Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 9



Từ Giai cảm giác hôm nay có gì đó là lạ.

Sau khi tan học ở Quốc Tử Giám, hắn vẫn giống như mọi ngày, rảo bước về nhà.

Chỉ là... Hắn nhạy cảm (nhạy bén+cảm giác) phát hiện ra, hình như có người đang theo dõi hắn.

Hắn bước nhanh về phía trước rồi quay phắt đầu lại nhìn một cái.

Phía sau, ngựa xe như nước, người đến người đi, không có gì khác thường.

Hắn lại tiếp tục đi tiếp, nhưng cái cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện...

Hắn nhanh, người kia cũng nhanh.

Hắn chậm, người kia cũng chậm.

Hắn quay đầu lại thì chẳng thấy ai khả nghi cả.

Bạn trẻ này cảm thấy rất phiền muộn, hắn bắt đầu hồi tưởng tất cả mọi việc mình làm từ nhỏ tới giờ, hắn không kết đảng, cũng không kết thù, cực kỳ an phận học hành ở Quốc Tử Giám, tự nhiên vô duyên vô cớ có người theo dõi là cớ làm sao?

Đột nhiên, hắn nhớ ra một chuyện, mấy ngày nay, Thái tử chuyển đến Quốc Tử Giám học, người người nhà nhà đưa bái thiếp, nhưng hắn không tham gia vào.

Bạn đồng môn cũng từng khuyên hắn cùng đưa, hắn cũng chỉ cười cười cho qua, hắn thực sự có tài, có thể tự mình trúng cử, hà cớ gì phải làm cái việc không quang minh chính đại như vậy.

Tình hình trước mắt, chẳng lẽ, trước khi Thái tử an vị vào vị trí, muốn dọn sạch môn hộ, diệt trừ phần tử khác loài?

Nghĩ ngợi một hồi, sống lưng lạnh toát, sợ liên lụy đến mẫu thân đang đợi ở nhà, hắn không tiếp tục đi về nhà nữa mà bắt đầu dẫn người đằng sau đi vòng vòng vèo vèo.

Hắn chỉ muốn cách nhà càng xa càng tốt, bước chân cũng bất giác càng ngày càng nhanh.

Chẳng mấy chốc hắn đã đi đến cửa thành...

Phía trước là tường thành sừng sững, phía sau là nguy hiểm rình rập.

Từ Giai biết bản thân hôm nay sợ là không xong rồi, liền dừng bước, nhắm mắt bất động.

Trong bóng tối càng cảm nhận rõ ràng được nguy hiểm ngày càng đến gần.

Bộp... sau cổ vang lên một tiếng, hắn bị người khác đánh ngất.

Trước khi ngất đi, hắn hình như nghe thấy một giọng nữ thở phì phò đầy phẫn nộ: "Lão tử đúng là trúng tà mới tin tưởng ngươi, đi theo ngươi đến tận cửa thành Kiến Khang, mệt chết ta rồi!"

Là cô nương sao có thể tự xưng là "lão tử", hắn muốn mở miệng nhắc nhở, bất đắc dĩ (đành chịu, không biết làm sao) trước mắt tối sầm lại, đã không thể phát ra được âm thanh nào nữa rồi.

= . . =

Khi Từ Giai tỉnh lại, phát hiện ra mình đã đang nằm trên giường của mình rồi.

Hắn cực kỳ sợ hãi, áo ngoài cũng không mặc, vội vàng đi giày rồi lao thẳng đến tiền đường.

Vừa bước chân vào tiền thính, nhìn cảnh tượng trước mắt liền ngớ ra...

Mẫu thân hắn đang ngồi ở cao đường (chỗ ngồi cao quý nhất trong nhà), phía bên tay trái nàng là một nữ tử trẻ tuổi chưa từng gặp mặt, váy áo hồng nhạt, giống như đóa sen thanh lịch tao nhã, nàng cùng với mẫu thân nói nói cười cười, nhìn qua có vẻ rất vui vẻ.

Mẫu thân nhìn thấy nói, vội vàng đứng dậy, cười nói: "Cấp nhi, nghe nói ngươi trên đường từ trường về nhà thì ngất xỉu, là vị cô nương này cùng..." Mẫu thân lướt quanh phòng một lượt, chỉ về một chỗ: "Ừm, cùng vị công tử kia đưa ngươi về!"

Từ Giai nhìn về phía bà chỉ, đang có một bóng lưng mảnh khảnh đứng ở đó.

