Tết đến, không khí vui mừng bao trùm khắp nơi, người người cẩm tú hoa phục; sáng sớm mùng một tháng chạp Hoàng đế bệ hạ đến Kê Minh Tự thắp hương, khi hồi cung tự tay viết mấy chữ “Phúc”, sai người đưa tới các cung; ngày mười năm, mười sáu, triệu ngự tiền đại thần, quan tả hữu đến Cẩn Thân điện; ngày hai sáu, hai bảy triệu chư vương, các đại học sĩ Hàn Lâm đến Phụng Thiên điện, ban thưởng chữ 'phúc'.
Khi được ban thưởng chữ ''Phúc”, Thân vương, Quận vương, ngự tiền đại thần đều lần lượt đến quỳ trước án thư của Hoàng thượng, tiếp nhận chữ Hoàng thượng tự thân viết, rồi dập đầu tạ ơn, sau đó theo đuôi thái giám đi ra ngoài.
Ngoại trừ ban thưởng chữ “Phúc”, còn có ban thưởng chữ “Thọ”, với cả mấy câu bốn chữ cát tường như “Nghi xuân nghênh tường”, “Một năm an khang” các loại, những chữ này chỉ có đại thần thân cận mới có phúc hưởng, phải nói là vinh dự vô vàn.
Thái Bảo đại nhân đã ra làm quan được hai tư năm, thế là năm nay ngoài chữ “Phúc” còn được thưởng thêm “nhị thập tứ”, hắn vô cùng phấn khởi đem treo giữa nhà, rồi gọi là “hai tư phúc đường”, Hoàng đế biết được, long tâm vui vẻ, ban thưởng hậu hĩnh.
Năm cũ sắp qua, Tạ Hủ dậy thật sớm, muốn ở bên Ngọc Hữu Đường ngày cuối cùng trong năm.
Khi hắn đi bộ từ Điển Dược cục đến Đoan Bản cung, thì thấy được cảnh tượng__
Sáng sớm, một người một thân rực rỡ, trên người hồng y viền lông trắng, đang đứng nghiêng người trên thang trúc, nàng một tay cầm đèn lồng đỏ thắm, tay còn lại bám vào thang, đang duỗi tay với lên cửa điện, cố gắng treo đèn lồng.
“Điện hạ, ngài cẩn thận một tí.”
“Điện hạ, vẫn nên để nô tài làm đi!”
Phía dưới mấy cung nhân thấp thỏm giữ thang, căng thẳng đến nỗi mồ hôi đầm đìa, mắt ngân ngấn lệ, mà người bên trên không chút hoang mang nhìn xuống, nở nụ cười còn đẹp hơn cả hoa mai: “Chớ sợ, cô bám rất chắc.”
Tạ Hủ ngước lên ước lượng độ cao, ít nhất còn cao gấp đôi hắn, nhất thời nổi giận, vọt tới dưới thang, có chút bực mình trách cứ: “Điện hạ, thân thể người yếu, chuyện nguy hiểm như vậy, giao cho hạ nhân làm là được rồi.”
Ngọc Hữu Đường nghe hắn nói vậy, nhưng bỏ ngoài tai, cứng đầu nhón chân lên...
Tạ Hủ căng thẳng lo lắng.
Thái tử điện hạ chơi một hồi, nửa ung dung nửa khó khăn treo đèn lồng lên, rồi mới thong thả leo xuống, hai chân nhỏ đặt lên mặt đất.
Lúc này tâm Tạ tiên sinh chúng ta mới bình ổn trở lại.
Ngọc Hữu Đường phủi phủi tay áo thêu chỉ vàng, mắt đầy ý cười như mặt trời ấm áp giữa trời đông: “Không hề gì, trước đây ở trong chùa, cũng thường hay treo đèn lồng mà.”
