Ánh trăng từ từ chiếu rọi qua cửa sổ vào trong phòng, Thẩm Dục Sanh từ trên giường nhỏ ngồi dậy, hai mắt nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng rời khỏi gian phòng đi đến cửa bên cạnh.
Thẩm Dục Sanh chậm rãi gõ nhẹ cửa phòng mấy lần không có ai trả lời, tâm trạng bắt đầu nghi ngờ, "Sư huynh?"
Thẩm Dục Sanh trực tiếp đẩy cửa phòng ra, kết quả phát hiện trong phòng không một bóng người!! Bàn tay dần dần thu lại bên người, hai con mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm tối tăm nhìn chăm chú một lát liền đóng cửa lại.
Trong con ngươi của thiếu niên có thể thấy rõ ràng bất mãn, một lúc sau mới thu liễm nội tâm lại, ánh mắt lần thứ hai tập trung, ra khỏi quán trọ.
Thẩm Dục Sanh một chân quỳ trên đất, tay hướng về một nơi nào đó nhấc lên, mấy giây sau, từ nơi không xa truyền đến từng tiếng vang, một tia sáng trắng như làn khói ở trong góc chui ra, ngừng lại trước tay Thẩm Dục Sanh, chủ động đem bộ lông của mình dụi vào lòng bàn tay của y.
Đó là con linh hồ lần đầu tiên gặp.
Thẩm Dục Sanh để con linh hồ tùy ý liếm đầu ngón tay của mình, cảm nhận được sự động chạm mềm mại từ bộ lông, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, không lâu sau đó lẩm bẩm nói.
"Sư huynh... Lại bỏ ta một mình..."
Linh hồ tựa hồ nghe hiểu lời Thẩm Dục Sanh nói, không ngừng dụi bộ lông xù của mình vào lòng bàn tay y giống như đang an ủi, cơ thể vì khẩn trương mà không ngừng bồi hồi, có thể thấy một tia lo lắng từ trong tròng mắt ửng đỏ của nó.
Thẩm Dục Sanh yên lặng không lên tiếng nhìn linh hồ ngoan ngoãn dưới thân làm người yêu thích, nhưng không có bất kỳ cảm xúc. Chóp mũi tựa như ngửi được mùi gì liền cấp tốc đứng dậy, ngước mắt tập trung nhìn về phía nào đó.
Linh hồ đứng ở bên chân Thẩm Dục Sanh cũng phát ra từng tiếng kêu khẩn trương, song quyền Thẩm Dục Sanh nắm chặt, cặp mắt sắc bén nhìn chăm chú. Hai cái chân trước của Linh hồ khều một bên chân của Thẩm Dục Sanh, hai con mắt đỏ bừng dường như cầu xin.
"Ngươi muốn để ta đi tìm hắn?" Thẩm Dục Sanh cúi đầu nói với linh hồ.
Lúc này, linh hồ thấp giọng kêu có lẽ là đáp lại. Thẩm Dục Sanh cười nhạt một chút, âm điệu xa xôi ở trong bóng đêm như kéo dài ra.
"Đương nhiên phải đi tìm hắn, không thể cho hắn thêm cơ hội."
Không thể cho hắn thêm cơ hội bỏ lại mình.
"Sư huynh, cần ta."
............
"Kỳ quái, loại lợn rừng này bình thường gặp phải con người đều sẽ né tránh chứ không phải chủ động công kích. Mỹ nhân, ngươi uy hiếp bọn nó?" Chu Thiên Ly nhìn thi thể bốn con lợn rừng, nghi ngờ hỏi.
Từ Dao lảo đảo một chút mới đứng vững thân thể, nghe Chu Thiên Ly nói, lông mày càng nhíu chặt "Không có."
Đầu óc mình bị điên hay sao? Ai không cần mạng mà đi khiêu khích loại sinh vật này?
"Thật kì quái." Chu Thiên Ly lẩm bẩm nói, thấy cánh tay trái của Từ Dao chảy máu, liền dừng một chút đi lên phía trước.
"Ngươi muốn làm gì?" Từ Dao thấy Chu Thiên Ly đến gần, căn bản là muốn tránh theo bản năng.
Chu Thiên Ly nhíu mày một cái, cười vô vị "Ngươi sợ cái gì? Lo ta ăn ngươi sao?"
Từ Dao: "...."
