Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 13: Kết giới



Tác giả: Tam Cửu Nhị

Edit by Cà phê Phin

"Sư huynh!! Cha!!" Từ Dao cùng với Liễu Tư Thâm vừa trở lại Vân Đỉnh, Liễu Mặc Tịch đã chờ đợi ở cửa từ lâu, sau khi nhìn thấy hai người liền cười tiến lên nghênh tiếp.

Liễu Tư Thâm miễn cưỡng vui cười vuốt ve mái tóc ái nữ, Từ Dao cùng Liễu Tư Thâm tiến vào sân trước, liền thấy Thẩm Dục Sanh đang đứng chính giữa.

"Sư huynh." Thẩm Dục Sanh ngạc nhiên kêu một tiếng, hơi ngẩng đầu lên nhìn Từ Dao trước mặt.

Từ Dao bất đắc dĩ cười, trong con ngươi lập lòe cay đắng khó giải thích được, từng tầng gợn sóng chồng chất bên trong lồng ngực của hắn, giống như đá vụn đang trấn áp bỗng nhảy lên.

Trong lúc vô tình Từ Dao khẽ liếc, sau đó nâng lên cánh tay phải Thẩm Dục Sanh, xuyên thấu qua ống tay áo phát hiện lẽ ra nên có vải băng quấn lấy cánh tay thế nhưng tay lại bóng loáng không rãnh, da thịt mềm mại cực kì bắt mắt! Vết thương từ lâu đã không còn tồn tại nữa!!

"Ngươi...vết thương của ngươi..." Từ Dao kinh hãi, muốn đưa tay ra lại bị Thẩm Dục Sanh tránh né.

"Vết thương của ta không đáng ngại, sư huynh không cần lo lắng."

Mà Từ Dao lưu ý căn bản không phải điểm này!! Cái vết thương kia sâu bao nhiêu Từ Dao thấy rõ ràng, căn bản không có khả năng vẻn vẹn một đêm liền có thể khép lại.

Lúc này, giữa bầu trời truyền đến một trận âm thanh như dã thú gào thét bi tráng, tựa hồ cả vùng đó đều than thở. Thanh âm kia càng ngày càng vang vọng, nặng trịch như động đất nện vào màng xương của mọi người! Như là sóng lớn cuốn lấy vùng đất này, khiến sinh vật lắng nghe nó đều thê lương! Tiếng gào này vang vọng thật lâu đâm thủng bên trong khí quyển!!

Này!!! Đây là cái âm thanh gì?!!! Từ Dao vẫn là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh kêu rên của mãnh thú, nhìn chằm chằm hướng bầu trời.

"Làm sao có khả năng...Yêu thú...Dĩ nhiên còn tồn tại..."

Từ Dao nghe tiếng Liễu Tư Thâm lầm bầm, dáng vẻ cực kì sợ hãi mất đi bình tĩnh nguyên bản vốn có, nếu không phải có Liễu Mặc Tịch đỡ chỉ sợ sẽ co quắp ngã xuống đất.

Yêu thú...

Từ Dao giật giật mắt đột nhiên trở nên kiên định, hai tay mở ra với thể chếch(*), cảm thụ được khí lưu gợn sóng trong cơ thể lưu giữ trong lòng bàn tay cùng mũi chân. Hai mắt Từ Dao khép hờ, lỗ tai hơi run tìm kiếm phương hướng của âm thanh, tựa như ra đa không ngừng dò xét tín hiệu tìm phương hướng.

(*)Chếch: xiên, lệch đi một chút so với hướng thẳng.

Tìm được!!!!

Từ Dao tung người một cái nhảy lên trên đỉnh mái hiên, sau khi Liễu Mặc Tịch thấy thì kinh hô thành tiếng "Sư huynh!!"

Từ Dao ổn định lại thân thể, cúi đầu nhìn Liễu Mặc Tịch, dùng nội lực của hắn truyền âm thanh đến "các ngươi ở lại đây, ta đi một lát sẽ trở lại." Sau đó thân thể nhẹ bẫng, chạy như bay.

Có một số việc cần hắn chính mình phải thăm dò rõ ràng.

"Cha! Sư huynh hắn..." Liễu Mặc Tịch không biết làm gì đứng tại chỗ nhìn Từ Dao rời đi.

"Ta đuổi theo hắn." Liễu Mặc Tịch quay đầu nhìn về phía Thẩm Dục Sanh đột nhiên mở miệng, làn gió thổi bay sợi tóc trên trán y, phác họa ra gương mặt hình củ ấu, thiếu niên thân hình sừng sững dần dần biến thành hơi hoảng.

Từ Dao đạp hai chân trên mái hiên nhanh chóng dời bước, chưa bao giờ được cảm nhận cảm giác bay vọt, toàn thân cứ như lông ngỗng nhẹ nhàng bay lượn. Loại vui sướng tự do này làm Từ Dao không nhịn được cười khẽ.

