Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 11: Vụ án mất tích



Tác giả: Tam Cửu Nhị

Edit by Cà phê Phin

Thẩm Dục Sanh sờ sờ ngọc bội trước ngực nhét vào trong quần áo, nhẹ giọng nói "Mẫu thân ta để lại cho ta."

Mà Từ Dao chú ý dĩ nhiên không phải lai lịch của nó mà là năng lực của nó, chỉ bằng một màn vừa nãy hắn tận mắt nhìn, Từ Dao liền hiểu rõ cái ngọc bội này tuyệt đối ẩn chứa một bí ẩn cực lớn!!

"Thân thủ của ngươi không tệ." Từ Dao không nghĩ tới thân thủ Thẩm Dục Sanh sẽ tốt như vậy, nếu không có y giúp trì hoãn thời gian để mình cấp tốc khống chế linh lực,  chỉ sợ sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Thẩm Dục Sanh nghiêng đầu "Sư huynh đang khen ta sao? Nếu như vậy, ta liền tiếp nhận lời tán thưởng của ngươi."

Từ Dao đen mặt lại, tiểu quỷ này nói chuyện nếu như không âm dương quái khí như thế thì lời nói thật ra vẫn rất đáng yêu.

Đợi đến khi Liễu Tư Thâm lần thứ hai tỉnh lại đã đến chạng vạng, Từ Dao bảo chúng đệ tử về, chỉ để lại Liễu Mặc Tịch cùng Thẩm Dục Sanh ở bên người làm bạn.

"Cha! Người rốt cục tỉnh rồi!!" Nhìn thấy Liễu Tư Thâm khôi phục lí trí, Liễu Mặc Tịch kích động đến thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Mà Liễu Tư Thâm thì lại nhìn chăm chú ba người một lát sau mới hoàn hồn, ngồi thẳng dậy giơ tay xoa trán "Ta...Xảy ra chuyện gì?"

"Cha cái gì cũng đều không nhớ sao?"

Liễu Tư Thâm mặt lộ vẻ khó xử tựa như ẩn nhẫn nỗi thống khổ khôn nguôi, thần kinh nứt toác giống như bị rung động, toàn bộ da đầu đều bị tê dại mà giảm đau.

Liễu Mặc Tịch đem toàn bộ chuyện xảy ra trên người Liễu Tư Thâm miêu tả một lần, biểu tình Liễu Tư Thâm từ từ trở nên tái nhợt, tự trách đồng thời cố nén tức giận bị người khác điều khiển!

"Ta xin lỗi, không lan đến gần các ngươi chứ?"

Liễu Mặc Tịch lắc đầu, "Cha, là sư huynh cùng A Sanh cứu người."

"Như vậy a, lần này may có các ngươi." Liễu Tư Thâm nhìn về phía hai người mở miệng cười nói cảm ơn.

"Sư phụ đây rốt cuộc là chuyện gì?" Từ Dao luôn cảm thấy có chuyện gì đó muốn xảy ra, tại sao vừa tới thế giới này đã không yên bình như thế?!

"Ta nhớ là ta đến Hạ gia, chuyện sau đó rất mơ hồ... Ta muốn phải cảnh giác hơn nữa để không xuất hiện sai lầm như ngày hôm nay!" Liễu Tư Thâm cực kì phẫn nộ siết chặt nắm đấm, nếu như ngày hôm nay hắn tổn thương bất cứ người nào thì chắc chắn hắn sẽ không tha thứ cho chính mình!

"Hạ gia? Cha, chúng ta chưa từng qua lại với Hạ gia, vì sao đột nhiên lại đến thăm?" Liễu Mặc Tịch nghi ngờ hỏi.

Liễu Tư Thâm nhắm hai mắt lại, thở dài sâu xa một hơi sau mở hai mắt ra tràn ngập ủ rũ, do dự một chút mới lẩm bẩm mở miệng "Hơn ba mươi hộ dân cư ở Hạ gia tối hôm qua đều toàn bộ mất tích, ta đến hiện trường điều tra một chút tình huống."

Mất tích?!! Từ Dao không nhịn được nhẹ nhàng nâng con ngươi liếc qua phía Thẩm Dục Sanh, bên này Thẩm gia mới vừa gặp bất trắc bây giờ là đến phiên Hạ gia sao? Mà Thẩm Dục Sanh vẫn cứ không có bất kì biểu tình gì.

"Sau khi ta đến toàn bộ Hạ gia không có ai, không, phải nói là không cảm giác được bất luận khí tức nhân vật nào khác, nhiều dân cư như vậy mặc dù là toàn thể di chuyển cũng sẽ tạo thành náo động không nhỏ, nhưng trong một đêm lại hóa thành bình tĩnh như vậy." Liễu Tư Thâm nhàn nhạt miêu tả cảnh tượng lúc đó.

Đệt... Tà môn như vậy?!! Từ Dao không nhịn được phun tào.

"Chuyện sau đó liền thập phần mơ hồ...Ta nghĩ hẳn là vào lúc ấy bị khống chế, là ta bất cẩn rồi." Liễu Tư Thâm siết chặt song quyền truyền đến âm thanh kẽo kẹt vang vọng.

"Cha, làm sao bây giờ?"

"Xem ra cần phải liên lạc với những môn phái khác."

