọc đứng thẳng...
Nàng nhìn nhìn một lát, nói: "Ầy, hóa ra là Liễu đại nhân, ta còn tưởng là ai."
Đúng, cái thân ảnh cao lớn đó chính là tân Cục thừa Liễu đại nhân của chúng ta.
Hắn đang bưng một bát thuốc, đứng quan sát Thái tử điện hạ và Thẩm Hiến đấu kiếm, bởi vì đứng chếnh so với Bích Đường nên Bích Đường không thấy được nét mặt của hắn.Liễu đại nhân rõ ràng nghe thấy Bích Đường gọi hắn, nhưng không đáp lời.
Bích Đường lại thấy người sang bắt quàng làm họ: "Liễu đại nhân, đến đưa thuốc cho điện hạ à."
Liễu đại nhân bấy giờ mới mở miệng, giọng mặc dù nhuần nhã điềm đạm, nhưng không biết vì sao khi nghe lại thấy có chút cố gắng kiềm nén: "Ừ, gọi điện hạ về uống thuốc."
Bích Đường cảm thấy vị Liễu đại nhân này mắt quả thật kém quá, quá sát phong cảnh, chỉ nói : "Chờ chút đi, ngài không thấy Thái tử điện hạ và Thẩm đại nhân đang đấu kiếm đến hưng phấn à!"
Liễu đại nhân vẫn như ông lão, giọng điệu lạnh lùng không cho phép người khác phản đối: "Đi gọi, thuốc nguội rồi lại phải hâm lại."
Bích Đường nghe vậy, mắt từ trên hai người đang múa kiếm quay trở lại trên người nam nhân, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng sáng tỏ, không kiềm chế nổi, cảm khái: "Đại nhân, ngài vừa mới vào cung, chắc còn chưa biết, điện hạ của chúng ta, nàng... đã đến thời điểm tìm lang quân như ý rồi! Như ngài nói, thuốc nguội thì còn có thể hâm nóng, nhưng nếu cắt ngang điện hạ chúng ta và thanh niên tuấn kiệt như Thẩm đại nhân bồi dưỡng tình cảm, nhỡ sau này không còn cơ hội thì phải làm sao??"
Không chờ Liễu đại nhân mở miệng, nàng còn nhận luôn việc ngoài phận sự: "Thuốc nguội, nô tỳ đi hâm, đại nhân đừng ngại, đi nghỉ trước đi."
Nói xong, Bích Đường có vẻ không nghe thấy Liễu đại nhân hít sâu một hơi, đặt chén thuốc xuống, xoay người rời đi.
Nàng cũng không bận tâm, lại quay về đội ngũ quan sát viên, hớn hở gầm rú.
= . . =
Giờ hợi, trăng treo trên thành đông.
Trăng khuyết lơ lửng trên trời cao, như tiểu cô nương e thẹn che gò má, rồi lại hiếu kì lộ ra con mắt long lanh.
Nước trong róc rách, gió thu hương quế.
Đông cung một mảnh an bình.
Buổi sáng múa kiếm quá hăng, nên đến tối Ngọc Hữu Đường cảm thấy khá mệt, mới đọc sách được hai khắc đã bắt đầu ngáp.
Bích Đường nói với nàng: "Điện hạ, nếu mệt quá thì nghỉ sớm chút đi."
"Ừ," Ngọc Hữu Đường gật đầu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Trong sách Tạ tiên sinh còn viết mỗi đêm trước khi đi ngủ, phải nhớ ngâm chân."
Lần này đến phiên Bích Đường nghi hoặc: "Tạ tiên sinh nào cơ?"
Ngọc Hữu Đường gõ gõ cái đầu thiếu não của nàng, nói: "Còn Tạ tiên sinh nào nữa, lần trước chúng ta đánh cược, Liễu Nghiên có phải là Tạ tiên sinh không, rõ ràng là bản cung thắng."
"Thật hả?!" Bích Đường lúc này mới phản ứng lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, sợ nghe nhầm, xác nhận lại: "Không phải chứ?!"
"Đương nhiên là thật," Ngọc Hữu Đường nhíu mày: "Năm lạng bạc mà thôi, có cần phải đau khổ như thế không?"