Hắn đang đứng trước bức tranh chữ được treo trong phòng, bức tranh chữ hắn đang nhìn, là tự tay chính hắn(Từ Giai) viết.

Hắn mặc y phục màu xanh, khí chất cực kỳ xuất chúng. Dường như chỉ tùy tiện đứng đó, cũng đã khiến bức tranh chữ trên tường phong nhã thêm mấy phần.

Hình như là nghe thấy người khác nhắc đến mình, vị công tử này chậm rãi quay người.

Sau đó nhướng mi, nhìn về phía hắn (Từ Giai)...

Từ Giai cùng hắn nhìn nhau một cái, sau khi nhìn rõ được tướng mạo của người này, trong lòng càng ngạc nhiên.

Hắn đã từng gặp vị công tử này ở trong Quốc Tử Giám...

Tuy là do đồng học cố ý kéo hắn đi xem, mới chỉ nhìn lướt qua, nhưng dung mạo người này thực sự quá tốt, khiến người ta khó có thể quên được.

Từ Giai có chút ngơ ngẩn, người đang đứng ở kia... chính là Thái tử đương triều.

Đợi đến khi hắn tỉnh lại, vội vàng vén vạt áo, muốn quỳ xuống hành lễ.

Đối phương đã hơi lắc đầu, ra hiệu không cần.

Từ Giai cũng không tiếp tục cưỡng cầu, quay đầu lại nhìn nữ tử y phục hồng nhạt đang đứng bên cạnh mẫu thân, cúi người vái, nói: "Tệ nhân đa tạ hai vị xuất thủ giúp đỡ."

Cô nương áo hồng nhìn hắt cười híp mắt, sảng khoái nói với hắn: "Không cần phải nói lời cảm tạ, là bổn sự mà thôi."

Từ Giai ngay lập tức nhận ra giọng nói, không phải chính là của nữ tử đánh ngất hắn sau đó lại nói năng bất nhã sao?

Hắn không khỏi cười khổ, xem ra hai vị nhân gia tìm đến cửa này, tuyệt đối không phải người lương thiện.

= . . =

Suy nghĩ của Từ Giai rất nhanh đã được chứng thực.

Sau đó, vị cô nương này nói công tử của nàng vừa gặp hắn đã cảm thấy như quen biết từ lâu, thấy bức Nguyệt Quế do chính hắn vẽ nhìn rất đẹp mắt, mà đúng dịp đẹp trời, muốn đi dạo sân sau thưởng thức hoa quế.

Sau đó, một người phụ trách bấu vai, một người đảm nhiệm đẩy lưng, hắn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ra tận hành lang dẫn đến sân sau.

Vị cô nương áo hồng đi thám thính xung quanh một phen, chắc chắn không có người ngoài, thoáng cái đã đem hắn ép ngồi vào ghế đá, nói thẳng vào vấn đề: "Tiểu tử, chắc hẳn ngươi đã nhận ra công tử nhà chúng ta là ai rồi! Hôm nay chúng ta đến đây, không ngại gian khổ, cũng chỉ vì một việc."

Hai vai Từ Giai bị nàng cầm cố (dùng tay cố định), hầu như không thể động đậy, mi tâm hơi nhíu lại, nhưng vẫn kiềm chế, tính tình khá tốt, nói: "Nói đi."

"Trở thành người của công tử nhà ta!"

Từ Giai nghe vậy thì sững sờ, nhìn chằm chằm người đang ngồi đối diện phía bên kia bàn đá, thấy hắn đang nở nụ cười nhàn nhạt, không biết là do ánh trăng quá sáng, hay là do hắn quá trắng, hắn trong màn đêm như đang phát sáng, giống như dòng nước ấm áp.

Hắn lẳng lặng nhìn mình chăm chú, giống như sẽ kiên trì nhìn như vậy đến khi mình đưa ra câu trả lời.

Từ Giai một lúc lâu sau vẫn không mở miệng.

Hắn quả thực... không tình nguyện cho lắm, bởi vì kỳ thi năm nay, hắn tự nhận thấy được với tài thức của bản thân, hoàn toàn có thể quang minh chính đại thuận lợi bước vào Hàn Lâm viện.

Nếu trở thành phụ tá của Thái tử, có thể tự hủy đi tiền đồ của chính mình.

Vậy thì phải cự tuyệt thôi!

