Ngọc Hữu Đường chậm chạp đi tất, rồi lại co chân lên ghế, mỗi khi ở một mình nàng đều ngồi kiểu này, thu mình thành một nhúm.
Tạ Hủ không tỏ vẻ gì, dường như đã quá quen.
Hắn thấy thiếu nữ lại cầm sách lật lật, thì nói: "Ta đi trước."
"Ừ." Ngọc Hữu Đường đáp một tiếng, mắt vẫn dính trên trang giấy, không thèm nhìn hắn.
Tạ Hủ cũng không nói gì thêm, khom người nâng thùng gỗ lên, xoay người đi về phía cửa, đi được mấy bước, từ phía sau vang lên giọng nói không mặn không nhạt: "Tạ tiên sinh, không có gì để nói sao?"
Tạ Hủ đặt thùng gỗ xuống, quay ngoặt trở lại, vẩy vạt áo ngồi đối diện nàng, hỏi: "Nói cái gì?"
Ngọc Hữu Đường gấp sách lại, bày ra dáng vẻ nghiêm túc: "Chuyện trước kia, chuyện một năm trước, có một số chuyện dù sao ngươi cũng nên biết."
Nàng nhìn hắn, mắt đen tuyền, ngũ quan xinh xắn trong ánh nến càng thêm xinh đẹp.
Tạ Hủ nâng mắt nhìn nàng: "Nói đi."
Ngọc Hữu Đường ngồi thẳng người, nói: "Có rất nhiều chuyện, hứa với ta, dù thế nào cũng không được buồn, dù sao tất cả cũng đã qua rồi."
Tạ Hủ gật đầu, mặt không biến sắc, hời hợt nói lời tâm tình: "Không có chuyện gì có thể so sánh được với chuyện không thể nhìn thấy nàng, chỉ như vậy mới khiến ta không vui." (tỏ tình :') )
"...Ồ, vậy ta bắt đầu nói đây."
Ngọc Hữu Đường rót trà cho hai người, tiếng nước róc rách xen lẫn trong giọng nàng: "Khoảng năm tháng sau đại lễ sắc phong, phụ hoàng triệu kiến ta, khi đó ta thực sự rất kinh ngạc không biết hắn làm sao mà biết được ta thực ra là nữ tử. Sau đó hắn ngầm triệu kiến ta thêm hai lần nữa, lần đầu là nói cho ta biết thân thế của ngươi, lần sau là hỏi ta có bằng lòng hợp tác cùng hắn không."
"Hắn đã sớm biết được thân phận của ngươi," Ngọc Hữu Đường đưa một chén cho Tạ Hủ: "Hình như ngay từ khi ngươi còn nhỏ thì đã biết rồi. Tiên đế trước kia rất hời hợt không để tâm đến tàn dư tiền triều. Nhưng sau khi hắn lên ngôi, liền bắt đầu ngầm nghiêm tra di dân tiền triều, chắc khi ấy, hắn cũng đã biết đến sự tồn tại của ngươi."
Ngọc Hữu Đường nâng chén hớp một ngụm nhỏ, lại chậm rãi kể tiếp: "Có thể là do thú tính bùng phát hoặc có lẽ là biến thái từ trước, hắn không vạch trần tất cả, cũng không đuổi tận giết tuyệt. Mà lại lựa chọn âm thầm giám sát ngươi, nhìn ngươi từ từ lớn lên, sau đó nhìn xem ngươi có thể làm được những gì..."
Ngọc Hữu Đường nói tới đây, không kìm được liếc mắt nhìn Tạ Hủ, để xem phản ứng của hắn, không ngờ hắn căn bản chả có phản ứng gì, vẫn tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
Phản ứng duy nhất chắc có lẽ là, thấy Ngọc Hữu Đường đột nhiên dừng lại, hắn ngước lên nhìn nàng nhắc nhở hai chữ: "Tiếp tục."
