Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 46: Lẽ nào nàng còn muốn làm hoàng đế?



Chung nam sườn núi thẳm, tuyết phủ bập bềnh mây. Rừng sáng làn mưa tạnh, thành hôm nay khí lạnh đầy*.

*Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hóa, 1997. Thơ: Chung nam vọng tuyết dư.

Tháng chạp rét đậm, không khí trong thành tựa hồ có thể kết thành băng, các đại thần khi vào triều đều đeo chụp tai da cáo chống lạnh, còn Hoàng đế bệ hạ để thể hiện mình ở đẳng cấp khác với quần chúng, đeo chụp tai bằng da cáo tuyết.

Thế là, mỗi buổi triều, lão đại đầu lông trắng mềm mại cùng một đám thần tử xếp hàng chỉnh tề đầu lông xám mềm mại, trở thành cảnh tượng thường thấy của Phụng Thiên điện.

Trong mắt dân chúng, năm mới sắp đến; trong mắt các vị đại thần, thời đại mới sắp mở ra.

Bởi vì nhi tử Phương Thủ phụ trước kia thành công ngồi vào vị trí trước đây của cha hắn.

Đám vây cánh trước đây như phượng hoàng huy hoàng lộng lẫy, lại niết bàn sống lại sao?

Rất nhiều nguyên lão trong triều nhìn về thanh niên trẻ tuổi mới hơn hai mươi đang đứng đầu hàng, một thân hồng y thêu hạc, khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn như ngọc thạch. Tuổi trẻ lại hào hoa phong nhã, đã trở thành Thủ phụ trẻ nhất Đại Lương___

Thật không biết từng là Thủ phụ trẻ tuổi nhất, Tạ đại nhân sẽ có cảm tưởng thế nào đây?

Đáng tiếc là, từng là Thủ phụ trẻ tuổi nhất, Tạ đại nhân của chúng ta chẳng có cảm tưởng gì sất, hắn giờ đây đã sa đọa, một lòng vì Thái tử điện hạ của mình mà thôi, giờ khắc này, hắn đang cùng Ngọc Hữu Đường tay trong tay đi lang thang trong con phố nhỏ ở Quảng Lăng trong nắng ấm.

“Tạ Hủ, có một chuyện, ta vẫn luôn muốn nói ra.” Ngọc Hữu Đường cầm bánh bao cắn một miếng.

Tạ Hủ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ngọc Hữu Đường hà ra hơi sương: “Liên quan đến đoạn thời gian riêng tư này.” (Lúc abcxyz :') )

“. . . . .” Tạ Hủ vừa nghe thấy vậy, cụp mi che đi mắt đen, hai tai đỏ bừng, nhưng nét mặt vẫn rất trấn định, vẫn rất bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngọc Hữu Đường đáp: “Sau này, chàng sẽ vẫn dịch dung thành Liễu đại nhân ở cùng với ta sao, ta cảm thấy ta bắt đầu quen với vẻ ngoài 'Liễu đại nhân' rồi, 'Tạ tiên sinh' dài ngắn ra sao, ta sắp quên đến nơi. Với lại lúc làm chuyện nam nữ, ta biết chàng là Tạ Hủ, nhưng mặt lại là của người khác,“ nàng dừng một chút tìm từ: “Cảm giác, rất quỷ dị...” (đợt này chắc chắn abcxyz rất nhiều, nhưng tác giả chỉ tả có 1 lần, mọi người có buồn không? Riêng mình, mình rất buồn :V)

Tạ Hủ mặt tối sầm lại: “Tạm thời chỉ có thể như vậy.”

Ngọc Hữu Đường vỗ vỗ lưng hắn, bày ra bộ dáng thấu hiểu, an ủi: “Ừm, đời người nhiều khó khăn, ta cũng không lột trần chàng.”

= . . =

Năm mới đến.

Hai tư tháng chạp, quét dọn nhà cửa.

Ngày hôm đó, trong hoàng cung, cung nhân và thái giám bắt đầu quét dọn từng cung điện, lấy các thứ ra lau chùi, chăn gối rèm cửa cũng tháo xuống để đem giặt, vẩy nước quét sàn, quét mạng nhện, khơi thông cống rãnh. Mọi nơi đều vui vẻ tổng vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ để đón năm mới.