Từ Giai vừa muốn mở miệng thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nữ như đang kể chuyện: " Hi Hòa năm thứ hai hai, Từ Thiệu vào Hàn Lâm viện, nhậm chức biên tu (sử quan ghi chép), sau bởi vì biên soạn lịch sử quá mức cẩn thận tỉ mỉ, không một sai lầm, khi Phương Thủ phụ vô tình xem được vô cùng kinh hãi, coi hắn thành kình địch (đối thủ mạnh), âm thầm phái người mưu hại. Người thân chỉ còn lại một thê tử và một nhi tử..."

"Đừng nói nữa!" Từ Giai hét lên ngắt đứt giọng đọc diễn cảm của Bích Đường, thái dương nổi đầy gân xanh.

Đúng vậy, người bị Phương Thủ phụ phái người âm thầm sát hại chính là cha ruột của Từ Giai.

Bích Đường chờ tâm tình hắn bất ổn, tay siết thành quyền hết lần này đến lần khác, đưa mắt liếc Ngọc Hữu Đường, khi thấy hắn gật đầu, dùng giọng điệu cực kỳ thâm tình (tình sâu nghĩa nặng) đọc thuộc lòng lời thoại đã được chính Thái tử điện hạ chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước: "Từ Giai, hiện nay Phương Thủ phụ chính là kẻ địch chung của chúng ta. Công tử nhà ta biết ngài vẫn luôn ghi hận hắn, từ nhỏ đã dụng tâm học tập, để có thể thuận tới tiến vào Hàn Lâm viện, sau đó vào nội các để có thể trả thù. Chẳng qua, Phương Thủ phụ bây giờ cũng đã nhiều tuổi rồi, chỉ sợ đến khi ngươi có đủ khả năng để trả thù thì hắn đã đi tây thiên thỉnh kinh. Nỗ lực bao lâu nay của ngươi cuối cùng thì một người để trả thù cũng không có, chẳng phải quá là bi ai (bi thương+khổ sở) sao? Nếu ngươi theo công tử nhà ta, cái ngày hắn thuận lợi ngồi vào vị trí Thái tử cũng là lúc hắn thuận lợi vặn nát đám vây cánh các phe phái kia. Phương Thủ phụ khi ấy chẳng phải chính là cái thớt gỗ mặc ngươi hành hạ làm thịt sao? Ngươi còn cái gì phải suy tính (suy nghĩ+cân nhắc) đây hử?"

= . . =

Ngọc Hữu Đường vác gương mặt tươi cười rời khỏi Từ phủ.

Bích Đường đi theo phía sau cũng cực kỳ cao hứng, lại thêm một thiếu niên tuấn tú tài đức vẹn toàn được thu nhận vào hậu cung của điện hạ rồi, đúng là chuyện vui a chuyện vui.

Kế tiếp, chỉ cần vụng trộm lén lút tiếp cận bắt về cung ngủ là được.

Nhưng mà, niềm hạnh phúc cùng sự thỏa mãn ấy, chỉ bao phủ được vẻn vẹn nửa đường về cung.

Bởi vì trong con hẻm nhỏ đen sì sì, Ngọc Hữu Đường và Bích Đường cùng lúc nhìn thấy một người.

Người kia từ chỗ ngoặt đi ra, bước từ trong bóng tối ra phía ngoài sáng, khuôn mặt hắn một nửa được chiếu sáng một nửa chìm trong bóng tối, đến khi được ánh trăng chiếu rõ hoàn toàn từng đường nét, khiến người ta cảm thụ được sâu sắc thế nào là tinh điêu tế mài (được điêu khắc, mài dũa tỉ mỉ).

Chỉ tiếc là cái khuôn mặt đẹp đẽ này cùng với bầu không khí quanh thân của người nam nhân này, ặc, chẳng hòa hợp tí nào... Cảm giác so với ánh trăng còn lạnh hơn.

Gió lạnh thổi qua, cùng làm Ngọc Hữu Đừờng và Bích Đường rùng mình.

"Éc, Thái phó đại nhân." Bích Đường tiên phong mở miệng hỏi thăm trước.

Đối phương hướng nàng chuyển động cằm (a a a, cái hành động này miêu tả kiểu gì đây, ai biết hộ mình phát), ý bảo nàng tránh sang một bên trước.

Lòng bàn chân Bích Đường như bôi dầu, nhanh chóng chạy mất tăm.

Trong con hẻm nhỏ lạnh lẽo quạnh hiu, chỉ còn có hai người.

Ngọc Hữu Đường từ trước đến giờ đều có chút e ngại (sợ hãi) sắc mặt không tốt của hắn, liền cúi đầu, không nhìn thấy khuôn mặt hắn thì gan cũng có thể lớn hơn một tí.