__ Chỉ là khi đó, không phải leo thang, mà là chàng đứng trên ghế, bế ta lên cao.
Trong lời nói của nàng còn ẩn giấu một ít tình cảm khó mà diễn tả bằng lời, nhưng Tạ Hủ lập tức hiểu được, bộ dạng muốn trách mắng của nam nhân nháy mắt tiêu tan, lại nhã nhặn ngoan ngoãn lẽo đẽo theo Ngọc Hữu Đường trở về cung.
Có lẽ là tâm tình tốt, hoặc điều dưỡng tốt gì đó, thân thể Ngọc Hữu Đường đã hoàn toàn khôi phục vô cùng khỏe mạnh, sau lần kinh thứ hai, Tạ Hủ bắt mạch cho nàng, mạch tượng rất bình thường.
Theo lý mà nói, không cần tiếp tục điều dưỡng tỉ mỉ cẩn thận như trước, bắt đầu có thể hoạt động một số hành vi tự do phóng khoáng, tỷ như không cần uống nước cây ích mẫu, lại tỷ như thỉnh thoảng có thể tìm Thẩm Hiến đến luyện kiếm chẳng hạn, nhưng mà Tạ Hủ không cho phép, chỉ cần nhắc đến thì mặt mày liền xưng xỉa.
Hôm nay có cái việc nhỏ như con thỏ là treo đèn lồng thôi mà đã hắn đã bày ra bản mặt như thế rồi, Ngọc Hữu Đường thực sự không chịu nổi nữa, chắp tay đi ở phía trước, oán giận hỏi: “Lẽ nào sau khi có quỳ thủy, ta sẽ không thể sống như nam tử bình thường nữa à?”
Tạ Hủ đáp: “Nàng vẫn nên tiếp tục chú ý an dưỡng, nếu không bệnh sẽ lại tái phát.”
“Lúc trước chàng nói là đã loại hết hàn khí rồi mà.” Ngọc Hữu Đường nhíu mày.
Tạ Hủ không nhanh không chậm nói: “Chỉ là phần ngoài mà thôi, nàng dùng thuốc nhiều năm, bệnh căn có thể vẫn chưa trị hết.”
Ngọc Hữu Đường vung tay áo: “Khi đó chàng không nói thế này, chàng nói đã khỏi hẳn!”
Tạ Hủ ôn nhu xoa xoa đầu nàng: “Vì vậy ta mới bị nàng gọi là lang băm.”
Ngọc Hữu Đường: “. . . . . .”
= . . =
Kỳ thực, Tạ Hủ như vậy là vì có nỗi niềm khó nói, nửa tháng trước khi hồi cung, hắn lại bắt mạch cho Ngọc Hữu Đường thêm lần nữa__
Vãng lai lưu lợi, như bàn tẩu châu, ứng chỉ viên hoạt...*
*Mạch đập đều đặn, giật giật gì gì đó =.,=
Hình như là hỉ mạch.
Một khắc đó, tim Tạ Hủ đập loạn, tí nữa thì hồi hộp bỏ mình, nhưng trong chốc lát đã bình ổn lại, nhưng rồi lập tức lại nảy sinh rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, xuyên qua hết thảy tâm trí cùng trái tim hắn, mừng đến phát điên, rồi lại xấu hổ không chịu nổi, tiểu cô nương tự mình nuôi lớn có thai, lại là con của chính hắn, lại thêm một lý do để nàng là của hắn. (Sao dịch câu này thấy cẩu huyết quá cha mẹ ơi ಠ_ಠ)
Hắn thực sự muốn lập tức chia sẻ cùng Ngọc Hữu Đường, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cô nương này mỗi lần đến tháng đều đau khổ muốn chết, vì vậy đối với hắn mà nói, đây chính là một tin tốt, nhưng đối với Ngọc Hữu Đường mà nói, chỉ sợ là tin dữ đi.
Thế là lão nam nhân nhanh chóng ổn định nỗi lòng, kiềm chế những thổ lộ sắp xé tan cuống họng để thoát ra.