Ngày hôm đó, Ngọc Hữu Đường cũng rời Dương Châu, lên xe ngựa trở về kinh thành.

Khởi hành từ sáng sớm lúc đến đã tối khuya, nàng ngồi liễn tới Đoan Bản cung, ánh nến vàng lấp lánh chiếu ra từ cửa sổ trong điện, cung điện to lớn bình thường vẫn luôn tối tăm, bây giờ sáng sủa ấm áp như một chiếc đèn lồng.

Nàng vịn tay Tạ Hủ, bước xuống xe, khẽ nói: “Ta đã từng rất ghét nơi này, hiện tại ta lại thuộc về nơi này.”

Tạ Hủ nói: ''Cái chính là xem ai là người ở bên nàng.”

Đúng là đồ nói mà không biết ngượng, cũng chỉ có người này mới có thể dùng giọng điệu thản nhiên mà nói như vậy thôi.

Ngọc Hữu Đường cười mỉm, nhất định phải chọc ngoáy hắn: “Đừng quên, chàng chính là người khiến ta chán ghét.”

Tạ Hủ không nói gì.

Bọn họ bước lên thềm đá, thái giám xếp hàng đứng hai bên đến tận cửa cung, Ngọc Hữu Đường mỉm cười, bước qua bậc cửa, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không khỏi ngẩn người.

Một người thân mặc hoàng bào đang ngồi dựa lưng trên ghế thái sư uống trà, tùy tiện bừa bãi lại kiêu ngạo, không phải Hoàng thượng thì còn là ai?

Cách án nhỏ chính là Tề vương đã lâu không gặp, nhị hoàng tử Ngọc Hữu Dương, hắn một thân đỏ tươi, kim quan vấn tóc, càng lớn, ngũ quan càng thêm thâm thúy tuấn lãng, hai người họ đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ...

Mắt lại chuyển về trên người Hoàng đế, đứng sau hắn là một nam thanh niên trên người là quan bào nhất phẩm, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú ôn nhã, hắn là người đầu tiên chú ý đến đoàn người Ngọc Hữu Đường.

Cùng lúc đó, nội giam bên cạnh cũng cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng đế bệ hạ, Tề vương điện hạ, Thủ phụ đại nhân, Thái tử điện hạ hồi cung___”

Ba người đồng thời nhìn về phía này.

Ngọc Hữu Đường vội quỳ xuống thảm đỏ, quỳ lạy hành đại lễ, cất cao giọng: “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng___”

Bích Đường và Tạ Hủ đứng lẫn trong đám cung nhân, lẽo đẽo theo sau hành lễ.

Hoàng thượng bệ hạ vội đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Ngọc Hữu Đường, dùng hai tay nâng nàng dậy, nói :“Trời ơi, Đường Nhi mới đi chơi từ Dương Châu về, đường xá xóc nảy. Chưa chi đã hành lễ thế này, phụ hoàng đau lòng quá, còn không mau đứng dậy!”

Ngọc Hữu Đường thuận theo đứng dậy, phủi bụi bám trên áo lông trắng.

Tề vương cũng đứng dậy, chắp tay: “Hoàng huynh, có khỏe không.”

Ngọc Hữu Đường hơi gật đầu, cười nhẹ: “Nhị đệ, đã lâu không gặp.”

Nàng nhìn Tề vương, nam hài đã đến tuổi liền lớn nhanh như thổi, năm ngoái còn chưa cao bằng mình, mới đó đã cao hơn nàng nửa cái đầu, ánh mắt giống y mẫu phi hắn, mắt hạnh, trắng đen rõ ràng, sáng rõ trong trẻo.

Hoàng đế bệ hạ híp mắt cười cười, vỗ vai hai người: “Năm mới, con cái đều trở về bên người trẫm, thật tốt.”

Lão nhân lại kéo thanh niên tướng mạo ôn hòa phía sau tới, chỉ chỉ hắn hỏi Ngọc Hữu Đường: “Đường Nhi, đến nhìn xem ai đây nào?”

Ngọc Hữu Đường mỉm cười: “Không phải đồng môn của nhi thần khi còn ở Quốc Tử Giám sao.”

Hoàng đế bệ hạ vỗ tay cười hớn hở: “Ha ha ha, đúng vậy a.”