Mà khi ấy nàng (tác giả tự đổi) cũng cảm nhận được rõ ràng đối phương đang chậm rãi tiến đến gần.

Thoáng chốc, bóng dáng cao lớn của đối phương đã mạnh mẽ nghiêm nghị che phủ hắn. (kabedon ấy mọi người :') )

Người cao quả nhiên là có ưu thế a, Ngọc Hữu Đường không nhịn được nghĩ như vậy.

Hắn cảm thấy bản thân như một cái cây bị che phủ không thấy được ánh mặt trời, không cách nào thở nổi.

"Đi đâu?" Hai chữ từ phía trên đỉnh đầu nện xuống, tuy không nghe ra hỉ giận, nhưng đã đủ khiến Ngọc Hữu Đường cảm nhận được áp lực.

"Đi tìm người." Hắn thực thà đáp.

Câu hỏi của Tạ Thái phó từ trước đến nay vẫn lời ít ý nhiều: "Ai?"

Ngọc Hữu Đường: "Từ Giai," hắn ngừng một chút rồi bổ sung: "Môn sinh đinh ban Quốc Tử Giám."

"Mục đích?"

Bỗng nhiên nhận ra được bản thân mình đã không còn là người không quá khứ, Ngọc Hữu Đường không sợ hãi nữa, ngẩng đầu đối diện với Thái phó, tự tin tràn đầy: "Muốn nhận hắn làm phụ tá."

Ngay sau đó, như muốn được khen ngợi nói rõ kết quả: "Hắn đã đồng ý rồi."

Ngắm nhìn cho kĩ đi, đồ đệ ngươi khổ tâm bồi dưỡng bảy năm, cũng có thể hàng phục người khác rồi.

Hắn cho rằng sẽ được Thái phó tán thưởng, nhưng không ngờ sắc mặt đối phương càng lạnh lùng, ngữ điệu càng nghiêm khắc: "Vì sao không báo cho ta?"

Ngọc Hữu Đường đã sớm chuẩn bị câu trả lời từ trước, ngay lập tức đáp: "Ta nghĩ rằng Bích Đường đã sớm báo cho ngươi."

"Không chấp nhận," Thái phó nghiêng người về phía trước cách hắn còn có một tẹo, ánh mắt cũng khóa chặt vào hắn: "Tự mình báo cho ta biết thì sẽ mất một miếng thịt à?"

Nếu người khác hỏi như vậy thì có thể hiểu rằng là đang quan tâm, có điều là do Thái phó hỏi, giọng nói cùng khuôn mặt thực sự là quá mức lạnh lùng, cùng hai chữ "quan tâm" quả thực chẳng có chút dính dáng.

Mà hắn lại đang áp lại gần như vậy, khiến Ngọc Hữu Đường cảm thấy cả người như đang bị xối nước đá vậy, lạnh thấu xướng.

Sau đó, hắn nghe thấy giọng mình trả lời, rất cứng nhắc: "Hình như đúng là mất thật."

.....

Ngọc Hữu Đường bị chính sự ngay thật (ngay thẳng+chân thật) của bản thân làm cảm động rồi.

= . . =

Hắn lúc nhỏ rất ít khi dám ngỗ ngược với Ta Hủ, lần trước là khi nào ta?

Hình như là hồi ba năm trước, ngày xuân rực rỡ, sau chùa hoa đào nở rộ, hắn hái mấy cành đem về cắm vào trong bình đặt ở trong phòng.

Sau đó bị Tạ Hủ nhìn thấy, liền bảo không thích, bắt hắn vứt đi.

Hắn không động đậy, Tạ Hủ liền nhìn chằm chằm hắn; hắn vẫn không động đậy, Tạ Hủ liền đứng dậy, cầm mấy cành hoa đào tiện tay quẳng ra ngoài.

Chờ đến khi Tạ Hủ rời đi, hắn lại đi nhặt từng cành về, nghiêm túc cắm lại.

Hắn cũng không biết mình đang kháng cự cái gì.

Buổi tối, Tạ Hủ như mọi ngày, đến phòng hắn kiểm tra kết quả học tập... viết chính tả, đọc thuộc lòng, hắn cực kỳ căng thẳng, lúc viết chính tả, lòng bàn tay cùng lưng đổ đầy mồ hôi, mà Tạ Hụ không chút biến sắc, kiểm tra xong xuôi, cũng chỉ liếc mấy cành đào một cái rồi đi.

