Hoàng đế bệ hạ muốn lập tức vọt đến Đoan Bản cung, nhưng không thể, làm Đế Vương hắn buộc phải thời thời khắc khắc duy trì phong độ và sự bình tĩnh, vì vậy hắn chỉ có thể lạnh nhạt nghiêng đầu, quay sang Sách công công bảo: “Tiểu Sách tử, khởi giá đến Đoan Bản cung.”
Mặc dù giận đến sắp nổ đầu rồi!
Lão nhân ngồi liễn đi chậm rì rì như rùa tới cung thái tử, hắn không thèm ưu nhã đạp lên lưng hoạn quan để xuống, mà trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhảy phắt xuống đất, sau đó chạy nước kiệu* phóng tới cửa điện...
*nước kiệu: chạy với tốc độ chậm, hay nói cách khác là đi như chạy. Gấp lắm rồi nhưng vẫn phải cố giữ hình tượng =), đáng yêu quá.
“Hoàng thượng giá__ đáo...”
Tiểu thái giám đứng đầu hàng phụ trách thông báo, còn chưa thông báo xong thì một bóng dáng màu vàng đã lách qua cửa rồi, đành phải đột ngột giảm thanh, ỉu xìu nuốt lại vào bụng.
Nhưng Ngọc Hữu Đường ở trong điện vẫn nghe thấy, nàng vội vã bỏ quyển sách trong tay xuống, rảo bước như chạy đến trước cửa điện, khoảnh khắc trước khi Hoàng thượng bước qua bậc cửa đã quỳ gối trên mặt đất.
Tiên phát chế nhân* mới là chính đạo.
*đánh đòn phủ đầu, ra tay trước để chiếm ưu thế, hành động trước để kiềm chế đối phương.
Thế là Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, khi bước qua cửa, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là: nhi tử mình đang mang thai (...), ặc nhầm, nữ nhi cúi đầu quỳ gối trên sàn gỗ lạnh lẽo, áo lông choàng ngoài, nhìn qua thật nhỏ nhắn yếu ớt, điềm đạm đáng yêu...
Tâm hơi đau, thân là cha, Hoàng đế bệ hạ bừng bừng lửa giận lập tức hóa thành một vũng nước xuân, vốn đang u ám lập tức chuyển thành trời quang nắng ráo, hắn vội vàng tiến lên hai bước, muốn đỡ Ngọc Hữu Đường đang quỳ trên sàn lên: “Đường Nhi, con đừng quỳ, mau đứng lên.”
Ngọc Hữu Đường vẫn không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế, lắc lắc đầu: “Nhi thần có tội, phụ hoàng nếu vẫn còn giận nhi thần, nhi thần tuyệt đối không đứng lên.”
“Không giận con, không giận con...” Hoàng thượng bệ hạ đau lòng còn không kịp, “Đứng dậy, trẫm còn chưa nói câu nào cơ mà, con chưa chi đã quỳ rồi, trẫm lần này đến không phải là muốn trách con, con mau mau đứng dậy!”
Ngọc Hữu Đường không tiếp tục chống cự, để Hoàng thượng nâng dậy, ngước mắt lên, một đôi mắt trong veo như nước, nhìn Hoàng đế bệ hạ, nói: “Nhi thần từ nhỏ... Vẫn luôn bị coi là nam nhi mà nuôi dưỡng, thiếu đi sự dè dặt của nữ nhi, coi mình là nam tử nên cứ mặc sức tùy tiện, không quản lý bản thân cho tốt, nên mới gieo xuống nghiệp chướng này...”
Ngọc Hữu Đường kể lể, mắt còn thuận theo đỏ đỏ, còn sờ soạng cái bụng một hồi.
Hoàng đế vừa nghe vừa nhìn, lòng càng thêm chua xót, xem ra đều là do lỗi lầm của lão tử, hắn vội vã dìu Ngọc Hữu Đường ngồi trở lại ghế tựa có nệm êm, lại khiển Bích Đường lấy đến một cái chăn mỏng, đắp lên cho nàng rồi mới yên tâm trở lại ghế chủ tọa nhấp một ngụm trà, ngừng một chút, hỏi: “Mấy tháng?”
Ngọc Hữu Đường khẽ đáp: “Khoảng chừng một tháng.
“Quả nhiên xuất cung thì dễ dàng gặp chuyện,“ Hoàng đế bệ hạ quét mắt qua cái bụng còn chưa nhô lên của nàng, đóng nắp ly trà lại, nghiêm túc hỏi: “Của thằng nào?”
Ngọc Hữu Đường trầm mặc một lát, thành thật đáp: “Liễu thừa cục Liễu đại nhân.”
Bộp cạch, chén sứ rơi khỏi tay, may mà không bỏ mình, chỉ có nước văng ra chảy thành vệt, Hoàng đế bệ hạ không nhịn được quát to: “Tiên sư nhà nó, để tiểu tử kia theo chăm sóc con, kết quả còn làm thêm ra một mạng người?!”
Hoàng đế vung bàn tay lên: “Túm tiểu tử họ Liễu đến đây cho trẫm!”
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, trong lòng âm thầm ra dấu “V”, yê, thành công chuyển dời tất cả cừu hận lên trên người Tạ Hủ.
= . . =
Khi Tạ hủ bị nội giám đưa đến Đoan Bản cung, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Hoàng đế bệ hạ ngồi đối diện cửa, đang cầm ly trà thổi thổi, còn Ngọc Hữu Đường đắp chăn ngồi một bên, nghe thấy tiếng thái giám thông báo, nàng khoan thai nhấc mi, nhìn thẳng Tạ Hủ.