"Chao ôi, điện hạ, năm lạng bạc không phải là vấn đề, vấn đề là..." Bích Đường nhanh chóng nhớ lại một màn sáng nay, không nói nên lời, trong lòng thầm phun ba chữ:............ Mẹ cái X.............
Ngọc Hữu Đường thấy đáng vẻ đau đớn tràn đầy hối hận của nàng, lại nhớ bổng lộc mỗi tháng nàng kiếm cũng không dễ dàng gì, quyết định tha cho nàng, vì thế nặng nề nói: "Thôi quên đi, năm lạng bạc cô không cần nữa, mau mau đi lấy nước ngâm chân."
Bích Đường lúc này mới như con rùa, bước chân phù phiếm đi ra khỏi phòng.
= . . =
Bích Đường chậm rì rì lấy nước nóng, bưng thùng gỗ, trên đường trở về phòng, biết bản thân XXX ra cái chuyện ngu xuẩn, phải nghĩ biện pháp làm sao để tiêu trừ lửa giận của Tạ tiên sinh đây...
Nàng đang đi, thì thoáng thấy một tiểu nội của Điển dược cục đang đi tới.
Thấy đường sống rồi.
Trong nháy mắt lướt qua nhau, nàng tóm chặt lấy ống tay của tiểu nội.
Tiểu nội thị thấy là đại hồng nhân bên cạnh Thái tử điện hạ, vội vàng chân chó, nói: "Bích Đường cô cô, gọi tiểu nhân có chuyện gì? Xin cứ việc phân phó!"
Bích Đường ho một tiếng, làm mặt lạnh: "Liễu đại nhân nghỉ ngơi rồi?"
"Chưa ạ, Liễu sư phụ lo lắng thân thể Thái tử, đề phòng điện hạ dùng thuốc mới không thoải mái, mỗi ngày đều trực ở Điển dược cục đến rất khuya!"
Bích Đường lập tức cười nham hiểm: "Tốt, tốt, tốt..."
Sau đó, Bích Đường bụng đầy ý xấu, khiến Thái tử điện hạ của chúng ta ở trong phòng nghênh đón một vị khách không mời mà đến___
Tạ Hủ.
Hay phải nói là, Liễu Nghiên mà Tạ Hủ đóng giả.
Dáng người cao lớn, khí chất hoàn mỹ, nhưng lại bê một cái thùng gỗ con con, trông đến là hài.
Thế mà Ngọc Hữu Đường lại không để ý lắm, chỉ cảm thấy lạ vì tối muộn rồi mà hắn còn đến.
Lại thêm bóng ma tâm lý trước đây, nàng đặt sách xuống, cảnh giác nhìn người mới đến, cảnh giác dịch về sau dựa vào lưng ghế, rồi cảnh giác hỏi: "Muộn vậy rồi còn tới làm cái gì?"
Tạ Hủ làm như không thấy một loạt hành vi đề phòng của nàng, chậm rãi đến bên ghế, khom người thả thùng gỗ xuống, rồi đứng thẳng dậy, nói: "Hầu hạ điện hạ rửa chân."
Ngọc Hữu Đường vội vàng rụt hai bàn chân nhỏ lên ghế, giấu vào vạt áo, nhìn trước ngó sau, nhíu mày hỏi: "Bích Đường đâu?"
Tạ Hủ đáp: "Nàng đến tìm vi thần, nói mót quá, chắc phải giải quyết lâu, sợ chậm trễ điện hạ nghỉ ngơi, tìm vi thần đến thay nàng."
Thái dương Ngọc Hữu Đường giật giật, sớm biết thế thì con lâu mới nói cho nàng, khắc trước mới biết Liễu Nghiên là Tạ Hủ, khắc sau đã đem chủ bán luôn rồi.
Nếu đã như vậy, Ngọc Hữu Đường mỉm cười bất đắc dĩ, nói: "Không cần ngươi hầu hạ, cô tự làm được rồi."