Hắn cụp mắt ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ trong ánh nến, quyết tâm đè nén tất cả, giữ kín bí mật, chờ thêm một thời gian, thong thả lại thong thả, rồi mới nói cho nàng biết.
Có điều, hậu quả của việc che giấu chính là, hắn bắt đầu điên cuồng bổ sung kiến thức dưỡng thai, muốn biết tất cả hành tung hoạt động của Ngọc Hữu Đường, muốn tiêu diệt bất cứ tình huống bất lợi đối với thai nhi, ở phương diện ăn uống thì càng thêm nỗ lực, mỗi ngày ở phòng bếp, một đám cung nữ, ngự trù mặt đầy vẻ sùng kính vây xem Cục thừa đại nhân thanh tú tuấn nhã trong màn khói dầu, tay cầm muôi nêm nếm, mồ hôi đổ như mưa, chuẩn bị cơm nước cho Thái tử điện hạ.
Bích Đường tất nhiên là cũng biết, bởi vì tình hình khách quan ngăn trở, Tạ Hủ không thể lúc nào cũng ở bên Thái tử điện hạ, chỉ có thể ủy thác cho Bích Đường thời thời khắc khắc giám sát. Khi Bích Đường biết được, như bị sét đánh mãi là không bình tĩnh nổi, nhưng vì tố chất nghề nghiệp, nàng rất nhanh nhập tâm vùi đầu vào chăm sóc quản lý Thái tử điện hạ, ngoài những điều Tạ tiên sinh bảo nàng để ý không cho Ngọc Hữu Đường làm, thì còn phải báo cáo chi tiết sinh hoạt hàng ngày của Thái tử, ngay cả chi tiết nhỏ khi ăn uống cũng phải báo. (Đang tưởng tượng vẻ mặt nghiêm túc của bạn Bích Đường khi báo cáo bạn Đường sặc canh, hắt xì hơi khi ăn cơm, hôm nay ăn nhiều hơn hôm qua một miếng... :'), còn anh Hủ thì chăm chú lắng nghe :'), hài vl)
Thần kinh hai người thời thời khắc khắc đều căng như dây đàn, chỉ lo Ngọc Hữu Đường bất cẩn, tổn thương thai khí.
Đặc biệt là, sáng nay Bích Đường mót quá, nhịn không nổi nữa mới đi giải quyết, vừa mới đi một cái, thì Tạ Hủ đã thấy Ngọc Hữu Đường trèo lên cao như vậy để treo đèn lồng, quả thực muốn điên...
Đương nhiên, Thái tử điện hạ của chúng ta tất nhiên cũng có thể cảm nhận được thái độ khẩn trương quá mức của người bên cạnh, điều này khiến nàng cực kỳ khó chịu, nàng đã từng nói với Bích Đường như thế này: “Ngươi bây giờ sao lại giống hệt Tạ tiên sinh vậy hả.”
Bích Đường chỉ có thể khổ não pha trò: “Gần mực thì đen, a ha ha ha...”
May mà câu trả lời này vẫn thỏa mãn được Thái tử điện hạ, thuận lợi qua ải, lẫn lộn đến tận giao thừa.
= . . =
Đêm giao thừa, bốn phía trong cung treo đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập.
Trước mắt toàn món ngon, yến tiệc sum vầy khiến người người cao hứng, thế mà Ngọc Hữu Đường lại cảm thấy rất mệt mỏi, không biết là vì uống mấy ly rượu chúc, tửu lực không đủ hay là vì bình thường bị Tạ Hủ nuông chiều quen rồi nên dễ dàng mệt mỏi, cuối cùng, tai chỉ còn nghe thấy mơ hồ tiếng hoàng thân quốc thích ăn uống linh đình, càng lúc càng mệt, nàng không thể làm gì khác hơn là dụi dụi mắt, tùy tiện bịa ra cái cớ ra hoa viên hứng gió để thanh tỉnh.
Bích Đường vội vã đuổi theo chủ tử nhà mình, giúp nàng khoác một cái áo choàng lông cáo.