Bởi vì Liễu Tư Thâm muốn lẳng lặng một mình nên bọn Từ Dao không thể làm gì khác hơn là không quấy rầy nữa để hắn có một không gian trống. Liễu Mặc Tịch đứng ở cửa chờ đợi một lát sau mới chậm rãi rời đi, Từ Dao nhìn dáng vẻ rõ ràng trầm thấp của Liễu Mặc Tịch cũng không biết an ủi làm sao.

Không còn cách nào từ khi hắn sinh ra đến giờ, ở trong trường học cũng không giao lưu cùng với người khác, khỏi nói tới chút lời an ủi ngay cả làm sao ở chung hắn cũng chả rõ.

"Đừng lo lắng quá." Từ Dao suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ đơn giản thổ lộ ra năm chữ.

Liễu Mặc Tịch nghiêng đầu nhìn về phía Từ Dao, lau nước mắt sắp rơi xuống cậy mạnh cười nói "Cũng may còn có sư huynh ở đây."

Hả?!!! Lời này Từ Dao tại sao nghe có chút không đúng, liếc xéo như thần nhìn sang Thẩm Dục Sanh bên người, cũng may đối phương không tỏ ra thần sắc không thích gì đó.

Thẩm Dục Sanh tại giai đoạn này võ công kinh người như vậy, hắn cũng không muốn sau này vì hiểu lầm mà bị y lần thứ hai đối địch, chỉ là ngẫm lại việc y giấu dao găm liền khiến Từ Dao hơi tê tê.

"Sư huynh đang nghĩ gì?"

Thẩm Dục Sanh xem như nhìn thấu Từ Dao giống như đang xoắn xuýt. Từ Dao vừa định nói không có gì, hai mắt đột nhiên co rụt lại nhìn rõ bên cánh tay phải rủ xuống cực kì không tự nhiên!

Từ Dao ngẩn ra bất giác cau mày, kéo cánh tay trái của Thẩm Dục Sanh qua nhẹ giọng nói rằng "Đi theo ta."

"Sư muội chúng ta đi trước một chút." Trước khi đi còn không quên giải thích một tiếng với Liễu Mặc Tịch.

Thẩm Dục Sanh ngồi ở trên giường, thập phần ngoan ngoãn nhìn bộ dáng Từ Dao tìm kiếm lung tung. Từ Dao nâng một đống bình thuốc, lon thuốc trong ngực đặt ở trên giường nhỏ, sau đó không nói gì kéo cánh tay phải của Thẩm Dục Sanh, nhẹ nhàng vén tay áo lên.

Qủa nhiên!! Một vết tích rất dài và nhỏ bị cắt làm cho tổn thương, dữ tợn lóa mắt hiện ra trong tầm mắt Từ Dao, bởi vì không xử lí đúng lúc mà xung quanh đã thấm ra máu đỏ tươi.

Từ Dao hô hấp cứng lại, biểu tình có chút tức giận "Tại sao không nói?"

"Sư huynh cũng không giữ bí mật cho ta sao?"

Nếu Thẩm Dục Sanh vừa nãy không lên tiếng thì có nghĩa là y không muốn người khác biết y bị thương, mà Từ Dao cũng đoán được nguyên nhân này cho nên đơn độc đem hắn tới gian phòng.

Tuổi còn nhỏ như vậy liền biết ẩn nhẫn như thế này sao? Tâm lí ngũ cốc hoa màu của Từ Dao loạn tung lên, không biết là đau lòng hay là kính nể.

"Anh hùng cứu mỹ nhân là tốt, nhưng ít nhiều cũng phải biết thương tiếc chính mình." Từ Dao nhẹ giọng than thở, kiên định cho là Thẩm Dục Sanh vì Liễu Mặc Tịch mới không để ý an nguy chính mình.

"Ừm." Lần này Thẩm Dục Sanh không có lắm lời, vẻn vẹn đáp ứng một tiếng mà Từ Dao không chú ý chút nào.

Trải qua hai ngày trầm tư, Từ Dao suy đoán có lẽ bởi vì sự xuất hiện của hắn mà thay đổi một chút chuyện, nhìn gương mặt non nớt của Thẩm Dục Sanh hắn nghĩ có thể hắn đã xuyên đến tuyến thời gian trước cảnh tượng trong mộng?

Đã như vậy, vì sao vẫn không tránh được kết cục Thẩm gia bị diệt môn? Lẽ nào thật sự bởi vì hắn mà thay đổi lịch sử?

"Sư huynh đang nghĩ gì sao?"

Chính tại lúc Từ Dao đăm chiêu suy nghĩ, âm thanh của Thẩm Dục Sanh triệu hồi thần trí của hắn. Vết thương bị mở rộng ở trong không khí, Thẩm Dục Sanh giơ cánh tay lên nhìn về phía Từ Dao.

"Ây..." Từ Dao lúc này mới phản ứng lại, cần phải bôi thuốc cho y nữa. Động tác lấy thuốc trong nháy mắt cứng lại.

Này từng cái bình này...Đến cùng là cái gì?! Từ Dao không nghĩ nhiều liền đem ra toàn bộ, hiện tại càng là sững sờ không biết lấy cái nào.

Cũng may Thẩm Dục Sanh trực tiếp đưa tay ra cầm một bình đổ lên vết thương tự mình xử lí, sau đó xé vải băng bó không cần Từ Dao trợ giúp cũng thành thạo cột chắc.

Sau khi xử lí tốt liền nhìn về phía sắc mặt lúng túng của Từ Dao, cười rộ lên "Đa tạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.