Vì vậy Ngọc Hữu Đường lại tiếp tục: "Hắn thấy ngươi ba tuổi làm bách thơ, năm tuổi thuần kiếm pháp, thuận lợi thông qua kỳ thi mùa xuân, đến khi gặp ngươi trong kỳ thi đình trên đại điện, theo lời của hắn, hắn khi ấy có cảm giác như nhi tử mình đã trưởng thành, thành công. Tuy hắn không hề làm gì cả, chỉ lẳng lặng âm thầm rình coi rất lâu.""..." Ngọc Hữu Đường cuối cùng cũng thấy thái dương Tạ Hủ giật giật, khóe môi câu lên: "Thế nhưng hắn lại muốn tiếp tục thử thách ngươi, lần đầu tiên trong quá khứ Trạng Nguyên Lang là ngươi lại không được trọng dụng, bị điều đến một địa phương nhỏ như Tấn Dương làm quan. Không ngờ được một năm sau, ngươi lại dùng 'một khúc lùi địch' danh tiếng vang xa khiến triều đình kinh hãi, khi đó hắn cực kỳ phấn khích xúc động, lần thứ hai triệu hồi ngươi về kinh thành..."
"Nói thật, hơn mười năm này, hắn chưa bao giờ chán ghét ngươi, trái lại còn vô cùng thưởng thức."
Ngọc Hữu Đường nói đến đây, tình thế xoay chuyển: "Mãi đến khi ngươi lén lút hại chết Tam hoàng tử. Tuy chuyện này cũng do Nhị hoàng tử nhúng tay, nhưng hắn cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã đắc ý quá lâu, từ khi đó thì bắt đầu kiêng kỵ sự tồn tại của ngươi, hắn biết khi hắn quan sát ngươi thì ngươi cũng đang quan sát hắn. Vì vậy, hắn liền giả bộ chán chường, si mê tu đạo không màng triều chính, vì muốn ngươi sớm một chút lộ đuôi cáo để báo thù cho tiểu nhi tử..."
Tạ Hủ dường như không muốn nghe nữa, lảng sang chuyện khác, hỏi: "Vậy sao hắn biết nàng không phải là Đại hoàng tử ban đầu?"
"Ha ha, hỏi rất hay," Ngọc Hữu Đường thoải mái cười hai tiếng, trả lời hắn: "Hoàng thượng ngay lần đầu tiên gặp ta, thì đã biết rồi."
"Ta ở trong chùa khổ học dáng vẻ khí chất của Đại hoàng tử tròn tám năm, kết quả hắn chỉ liếc một cái liền nhận ra."
"Ta cũng rất tò mò sao hắn phát hiện được, hắn nói cho ta biết, khi Đại hoàng tử còn nhỏ, thỉnh thoảng hai cha con sẽ lén lút gặp nhau, hắn cũng sẽ viết để nói chuyện với hắn, khi hắn viết thường có một thói quen là, ngón út sẽ chỉa ra ngoài không cụp vào. Khi ấy, Đại hoàng tử thấy, cũng học theo, hắn thấy thế thì rất vui, cùng hắn ước định bí mật, sau này ở trước mặt hắn viết chữ thì cứ viết như vậy, nhưng trước mặt người ngoài thì không... Bởi vì cách viết như vậy chỉ được dùng để lấy lòng một mình lão cha thôi. Thế là từ đó về sau, mỗi khi hai người gặp riêng, sẽ cứ thế mà viết; nhưng nếu có người ngoài thì lại như bình thường." (có vẻ đáng yêu :'))
"Vì vậy mà cả Khương hoàng hậu và ngươi đều không biết chuyện này, ta tự nhiên cũng không biết, cho nên, ngay lần tiên gặp hắn liền lộ chân tướng, nhưng hắn lại nổi thú tính không vạch trần ta, chỉ lẳng lặng quan sát..."
"Rồi sau đó, hắn truyền tin hỏi chuyện của mẫu thân ta, ta liền đưa tín vật của mẫu thân trả lại cho hắn, hắn mới giật mình tỉnh ngộ."
"Mấy ngày sau, hắn lại gửi mật thư tới hỏi ta, có bằng lòng hợp tác với hắn không, hắn nói ta hận Khương hậu, hắn hận ngươi, vừa vặn ngươi và Khương đảng lại cùng một phe, vậy không phải ta với hắn là nữ nhi với phụ thân cùng chung chí hướng tâm ý tương thông sao... Đừng trách ta dùng từ tục tằn, trong thư hắn cũng viết y như vậy, nhìn hắn thì có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực ra thì lại rõ ràng hơn bất cứ ai."