Nàng đã bị dưỡng thành thói quen được quan tâm như vậy nên chỉ hơi nhíu mày, sau đó khôi phục sắc mặt, chậm rì rì đi xuyên qua hoa viên, đi về phía Đông cung.
Đêm giao thừa không hề có một tẹo không khí nặng nề lạnh giá, kinh đô đèn đuốc sáng rực chiếu sáng nửa bầu trời.
Tạ Hủ ở trong cục dự yến, chỉ nhớ đến thân thể Ngọc Hữu Đường, nghĩ đứa nhỏ này trong yến tiệc nhất định là sẽ uống rượu, ngày càng sốt ruột, thấy cung nhân thái giám trong yến tiệc huyên náo có chút lơ là liền lập tức thoát thân, định tìm cơ hội lén lút gặp Bích Đường, dặn dò nàng phải lưu tâm Thái tử điện hạ, chớ có để nàng uống nhiều đến say.
Những bước chân sốt ruột đầy lo lắng của hắn như nhịp tim hắn vậy, các cung nữ tiến đến chào hỏi, hắn cũng không thèm quan tâm, bơ hết tất cả.
Một quay về, một đi đến, không ngờ lại chạm nhau.
Dựa vào ánh đèn trong hoa viên có thể thấy rõ ràng nét mặt hai bên, song phương đều ngẩn ra.
Ngọc Hữu Đường không đi tiếp, chỉ đứng tại chỗ chờ hắn đi qua, tâm ý tương thông, Tạ Hủ cất bước đến gần.
Ngọc Hữu Đường liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của hắn, xoay người, nhìn về phía xa xa, nói một câu: “Lại một năm nữa trôi qua.”
Tạ Hủ cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, cái trán cao, chóp mũi thanh tú: “Ừ, bằng này năm ngoái, không có ở bên cạnh nàng.”
Ngọc Hữu Đường khẽ mỉm cười: “Cuối năm, cần gì phải thương tâm chuyện đã qua.”
Tạ Hủ cũng theo nàng nở nụ cười, tuy không cười thành tiếng, nhưng lại có cảm giác ấm áp vô thanh thắng hữu thanh, hắn nhả chữ rõ ràng, chậm rãi cam kết: “Sau này, mỗi năm, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng.”
Bùm___
Cách đó không xa, những tia lửa màu vàng nở rộ trên bầu trời đêm.
“Óa óa, bắn pháo hoa rồi!” Cung nữ và thái giám bịt lỗ tai, vui vẻ kêu to chạy ngang qua, bọn họ chăm chú chạy đi xem pháo hoa, không chú ý thấy hai vị quý nhân không nhúc nhích đứng trong vườn.
Bùm bùm bùm__
Liền một loạt pháo hoa, bầu trời đêm rực rỡ, pháo hoa như bông hoa xinh đẹp nở rộ, một phát lại một phát, bay lên trời, trong những đám mây đen xì, nhanh chóng lớn lên, thoáng chốc đã nở ra một đóa, một đóa, lại một đóa hoa rực rỡ, như sợi tơ vàng tinh mĩ, cánh hoa bay bay lấp lánh... Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, cung đình trong màn đêm, sáng như ban ngày...
Tạ Hủ hỏi nàng: “Có đẹp không?”
Ngọc Hữu Đường nhìn như say như mê: “Đẹp lắm.”
“Có phải bây giờ rất vui không?”
“Ừm!”
Tạ Hủ nhìn pháo hoa trong mắt nàng, dường như muốn để đối phương nghe rõ hơn một chút, nghiêng người sang, nói: “Vậy thì nhân tiện báo cho nàng biết một chuyện.”
“Hở?”
“Điện hạ sợ rằng, đã có thai...”
“Cái gì?!”
Thế là, Tạ tiên sinh của chúng ta có một mắt trái đen thui làm quà tết.