Ngày hôm sau, quả nhiên là bị phạt, hắn bị phạt cấm túc, quay mặt vào tường hối lỗi năm ngày.

Sau năm ngày cấm túc khổ không thể tả, hắn chạy ra khỏi phòng, nghĩ bụng nhảy vào rừng hoa đẫ lâu không gặp, nhưng quang cảnh trước mặt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người...

Tất cả các cây đào của chùa đều đã bị chặt rồi, chỉ còn trơ lại toàn gốc cây trụi lủi...

Hắn thực muốn rơi lệ, quay đầu lại liền thấy Tạ Hủ đứng ở hành lang ngay gần, dửng dưng nhìn hắn, mặt không cảm xúc chứ đừng nói đến một tia xấu hổ.

Ngọc Hữu Đường từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy đối phương vẫn im lìm, liền nắm bắt cơ hội, hăng hái, nói: "Lời ta vừa nói không phải không có đạo lý, ngươi còn nhớ sự kiện hoa đào ba năm trước không? Ngươi đối với ta như vậy, không dám bảo đảm lần này ta lén lút tự mình hành động sẽ không mất miếng thịt nào. Hơn nữa, lần này là ta đi tìm người, không phải là không có lý do, nhìn xem quan lại trong triều, ngoài ngươi ra, còn có ai ủng hộ ta? Đảng hoàng tử lúc nào cũng nhìn chăm chăm, ta muốn tự bảo vệ mình, chỉ dựa vào mình ngươi là đủ?"

Hắn vừa dứt lời, người kia không tiếp tục trầm mặc nữa, giọng điệu lạnh nhạt, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy không đủ?"

"Ta biết ngươi rất lợi hại," Ngọc Hữu Đường biết rõ rằng hắn rất nghiêm túc, nhưng lại cảm thấy hắn cực kỳ xa cách: "Sau khi vào cung, thái độ của ngươi đối với ta không rõ ràng, cũng coi như là vì khi gặp mặt cũng bị hằng trăm con mắt xoi mói, lại rất hiếm khi có cơ hội chạm mặt. Hơn nữa, ngươi quyền cao chức trọng, đảng hoàng tử cũng đối với ngươi có nhiều kiêng kỵ," Ngọc Hữu Đường hạ thấp giọng điệu, giọng điệu mềm mỏng: "Tuy nói ngày đó là bị ngươi uy bức (uy hiếp+cưỡng bức) bước lên con đường nguy hiểm này, nhưng mấy năm nay, ngươi đối với ta không tồi, lại có ân bồi dưỡng, ta đối với ngươi cũng tập mãi thành quen (ý bảo ở bên nhau lâu quá rồi nên thành thói quen). Vì lẽ đó, cũng không muốn... Ngươi cùng ta giống như bây giờ, mỗi một bước cũng như đi trên băng mỏng."

Đối phương: "Là như vậy?"

Không biết là do Ngọc Hữu Đường tự tưởng tượng ra hay không, sự lạnh lẽo tỏa ra từ giọng nói của đối phương giảm đi không ít.

"Ừm."

"Được rồi," Thái phó đứng thẳng người, không tiếp tục ép bức áp sát Ngọc Hữu Đường nữa, áp lực vô hình cũng biến mất, nói tiếp: "Những việc sau này phải được ta 'đồng ý' mới được phép đi làm."

Giọng nói trầm ổn cố chấp, hết sức nhấn mạnh vào hai chữ.

Ngọc Hữu Đường cũng không dại đối nghịch với hắn nữa, đáp: "Ừm, biết rồi."

"Hơn nữa, sau này ngươi sẽ hiểu, có một mình ta cũng đã đủ rồi."

Thái phó đại nhân bình tĩnh quăng ra câu này, rồi mặc kệ Ngọc Hữu Đường đứng đó, một mình đi khỏi.

Ánh trăng chiếu xuống làm bóng của Ngọc Hữu Đường hẹp dài, cô đơn đứng đó nhìn chăm chú bóng lưng Tạ Hủ đang dần dần bị bóng đêm bao phủ, đến tận khi biến mất.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đến tận khi Bích Đường vung vẩy xua xua tay trước mặt hắn mới hoàn hồn.

Bích Đường nói: "Điện hạ, về thôi, trễ nữa thì mấy tiểu thị vệ dù nhét tiền cũng không cho vào đâu."

"Ừ, đi nhanh đi." Như mới tỉnh khỏi giấc mộng Nam Kha, Ngọc Hữu Đường nhẹ nhàng đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.