Nói tới đây, Ngọc Hữu Đường cười khẽ một tiếng: "Aizz, lão hồ ly, không biết mẫu thân ta yêu hắn ở chỗ nào..."
"Thời thời khắc khắc đều tính tính toán toán, biết rõ các ngươi uy hiếp, liền lấy 'sau này sẽ chiếu cỗ mẫu thân ta thật tốt, đưa nàng lên hậu vị' để dụ dỗ ta, hắn nói hắn phải ở trong cung đóng vai hôn quân, hành động bất tiện, để ta sai người thay xà đổi cột tận diệt kho lúa Nhuận Châu, lúc nói mấy lời này còn làm ra vẻ đáng thương, thực khiến người ta không chịu được..."Ngọc Hữu Đường uống cạn chén trà xanh, nâng mắt nhìn Tạ Hủ: "Chuyện tiếp theo, chắc ngươi cũng tự đoán ra được, Thẩm Hiến giả chết, dịch dung lẻn vào trong quân đảo chính, đổi trắng thay đen, ta sẽ không nói tiếp nữa."
Tạ Hủ hơi gật đầu, cũng hớp một ngụm trà: "Đúng như nàng nói, ngoại trừ những chuyện liên quan đến ta, thì những chuyện còn lại ta hầu như đều đã đoán được."
Ngọc Hữu Đường hơi nghiêng về phía Tạ Hủ: "Còn gì muốn hỏi không?"
Nam nhân phun ra một chữ: "Có."
Mắt Ngọc Hữu Đường cong cong như vầng trăng: "Ta cũng muốn hỏi, không thì như vậy đi, trao đổi, ta hỏi một, ngươi hỏi một."
"Được." Tạ Hủ lập tức đồng ý.
"Ngươi trước đi."
"Những gì nàng nói với ta một năm trước ở trên xe ngựa, bây giờ thì sao?"
Ngọc Hữu Đường tất nhiên biết hắn hỏi chuyện gì, nhưng vẫn giả ngu: "Nói cái gì?"
"Nói những lời từ tận đáy lòng với ta."
"..." Ngọc Hữu Đường im lặng không lên tiếng.
"Tạm cho là nàng ngầm thừa nhận." Tạ Hủ mặc dù ngữ điệu bình thản, nhưng đáy mắt lóe lên ý cười, sau đó đứng dậy.
"Ngươi đi rồi, chuyện ta muốn biết thì hỏi ai đây."
"Nàng vừa hỏi 'nói cái gì' rồi."
Ngọc Hữu Đường giật mình tỉnh ngộ, rồi gãi đầu: "Á, đúng... Không được, câu kia không tính."
Tạ Hủ rất kiên nhẫn, lại ngồi xuống, nhìn nàng: "Được rồi, cho nàng hỏi thêm một câu nữa là được."
Ngọc Hữu Đường đột nhiên hạ giọng, dường như vô cùng thần bí hỏi: "Nhanh nói thầm cho ta biết, ngươi lại cải danh đổi họ hồi cung, rốt cục là có âm mưu gì?"
Tạ Hủ mặt không biến sắc, điềm đạm đáp: "Cưới nàng."
"Làm gì cơ..." Ngọc Hữu Đường đang ngả về phía trước, dựng tai để chờ nghe đáp án kinh thiên động địa, không ngờ hắn trả lời như vậy, như bị sét đánh thu đầu về, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lập tức ức đến đỏ bừng.
Tạ Hủ đứng dậy, nét mặt và ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ tiện tay xoa xoa đầu nàng: "Lại hỏi một câu nữa, thật không biết tuân thủ quy tắc."
Hắn nói: "Ta đi đây."
Rồi lập tức quay đầu rời khỏi phòng, dọc đường còn không quên mang cái thùng ngâm chân bị bỏ rơi trong góc hồi lâu...