Tiểu thái giám thấy người trong điện không có phản ứng gì, lại nhắc lại: “Bệ hạ, Liễu đại nhân đến rồi.”
Hoàng đế bệ hạ lúc này mới lưu luyến rời mắt khỏi ly trà nhìn đến Tạ Hủ, nhìn thẳng hai mắt hắn, điềm đạm phất tay một cái: “Các ngươi lui ra ngoài đi.”
Cung nữ, nội giám cùng nhau lui ra ngoài điện, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Ánh sáng ngoài trời bị ngăn bên ngoài cửa, trong điện không khỏi tối đi một chút.
Tạ Hủ tiến lên vài bước, không nhanh không chậm quỳ lạy hành lễ: “Vi thần tham kiến...”
Hoàng đế bệ hạ lập tức lạnh lùng ngắt lời hắn: “Không cần hành lễ.”
Sau đó, giơ bàn tay đang cầm chén sứ lên, ném thẳng ly trà đến ngay bên gối Tạ Hủ!
Chén sứ mỏng manh rơi xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy, những mảnh nhỏ màu trắng văng tung tóe, bắn lên trên mặt, lên trên người Tạ Hủ, nhưng hắn không hề né tránh, chỉ chắp tay vái: “Xin bệ hạ bớt giận.”
Tâm Tạ Hủ hơi chùng xuống, đại khái biết là chuyện gì rồi.
Ngọc Hữu Đường cũng nhận ra Hoàng đế bệ hạ rất tức giận, êm dịu kêu một tiếng phụ hoàng, muốn đứng dậy khuyên can.
Hoàng đế bệ hạ cảm giác được nàng muốn bênh người, lập tức ngăn cản nàng: “Con ngồi xuống, không được nhúc nhích.”
Sau đó, Hoàng đế bệ hạ xốc tay áo lên, mắt trợn trừng: “Hôm nay trẫm muốn đích thân giáo huấn tiểu tử này một trận.”
Ngọc Hữu Đường nhíu mày: “Phụ hoàng muốn đích thân đánh hắn?”
Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nghiến lợi: “Đúng, không cho phép con cản trẫm.”
Ngọc Hữu Đường: “. . . . . “
Hoàng đế bệ hạ bước từng bước về phía Tạ Hủ, đứng ở trước mặt thanh niên đang quỳ gối trên sàn, thật sự thủ thế, giơ tay lên, chuẩn bị đánh xuống...
Lão nhân giơ tay, đột nhiên quay đầu lại nhìn Ngọc Hữu Đường: “Con thật sự không cản trẫm?”
Ngọc Hữu Đường cau mày nghi ngờ nói: “Hắn đúng thực có lỗi, nhi thần vì sao phải ngăn cản phụ hoàng, người đánh đi, nhi thần nhìn là được rồi.”
“Hầy___” Hoàng đế bệ hạ nặng nề thở dài một hơi, buông tay xuống, không gây ra bất cứ tổn thương gì cho nam nhân.
Phong ba bão táp ngoài dự liệu không có tới, Tạ Hủ nhấc hàng mi dày lên, thì chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ đã chắp tay sau lưng, trở lại chỗ ngồi.
Hắn lại tự rót cho mình một ly trà rồi ực ực uống sạch, rồi lườm nguýt Tạ Hủ, đối diện với hắn, trầm ngâm nói: “Tạ tiểu tử, tự ngươi ngẫm đi, ngươi thiếu nợ trẫm bao nhiêu chuyện...”
Óe? Cằm Ngọc Hữu Đường suýt nữa rơi xuống sàn, phát sinh cái tình huống gì đây?
Thanh niên quỳ gối trên sàn giật giật, dường như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Hoàng đế bệ hạ cắt ngang: “Năm đó, trẫm cho ngươi làm Thủ phụ, ngươi làm hay lắm, lấy oán báo ân, muốn cướp đất của trẫm; khi ngươi chạy thoát khỏi cung, trẫm tận lực tha cho ngươi một cái mạng, kết quả ngươi lại lẫn vào đến trong mắt trẫm, vốn không muốn cho ngươi lại gần Linh Lan lần nào nữa, nhưng vì tình hình thân thể với ảnh hưởng của thuốc với nó chỉ có ngươi mới rõ ràng; được rồi, trẫm ngầm đồng ý cho ngươi tiến cung, vốn nghĩ ngươi chắc sẽ an phận thủ thường, đàng hoàng, chăm sóc nó thật tốt, thỏa mãn với hiện tại, kết quả ngươi lừa khuê nữ trẫm lên giường còn khiến nó mang thai...”
Ngọc Hữu Đường véo véo mi tâm: lão hồ ly quả nhiên cái gì cũng biết... (trùm cuối :'), chắc tên truyện đặt ra là để dành cho cho thánh này)
“Ngươi có còn nhân tính không hả! Có thể để lão tử yên tâm một chút không!”
Hoàng thượng đột ngột gào toáng lên, đùng một cái, lại ném vật trong tay xuống bên chân Tạ Hủ, tan nát.
___Ừm, cái cốc thứ ba hy sinh.
Tạ Hủ nghe Hoàng thượng gào thét đầy phẫn nộ, người không chút động đậy, áo bào cũng không thấy có bao nhiêu nhăn nhúm, chỉ cụp mắt nói: “Vi thần đặc biệt xin bệ hạ trị tội.”