Ngọc Hữu Đường từ khi còn ở Dương Châu đã nghe được tin tức về tân nhiệm Thủ phụ, nói thật, nàng khi đó còn kinh ngạc một phen, chưa từng ngờ tới vị trí Thủ phụ để trống đã lâu này cuối cùng lại rơi xuống hậu nhân Phương gia.

Khi Phương Thủ phụ trí sĩ, một đống đại thần rời khỏi Nội các, nhưng nhi tử Phương Thủ phụ Phương Niệm Lễ lại không có động tĩnh gì, rất ngoan cường ở lại Hàn Lâm. Khi đó, Ngọc Hữu Đường vẫn luôn sai người theo dõi hắn, một thời gian dài không thấy có gì dị thường, cũng đã từng xem qua sách vở công văn hắn biên soạn, rất bình thường, không hề giống người có tài cán nổi bật. Rồi sau đó, nàng bận bịu lo vụ kho lúa tiền triều, đối phó phản tặc, có quá nhiều thứ phải để ý, giám thị Phương Niệm Lễ không còn gắt gao như trước. Kết quả mới mấy năm, kẻ này lại trở thành tân Thủ phụ quang minh chính đại đường hoàng đứng trước mặt mình. ( :') giấu cmn tài, còn mình thì éo có cái mọe gì để mà che với giấu :'( )

Đi một kình địch Phương Thủ phụ, lại mọc lên một Phương Thủ phụ con, Ngọc Hữu Đường trong lòng rất không vui.

Thật không biết Hoàng thượng đang suy tính cái gì, trong núi không hổ, lại thả hổ vào rừng.

Mấy ngày trước khi hồi cung, Đông cung truyền tới mật thư, trong thư nói có một tiểu nội sử đột nhiên rơi xuống nước mất mạng, nghe là biết sao có thể đơn giản như vậy được, cộng thêm nhị hoàng tử lại hồi cung.

Xem ra, lần này đi Dương Châu dưỡng bệnh, chẳng qua chỉ là trời quang trước giông bão...

“Hạ quan bái kiến Thái tử điện hạ.” Phương Niệm Lễ hành thần lễ, cắt ngang tâm tư hỗn loạn của Ngọc Hữu Đường.

Ngọc Hữu Đường câu môi, nói trái với lòng mình: “Niệm Lễ huynh không cần đa lễ, huynh và ta là bạn thâm giao cùng trường, ngày đó giám quốc, phụ thân huynh giúp ta quản lí xử trí quốc sự một thời gian, sau này huynh phụ tá phụ hoàng, kính xin vì hắn phân ưu.”

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, mắt cong cong, tiến lên trước vỗ vai mỗi người một cái, cười cười: “Được được được, đều là những đứa bé ngoan, ba người các ngươi quan hệ tốt, cùng nhau giúp trẫm phân ưu ahahaha!”

Ngọc Hữu Đường thấy hắn diễn sâu khó phân thật giả, khóe miệng giần giật, mãi một lúc sau mới về bình thường, cười nhạt, nhìn về phía hai người kia.

Tề vương cũng cười gượng gạo, mặt cứng đờ nhìn sang.

Ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ cười đến mắt híp lại thành đường chỉ ra, thì những người còn lại đều “Nhìn nhau cười nhưng trong lòng muốn ói“.

= . . =

Cuối cùng cũng tiễn được ba người hư tình giả ý đi, Ngọc Hữu Đường tê liệt quay về ngồi vào ghế, khiển cung nhân lui hết, chỉ chừa lại mình Tạ Hủ.

Nàng phiền muộn tự rót cho mình một ly trà: “Kiểu này chẳng phải rõ ràng là đảng Nhị hoàng tử muốn quay về đối nghịch với cô đây mà.”

Nàng nện bàn: “Không muốn a a a a, cô mới được sướng mấy ngày thôi mà.”

Tạ Hủ đặt tay lên bàn, kéo nắm tay nhỏ đang nện bàn vào lòng bàn tay mình: “Không sao, như vậy cũng tốt.”

Ngọc Hữu Đường ngước mắt nhìn hắn: “Chỗ nào tốt?”

Tạ Hủ nói: “Chỗ nào không tốt, lẽ nào nàng còn muốn làm Hoàng đế?”