(thùng ngâm chân: xem ra lão tử sắp đột kích vị trí của khăn thơm, túi thơm, tương lai có khi lại trở thành đệ nhất tín vật đưa tình cũng nên, ahaha)
= . . =
Hai tháng sau đó, Ngọc Hữu Đường không lúc nào là không tuân theo một cách nghiêm ngặt những gì mà Tạ Hủ viết trong sách để điều dưỡng thân thể.
Cho dù nàng không muốn, mỗi ngày đều có một đôi mắt nghiêm khắc lạnh thấu xương nhìn chằm chằm ở đằng sau a...Thật khiến con người ta sợ hãi!
Nhưng mà dần dần, đôi mắt của chủ nhân nó khi đến xem mạch, càng ngày càng dịu dàng.
Mãi đến một ngày, hắn nhìn Ngọc Hữu Đường một lượt từ đầu đến chân, vui mừng hiếm thấy, gật đầu: "Quả thực tốt hơn rất nhiều rồi."
Đúng vậy, hàn độc trong người Ngọc Hữu Đường đã bị loại trừ hơn nửa, thêm một thời gian nữa là có thể hoàn toàn trở lại bình thường.
Hoàng đế khi nhận được tin, không chút nghi ngờ, mặt rồng vô cùng phấn khởi, lập tức trọng thưởng cho Liễu Thừa cục mới đến...
Năm trăm lượng hoàng kim.
Hôm sau, Ngọc Hữu Đường tỉnh dậy, tỉnh tỉnh mê mê bò xuống giường, bỗng nhiên thoáng thấy trên bàn trang điểm của mình có một đống thỏi vàng rực rỡ sáng lấp lánh, tưởng vẫn còn đang mơ, lảo đảo bò lại lên giường, bị Bích Đường lôi trở lại: "Điện hạ sao vừa mới dậy đã đòi về giường?"
Ngọc Hữu Đường bấy giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, chỉ vào một đống vàng đang lòe lòe sáng: "Đây là cái gì?"
Bích Đường: "Đây là Tạ đại nhân đưa cho điện hạ a."
Ngọc Hữu Đường nhíu mày: "Thói tục tằn gì đây, cô không nhận hối lộ."
Bích Đường còn nhíu mày còn sâu hơn cả nàng: "Điện hạ thật không biết hay giả vờ không biết? Đây là chuyện nam tử đích thực làm với một cô nương đó, điện hạ ngài có hiểu không! Tạ đại nhân thế này là biểu đạt, sau này những gì Tạ đại nhân kiếm được đều sẽ đưa cho điện hạ hưởng dụng, tuyệt đối không giấu tiền riêng!"
"Đem trả cho hắn." Ngọc Hữu Đường ngồi trước bàn trang điểm, không thèm cho đống vàng một ánh mắt.
"Điện hạ!" Bích Đường mếu máo: "Đây là Tạ đại nhân cố ý bảo nô tỳ đưa tới, người lại bảo nô tỳ đem trả lại, nô tỳ có tấm lòng chân thật đứng ở giữa biết phải làm sao huhuhuhu..."
Ngọc Hữu Đường cầm lược ngọc, liếc nhìn đống thỏi vàng xếp ngay ngắn, dửng dưng nói: "Ngươi nói Tạ tiên sinh đưa tất cả tiền cho ta, nhưng ta chỉ nhìn thấy vàng phụ hoàng thưởng cho hắn."
Bích Đường há hốc mồm: "Hở?"
Ngọc Hữu Đường đặt lược xuống, ngón cái và ngón trỏ chà xát, nói: "Còn bổng lộc đâu..."
Bích Đường đúng là được mở mắt một phen: Hoa chà*, điện hạ quả thực quá tinh!
*Nguyên gốc là 花擦: Một lời than hay nguyền rủa đơn giản, sau khi được phổ biến trên cộng đồng mạng nó đã dần dần trở thành một từ diễn tả cảm xúc, tức giận, không hề mong muốn và bất lực. (chắc = với mẹ kiếp của việt)
Hôm sau, Bích Đường lại giao một quyển sổ đến tận tay Ngọc Hữu Đường, nói: "Đây là tất tần tật chi phí tiêu dùng của Tạ đại nhân sau khi hồi cung, ngài ấy bảo ta mang về cho ngài nhìn."