Tạ Hủ há có thể để nàng đổi khách thành chủ dễ dàng như vậy, giơ tay lên cao, Ngọc Hữu Đường chụp không khí. Huống chi, nàng còn đang ngồi, đứng còn chả đến nữa là.Ngọc Hữu Đường cũng lười đứng dậy, nghĩ dù có đứng dậy thì người này cũng giơ cao hơn, tóm lại chả được cái gì. Thôi vậy, nghĩ nhanh, lạnh lùng mở miệng: "Tạ Hủ, ngươi lúc nào cũng ép buộc người khác làm chuyện người ta ghét."
Tạ Hủ khẽ buông hàng mi, cũng không lập tức đáp lời nàng. Ngồi xổm xuống, lấy tay thử nhiệt độ của nước trong thùng, rồi bình thản hỏi ngược lại: "Vậy cuối cùng nàng muốn làm sao?"
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, nhớ lại rất nhiều chuyện, có những điều nàng muốn, những điều nàng không muốn, rồi lại không rõ người trước mặt hỏi cái gì trong số đó, nhất thời không nói được gì.
Tạ Hủ lại lấy từ trong tay áo rộng ra một túi vải, rồi lấy từ trong túi vải ra gì đó rồi rắc vào trong thùng...
Ánh mắt Ngọc Hữu Đường bị một đám xanh xanh vàng vàng nổi trên mặt nước hấp dẫn, là một đám cánh hoa.
Tạ Hủ dùng mười ngón tay sạch sẽ thon dài khuấy nước, không ngẩng đầu, giảng giải: "Ngải thảo và hồng hoa, cường gân hoạt huyết, mỗi ngày khi ngâm chân thì thả vào một ít, có ích khu hàn."
Hắn cúi người, Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm tấm lưng rộng của hắn, im lặng rất lâu.
Tạ Hủ lại hỏi, âm thanh có phần nghiêm túc quen thuộc: "Nhớ chưa?"
"Ừm." Ngọc Hữu Đường hoàn hồn, lúng túng đáp một tiếng: người này vẫn giống y trước kia, khi dạy cái gì nhất định phải đáp lại mới bằng lòng.
Sau đó, Tạ Hủ ngẩng đầu lên, Ngọc Hữu Đường đang nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng chuyển tầm mắt, bên tai vang lên giọng nói bình thản của hắn: "Lần này ta không ép nàng."
Giọng như đang giận, lại như đang dỗ dành: "Tự mình duỗi chân ra nào."
Lại khó chịu nữa thì xem ra quá hẹp hòi rồi, thôi cứ coi như hạ nhân đang rửa chân cho mình đi......= =#
Ngọc Hữu Đường nghĩ vậy, hơi dịch chân ra, mũi chân chui ra khỏi vạt áo, sau đó bày ra dáng vẻ hào phóng; thả hẳn hai chân xuống, lòng bàn chân đặt trên mép thùng gỗ, thấy chết không sờn: "Rửa đi!"
Tạ Hủ thủy chung vẫn không hề quá phận, từ từ cởi hai cái vớ trắng như tuyết trên chân của Ngọc Hữu Đường ra, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn gần giống màu tất, bình tĩnh nói: "Bây giờ thật ngoan, nhớ đi tất, trước đây lúc ở trong phòng lúc nào cũng để chân trần."
"Bị bức thành thói quen, nhớ cũng là tất nhiên." Ngọc Hữu Đường thuận miệng đáp lời.
Tạ Hủ lại lấy từ trong tay áo ra một cái túi thơm nhỏ màu đỏ đưa cho Ngọc Hữu Đường: "Lá ngải mùi không dễ ngửi, nếu nàng không thích thì ngửi túi thơm này đi."
Ngọc Hữu Đường cầm lấy, nhìn nhìn, rồi ngẩn ra, là túi thơm thêu tiểu bánh ú năm ngoái nàng tặng cho Tạ Hủ... Nàng đưa lên mũi ngửi ngửi, đã qua một năm, mùi bay đi không ít...
Tạ Hủ vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất, chân không hề dịch chuyển, như không hề biết mỏi, cũng không khiến người khác cảm thấy thấp kém.Hẳn cẩn thận đặt hai bàn chân nhỏ vào nước ấm, thùng khá sâu, nước ngập quá mắt cá chân, Ngọc Hữu Đường cũng cảm nhận được luồng nhiệt xông lên từ bàn chân, lan tỏa khắp người.