Đợi đến khi đi đến chỗ phát ra âm thanh, Từ Dao giương mắt quan sát cảnh sắc chung quanh. Ngước mắt nhìn ra xa, từng tầng trùng điệp bao phủ trên đỉnh đầu Từ Dao, lại tản ra cảm giác quái dị xúc động lòng người.

Thanh âm của gió thổi chiếc lá rụng xuống lại bay lên, nhấc chiếc lá khô giãy dụa giống như lòng bàn chân trượt đi. Từ Dao không tự chủ được giơ tay đặt lên một tầng mỏng manh trong không khí, không biết đụng vào vật gì.

Tại đầu ngón tay tản ra một luồng linh nhãn gợn sóng ở vị trí bụng dần dần đẩy ra, sương mù lượn lờ tràn ngập trong con mắt đen nhánh của hắn, đáy mắt phát ra ánh sáng nhạy bén, một tấm chắn thật lớn hiện ra trong tầm mắt hắn đang che đậy ở phía trước.

Kết giới?

Từ Dao vốn định sử dụng linh lực mạnh mẽ đột phá lại nghe thấy từng trận thanh âm bước chân tuyền đến cách đó không xa. Chẳng lẽ là các môn phái khác đuổi tới?

"Xoạt xoạt________"

Bên tai quanh quẩn âm thanh rung động của cành lá, Từ Dao lấy lại tinh thần hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chú phía trước, nguyên bản sương mù càng thêm dày đặc giờ lại biến mất hầu như không còn, tia sáng chói mắt bắn về phía trước mắt Từ Dao giống như hình ảnh những quầng sáng trong gương đang hình thành từng khối từng khối chỉnh tề.

Chói mắt mà lại lộng lẫy...

Từ Dao dần bị cảnh trước mắt hấp dẫn, hắn chưa từng thấy thứ gì rực rỡ như vậy. Từ nơi sâu xa tựa hồ có người gọi hắn, nói với hắn.

Mau tới...Mau vào...

Mỗi khi Từ Dao bước đến một bước, quầng sáng liền tỏa ra ánh sáng, cùng linh lực trong cơ thể hắn kêu gọi lẫn nhau. Từ Dao có loại ảo giác, hắn cảm nhận được nguồn năng lượng này đang dần giao hòa vào nhau.

Trước mắt đột nhiên sáng trưng, chỉ trong một nháy mắt!! Tiếng gió gầm rú im bặt đi, chớp mắt đột nhiên biến mất ở trong cái đình này. Sương mù chậm rãi lần thứ hai từ mặt đất bay lên, Từ Dao biến mất cùng luồng ánh sáng.

"Mau lên!! Đuổi tới!!"

Tây Môn phái cùng Thiên Sơn phái suất lĩnh(*) đệ tử chậm chạp chạy đến đây, mà dẫn đầu chính là Tây Môn Tống Cư Uyên cùng Thiên Sơn Phương Thanh Vân. Thiên Sơn dùng cổ thuật là chính, luyện hóa các loại độc trùng theo đó sử dụng.

(*) Gần bằng "chỉ huy"

Ở cổ Phương Thanh Vân mang theo một con rắn độc dài nhỏ, vảy rắn màu xanh áp sát vào cổ, thỉnh thoảng thè ra răng nọc ẩn giấu kịch độc trí mạng, chỉ lo sơ ý một chút thì sẽ mất mạng trong miệng nó.

"Đem con rắn thúi kia lấy ra!! Cách xa ta ra chút!!" Tống Cư Uyên tức giận trừng, đối với người sử dụng trùng nổi lên tâm lí miệt thị.

Phương Thanh Vân vẫn chỉ nhàn nhạt thờ ơ, không bận tâm tới Tống Cư Uyên không thèm nói lí. Lúc này, con rắn ở cổ hắn đột nhiên há mồm phát ra tiếng kêu khè khè, tựa hồ muốn phá tan tầng trói buộc.

Phương Thanh Vân nhíu mày lại "Nơi này bị hạ kết giới."

"Mẹ nó, không phải nói là có yêu thú xuất hiện sao? Sao ta lại không thấy?! Còn có Vân Đỉnh phái làm ăn cái gì không biết? Còn không đuổi đến?!" Tống Cư Uyên xem thường miết miệng, để lộ ra ngạo khí.

"Yêu tộc cùng ma vật trăm năm qua chưa từng xuất hiện, lần này đến ngay cả yêu thú cũng hiện thân, lẽ nào thật sự có chuyện lớn xảy ra..." Phương Thanh Vân suy nghĩ vậy, lông mày ngày càng nhíu chặt gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.