"Nhưng mà ngươi ngược lại có chút tài năng, hai tay không cũng có thể cùng nó đối chiến, vũ khí của ngươi đâu?" Chu Thiên Ly đứng trước mặt Từ Dao, bước chân vững vàng dò hỏi.
"...Tặng người khác."
"Tặng?!... Ngươi đúng là hào phóng." Chưa từng nghe qua người nào sẽ đem vũ khí không thể thiếu của mình tặng cho người khác, Chu Thiên Ly đối với Từ Dao lại càng thấy hứng thú hơn.
Ánh mắt Từ Dao tối sầm lại, không trả lời. Chu Thiên Ly nhìn vết thương của Từ Dao, hai mắt híp lại "Như vậy cũng có thể đánh... đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp của ngươi."
"...Ta không phải nữ nhân." Từ Dao quả thực bị cạn lời bởi người trước mặt này, cưỡng chế lại hỏa khí trong lồng ngực.
Hắn đối với gương mặt của mình đến tột cùng có bao nhiêu chấp niệm?!!
"Ha ha, cái này ta đương nhiên biết, ngươi là nam mà." Ai ngờ Chu Thiên Ly lại bật cười, trong khi cái đề tài này không có nửa điểm buồn cười.
Từ Dao một mặt khó giải thích được nhìn Chu Thiên Ly tươi cười, khóe miệng nhẹ nhàng co giật, trên mặt đầy hắc tuyến, chỉ muốn nhanh chân rời đi, nhẹ giọng nói "Vừa nãy đa tạ."
Ai ngờ Từ Dao vừa mới quay người lại bị Chu Thiên Ly nắm lấy cánh tay kéo đến trước mặt, hai mắt trừng trừng nhìn chỗ bị thương.
"Ngươi?! Ngươi mau buông tay!!"
Hành động này của Chu Thiên Ly khiến Từ Dao kinh hãi đến biến sắc, muốn rút tay ra lại liên lụy đến vết thương đau đớn trên tay, giơ tay phải lên nhưng bởi vì một kích vừa này dẫn đến lòng bàn tay còn chưa hồi phục lại, không lấy nổi sức.
Chu Thiên Ly nắm chặt cánh tay Từ Dao, ánh mắt không rời một khắc nhìn chằm chằm. Từ miệng vết thương tràn ra máu tươi có thể thấy loáng thoáng có vệt màu tím xuất hiện, chầm chậm lan rộng vào toàn bộ tế bào bên trong.
Chu Thiên Ly đột nhiên buông cánh tay Từ Dao ra, đi tới bên cạnh thi thể đầu lợn rừng kia rút mũi tên ra, phía trước mũi tên liền tỏa ra hắc vụ quấn quanh, dần dần biến mất.
Chu Thiên Ly trực tiếp vứt cái mũi tên trên mặt đất mạnh mẽ đạp gãy, rút bội kiếm mang theo ở phía sau ra, chém lung tung lên thi thể con lợn rừng.
Này? Làm cái gì vậy...
Chu Thiên Ly chẳng lẽ là phát điên cái gì?? Còn có hứng thú lăng trì thi thể???
Cho đến khi lớp sương đen trên thi thể con lợn rừng tiêu tan triệt để Chu Thiên Ly mới dừng lại loại hành vi "phát điên" này của chính mình, nhìn thi thể trên mảnh đất bị cắt chém thành mấy miếng thịt vụn tùy ý bốc lên mùi tanh hôi trong không khí.
"Không trách đám lợn rừng này nóng nảy như vậy, thì ra là bị hạ chú, khẩu vị của bọn người kia cũng thật độc đáo đến mức chọn loại sinh vật này." Chu Thiên Ly không nhịn được phỉ nhổ vài tiếng.
"Mỹ nhân, ngươi rất may mắn. Mấy thứ này bị hạ chú cho nên bản thân chúng mang theo độc nguyền rủa, vết thương kia của ngươi nếu còn để thêm một thời gian thì ngay cả cánh tay trắng nõn kia ngươi cũng không cần nữa." Chu Thiên Ly vừa nói, một bên đạp xuống cái móng heo bên chân.
Cái này gọi là may mắn??!!
Từ Dao nghe Chu Thiên Ly nói vậy sắc mặt nhất thời khẩn trương, vội vã nghiêng đầu nhìn xem thương thế của mình, giờ mới nhìn thấy tử vết kia dần dần lan rộng. "Sao ngươi biết được chuyện này?"