"Nóng không?" Hắn hỏi, dáng vẻ cực kỳ quan tâm.
Ngọc Hữu Đường đáp: "Bình thường."
Tạ Hủ lúc này mới cầm khăn bố thấm ướt nước, lau chân cho thiếu nữ, hơn mười năm không thấy mặt trời, giấu trong vớ giày, giống như măng non vậy, trắng nõn chói mắt, xúc cảm mềm mại. Tạ Hủ không dám nặng tay, nhẹ nhàng lấy nước vẩy lên dùng khăn lau lau; rửa trong chốc lát, hắn bỏ khăn ra, một tay giữ mắt cá chân nàng, một tay xoa bóp huyệt vị ở lòng bàn chân, vẫn không dám dùng lực quá mạnh.
Tuần tự bấm vào các huyệt trong lòng bàn chân nàng, vừa bấm vừa giảng giải:
"Chỗ này là huyệt Dũng Tuyền."
"Tam âm giao."
"Túc tam lí."
"..."
Ngọc Hữu Đường thấy đau, khẽ kêu: "Đau au au au."
"Lực đã nhẹ nhất rồi, nếu nhẹ quá thì không có tác dụng," Tạ Hủ ngừng tay, thả mắt cá chân nàng ra, đặt hai chân vào trong thùng, rồi thu tay về, vắt khô khăn, lau tay rồi dặn dò: "Mấy huyệt vì ta vừa dạy nàng không được quên, mỗi đêm rửa chân đều phải bấm một lần."
"Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm hai cái chân ngâm trong nước, không biết đang nghĩ cái gì, không đáp lại hắn.
Tạ Hủ không được đáp lại, cao giọng: "Nhớ chưa?"
"... Rồi."
Nàng bĩu môi, sau đó nhìn Tạ Hủ đang thả ống tay áo ra, bâng quơ hỏi: "Tạ tiên sinh, chân ta to như vậy có phải rất xấu không?"
Ngọc Hữu Đường ngọ nguậy mười ngón chân trắng mịn dưới nước, gợn sóng lăn tăn, nàng nói: "Ta từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam tử, khi các cô nương khác kim liên tam thốn*, thì ta đang tập võ múa kiếm. Thỉnh thoảng vô tình thấy chân Bích Đường, thì lại nhìn xuống chân mình, cảm thấy nó lớn lên thật xấu à."
*tục bó chân, gớm chết đi được, bonus cho những ai không biết hai cái ảnh nhóe, mãi yêu :*, ahiuhiu.
Tạ Hủ nghe nàng nói vậy, mặc tay áo vẫn chưa được buông hết, hắn ngồi xổm một lúc lâu nhưng khi đứng dậy vẫn vững tựa như sơn, buông mắt nhìn đỉnh đầu thiếu nữ, nói: "Ta chưa từng sờ qua chân của nữ tử khác."
Ánh mắt hắn rơi trên hai bàn chân ngọc bên trong thùng: "Vì vậy chân người khác dài ngắn ra sao, ta cũng không biết..."
Hắn nghiêm túc hỏi nàng: "Cần ta đi nhìn chân của những cô nương khác rồi trở lại cho nàng nhận xét không?"
"Không cần." Ngọc Hữu Đường trợn trắng mắt, lập tức ngăn cản.
Tạ Hủ nghe vậy, không nói chữ nào, giơ tay xoa đầu Ngọc Hữu Đường, ôn nhu trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
Lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã muốn xoa xoa đầu nàng, nhưng vì để giữ hình tượng nghiêm sư, nhiều năm trôi qua hắn chưa từng bao giờ làm vậy; đến khi hắn nghĩ có thể thì hiện thực lại không cho phép hắn...
Trên đời, điều quý giá nhất là có một người để yêu thương, sau đó chính là là có thể yêu thương nhau.
Bây giờ, hắn trở về, đã sẵn sàng hảo hảo đối tốt với nàng...
Nàng từng là ái đồ của hắn, bây giờ là tiểu cô nương của hắn.