Ngọc Hữu Đường hớp một ngụm trà nhuận giọng: “Không được sao.”

Tạ Hủ cười xùy một tiếng rất khó nghe thấy: “Nàng?”

Ngọc Hữu Đường đặt mạnh cái chén lên bàn, nheo mắt nói: “Làm sao, chính ta Hoàng Thái tử đương triều Đại Lương tự tay bắt được ngươi với bè lũ phản tặc.”

“Ta không phải là phủ nhận năng lực của nàng,“ Tạ Hủ lấy cái chén nàng đang bóp chặt ra: “Chỉ là, nàng muốn lấy thân phận nào để xưng đế, nam tử hay là nữ tử? Nếu vẫn giả nam, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện phiền toái, nạp phi, sinh con, cần lừa gạt giấu giếm rất nhiều chuyện, rất dễ để lộ sơ hở.”

“Nếu lấy thân phận nữ tử xưng đế, từ xưa đến nay chưa từng có nữ đế, nàng nhất định phải hứng chịu chê trách chỉ trích từ đám thần tử, bách tính bất mãn, trình độ của đám người này, lúc nàng giả câm đã từng nếm trải.”

“Huống chi, phụ hoàng nàng chỉ sợ cũng không đồng ý để nàng kế vị, ngay từ chuyện Phương Niệm Lễ lên làm Thủ phụ, hắn đã bắt đầu áp chế nàng rồi, cũng không phải là vị sợ bị chiếm quyền, mà là trên cương vị phụ thân, hy vọng chỉ cần dùng một số phương pháp mềm dẻo, để nhắc nhở nữ nhi mình tự biết khó mà lui, không nên tranh cường háo thắng, mưu toan thay thế vị trí của nam nhân.”

Ngọc Hữu Đường nghiêm túc lắng nghe, chống cằm: “Vậy ta nên đi nơi nào đây, nếu ta không làm Thái tử, mẫu hậu sẽ thế nào? Nếu ta không làm Thái tử, ai sẽ làm, lão Nhị sao? Vậy những cố gắng của ta từ trước đến giờ để làm cái gì?”

Tạ Hủ giơ tay xoa xoa đầu nàng: “Mặc kệ điện hạ chọn con đường nào, ta đều sẽ trung tâm tận lực.”

“Ngừng, nói hay nhỉ.” Ngọc Hữu Đường lẩm bẩm tức giận, nhưng thực ra trong lòng ngọt ngào muốn chết.

Trong cung Thái tử một mảnh an bình tốt đẹp, còn bên ngoài tuyết rơi lất phất.

Những bông tuyết hoàn mỹ rơi rơi trong màn đêm, rơi vào đèn lồng, tan chảy...

Nhị hoàng tử và Phương Niệm Lễ, hai thiếu niên hồng y kề vai đi trong màn đêm.

Bỗng có một người tiếp nhận ô giấy dầu cung nhân đưa tới, bung ô, bên trên tán ô có hình hai con cá chép đang cùng nhau bơi lội, tao nhã nhã nhặn.

Ô rất lớn, thừa sức che phủ hai người khỏi những bông tuyết rơi.

Thanh niên cầm ô hà ra sương trắng: “Điện hạ, tuyết lại rơi rồi.”

Thiếu niên còn lại xoa xoa tay, bông tuyết theo gió thổi bám vào mày kiếm nháy mắt tan ra: “Niệm Lễ, năm nay mùa đông thật dài, tuyết rơi nhiều quá.”

Phương Niệm Lễ ôn hòa nói: “Ngại gì tuyết rơi, khi tuyết rơi thần tất vì điện hạ bung dù.” ( :')), à há, biết rồi nhá)

Tề vương mặt mày cong cong nở nụ cười, hiếm khi thấy thanh niên từ trước đến giờ luôn nóng nảy hấp tấp lại có biểu hiện trẻ con như vậy: “Bản vương từ trước đến giờ chưa từng sợ qua cái gì, dù gió tuyết có lớn hơn nữa, trong mắt bản vương cũng chả là cái gì...”

Hắn thong thả nhả chữ đọc lên một câu thơ: “Giống như gió xuân bắt nạt ta, đêm qua thổi gãy mấy cành hoa.*”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.