Mà ở một nơi khác trong hoàng cung, Tề vương điện hạ và Thủ phụ đại nhân tân nhiệm Phương Niệm Lễ cũng sóng vai đứng trong tiểu đình giữa hồ ngắm pháo hoa.
Bọn họ đứng rất gần nơi bắn pháo hoa, đèn hoa rực rỡ, rơi như mưa, vài ánh lửa tàn bay vào trong đình.
Tề vương điện hạ hưng phấn, giơ tay ra bắt, lại bắt hụt, lắc đầu cười nói: “Pháo hoa, đẹp thì đẹp thật, tiếc là như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất quá nhanh.”
Phương Niệm Lễ không đồng tình với hắn, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, nói: “Điện hạ nói lời này sai rồi, khói hoa sau khi nở, quả thực tàn lụi rất nhanh, nhưng trong phút chốc đã tỏa sáng. Người ở đời, cam nguyện bùng cháy rồi hóa tro, bất nguyện mục nát với bùn đất.”
= . . =
Mấy ngày tết, triều đình nghỉ lễ.
Ngọc Hữu Đường căn bản không có thời gian rảnh rỗi để mà hưởng thụ, giống như sắp lâm đại địch vậy, mỗi ngày đi đi lại lại trong cung, tự nhiên nhận được tin dữ có thai, nàng ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, có thần tử đến chúc tết cũng khó chịu, tóm lại, thành người khác rồi.
Tạ Hủ sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, lại vướng ca trực ở Điển Dược cục, hành động bất tiện, chỉ đành dặn Bích Đường ngày đêm theo sát nàng, canh giữ bên cạnh, khuyên giải: “Điện hạ a, ngài đừng như vậy nữa, vì hài tử trong bụng, cũng nên loại trừ lo lắng, giảm bớt căng thẳng, duy trì tâm tình sung sướng a.”
Ngọc Hữu Đường ngồi lại vào ghế tựa: “Ngươi nói, bản cung làm sao duy trì tâm tình sung sướng?” Nàng giận dữ chỉ một ngón tay vào cái bụng còn chưa biến hóa: “Cô là Thái tử, cái bụng càng lúc càng lớn, nghe hay quá nhỉ?”
“. . . . Rồi sẽ có biện pháp.”
Ngọc Hữu Đường nhổ vào, nỗ lực ổn định tâm tình: “Không còn cách nào nữa, chỉ có thể như thế này. Bích Đường, mang bút đến đây.”
Bảy ngày đầu năm trôi qua, đám đại thần lục tục nối đuôi nhau đi làm, sau khi nghỉ lễ xong Hoàng đế bệ hạ cũng bắt đầu hiến thân cho quốc sự.
Từ cuối năm trước, vùng duyên hải Đông Nam giặc Oa* hết sức càn quấy, liên tục tấn công, quấy rầy bình dân bách tính.
*người Oa, người lùn, cách gọi người Nhật của Trung Quốc thời xưa (bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phám vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỉ XIV-XVI)
Vì đám rác rưởi này, Hoàng đế bệ hạ rất ư là đau đầu, đau từ cuối năm trước đến tận năm nay.
Hôm nay, một tướng lĩnh bắt sống được một tên cướp biển mang về cung, giao cho Hoàng đế bệ hạ, để hắn tự thân thẩm vấn.
Hỏi nửa ngày, tuy có dịch quan hiểu được tiếng Oa, nhưng tiểu giặc Oa này không biết là cố ý hay là do trình độ ngôn ngữ kém, lải nhải một hồi, cuối cùng vẫn không hiểu.
Mà từ trước đến nay, Hoàng đế bệ hạ đã nghe thì khó mà quên, kiên trì nghe nghe, liền thuận tiện ghi nhớ mấy câu từ thú vị của người Oa.
Xế chiều hôm đó, Hoàng đế bệ hạ trở về chốn riêng tư, Sách công công liền thần thần bí bí móc từ trong tay áo ra một phong mật thư, đưa cho hắn, nói tin này đến từ Đông cung, Thái tử tự tay viết.