Chu Thiên Ly tìm tòi trong xiêm y của mình một lúc, lấy ra một mảnh vải không quá sạch sẽ, lần thứ hai đi tới trước mặt Từ Dao, kéo tay của hắn ra quấn vải lên trên.
"Ngươi..." Từ Dao nhìn một loạt hành động của Chu Thiên Ly, không nói được lời nào.
"Hết cách rồi, đừng ghét bỏ. Tình huống khẩn trương, trước tiên dùng cái này cầm máu." Chu Thiên Ly cột chắc sau đó nói.
"Mấy con súc vật kia là bị hạ chú, xem ra có người hạ trùng độc lên nó, tạo ra ma vật tà tính dùng để rèn luyện và thao túng. Không nghĩ đến còn người như thế tồn tại." Chu Thiên Ly bất đắc dĩ nói.
"Cái, có ý gì?" Từ Dao nghe xong sững sờ, xoa bên tay phải bị đau nhẹ giọng hỏi.
"Có một loại chú thuật sư, thông qua linh thạch thực hiện một nghi thức cực kì nham hiểm, thu thập ma vật, lợi dụng hài cốt chưa biến mất của chúng tiến hành luyện hóa là có thể kích phát mặt ác mà sinh vật sở hữu. Nhưng loại cấm thuật này đã thất truyền từ lâu. Ta ngược lại cảm thấy đám người này độc đáo đến mức buồn nôn."
Từ Dao rũ mắt yên lặng nghe, đại não nhanh chóng chuyển động. Chú thuật sư? Giống với thuật trùng độc của Phương Thanh Vân phái Thiên Sơn, nhưng mà rõ ràng cũng không phải một loại với bọn họ.
Từ Dao chớp mắt mấy lần, đến tột cùng thế giới này còn có bao nhiêu nhân vật kỳ ba...
Ở trong lòng ai thán một chút, Từ Dao vừa ngước mắt lên liền thấy một đôi đồng tử đen nhánh cùng với hơi thở của Chu Thiên Ly phả lên mặt hắn.
!!!!!!!!!!
Từ Dao đột nhiên lùi về phía sau kinh hô "Ngươi!! Ngươi! Ngươi dựa gần ta như thế làm gì?!!"
"Ngươi nói ngươi là đại đệ tử Vân Đỉnh phái mà sao chuyện gì cũng không biết? Mỗi lần đều cần ta giải thích?" Chu Thiên Ly nói xong còn không quên cười nhạo Từ Dao.
"...Ta không nhớ rõ chuyện trước đây."
Chu Thiên Ly hiển nhiên không ngờ đến câu trả lời này, đồng tử kinh ngạc trừng to mấy giây, khóe miệng từ từ cong lên, mở miệng.
"Thú vị."
Từ Dao vốn cho là hắn sẽ tiếp tục hỏi, nhưng mà như vậy cũng chẳng sao, Từ Dao vẫn bịa ra lý do được.
"Mỹ nhân, ta biết một cách giải độc có thể trị vết thương của ngươi, cách đây cũng không xa lắm."
"...Ngươi vừa này đã giúp ta, không cần lại làm phiền ngươi thêm."
"Mỹ nhân, ngươi còn không biết độc tính của hạ thuật này, nếu không trị liệu kịp thời, ngươi đến cái mạng cũng không cần bảo vệ nữa." Chu Thiên Ly một mặt bình tĩnh nói.
"....."
"Sao? Ngươi lo lắng cái gì? Sợ ta hại ngươi?" Chu Thiên Ly nở nụ cười.
"Không phải."
Nếu Chu Thiên Ly có địch ý với hắn đã chẳng tới giúp hắn.
"Vậy thì đi theo ta, ta sợ vết thương kia của ngươi không chịu được bao lâu."
Thấy Từ Dao vẫn cứ đứng tại chỗ cũ, Chu Thiên Ly nghiêng đầu "Mỹ nhân, ngươi còn lo lắng chuyện gì?"
"đừng gọi ta là mỹ nhân." Từ Dao không vui cau mày đuổi theo Chu Thiên Ly, có thể thấy hắn bất mãn bao nhiêu với cái danh xưng này.
"Ngươi không thích? Ta lại cảm thấy rất hợp với ngươi."