Ngọc Hữu Đường nhạt nhẽo "ừm" một tiếng, mở ra nhòm vào, tất cả bổng lộc của Tạ Hủ đều dùng để mua mấy thứ đồ chơi dân gian cho nàng, cùng với mấy nguyên liệu đặc biệt không có trong cung, dược liệu các thứ, mỗi khoản tiền đã dùng đều được ghi lại vô cùng kỹ càng, cẩn thận đến khủng khiếp, chính xác đến từng văn."
Bích Đường đứng ở một bên nhìn, không nhịn được bưng mặt: "Thiên a, thiên a, Tạ đại nhân thực sự là..."
Nghĩ nửa ngày cũng không tìm được từ để nói tiếp.
"... Không ngờ đến cả mồm miệng lanh lợi như ta cũng phải nghèo từ!" Nàng nói.
Ngọc Hữu Đường: "..."
= . . =
Lại một tháng nữa trôi qua, Hoàng thượng nhận được thông báo từ Điển dược cục, hàn độc trong người Thái tử điện hạ đã được loại trừ gần hết, trong vòng hai tháng nữa, có thể sẽ bắt đầu có kinh nguyệt.
Sau khi Hoàng thượng biết được, vừa vui xong lập tức đau khổ gầm rú.
Tiết đã tới đầu đông, ngày lạnh như thế, khuê nữ của trẫm lại chọn đúng thời điểm này có đại sự, hoàng cung lạnh lẽo này không biết có ảnh hưởng đến thân thể hay không đây.
Đào thiếu chủ Đào Viêm mới được lên level hoàng thương vào cung thương thảo chuyện làm ăn với Hoàng thượng, nghe ngóng được Hoàng đế lão niên* có chút buồn phiền, lập tức chạy tới Cẩn Thận điện, nói bản thân ở Quảng Lăng gần Tây Hồ có một tòa nhà lớn, trong nhà có phòng ấm vô cùng toẹt vời. (R.I.P anh rồi :'))
*60-70 tuổi
Hoàng đế bệ hạ nói: Trong cung trẫm cũng có à."
Đào Viêm vô cùng tự tin: "Phòng ấm của thần không phải như vậy, dưới nền đất của căn phòng kia còn có than phòng. Mỗi khi đến mùa đông, nhà vi thần sẽ mua than điều từ Tây Lương về đốt cả ngày, khiến căn phòng bên trên vô cùng ấm áp, tựa như mùa xuân vậy á..."
Hoàng đế bệ hạ: "Chà chà, đời sống của Đào khanh phải nói là quá khủng nà, trẫm ở trong cung, hàng năm cũng chỉ có hơn trăm thanh than tiến cống thôi, xem ra, Đào khanh sống còn sướng hơn trẫm nhiều lắm ấy nhờ?"
"Không hề!" Đào Viêm vội vàng chắp tay: "Thần lần này vào cung chính là để biếu than tặng bệ hạ!"
Hoàng đế bệ hạ gật gật đầu: "Ừ, nếu đã biếu than, ái khanh buôn bán đã nhiều năm, chắc cũng biết đạo lí đã làm là làm đến cùng, hay cái gì đại loại thế ấy... Không bằng cũng làm cho trẫm thêm mấy cái phòng ấm luôn nha?"
Đào Viêm lặng lẽ nuốt máu về: "Vi thần xin nghe ý chỉ của thánh thượng."
Hoàng đế vỗ vỗ lưng thanh niên: "Được, vậy mùa đông năm nay Thái tử điện hạ đến ở chỗ ngươi."
Đào Viêm cúi đầu, âm thầm nghiến răng: lần này Thái tử điện hạ đến Dương Châu, lão tử nhất định phải tạo hiệu ứng quần chúng, nhân cơ hội kiếm bộn tiền!
Hoàng đế bệ hạ lại chậm chạp bổ sung: "Nhớ kỹ không được để lộ nha, phải cố gắng hầu hạ Thái tử điện hạ thật tốt, biết không?"
Nghe xong, Đào Viêm tuyệt vọng nhắm mắt: "Vâng bệ hạ, không thành vấn đề bệ hạ TaT."
Editor: Mọi người thấy chương này hay hông nà :v, anh Hủ dễ thương nhỉ :'>?