"Tại sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào cũng là vì chuyện ma quái ở Dịch Lũng trấn?" Từ Dao nhìn Chu Thiên Ly bên cạnh, lòng sinh nghi ngờ hỏi.
"Chuyện ma quái? Chuyện ma quái gì? Còn có chuyện này sao?" Chu Thiên Ly tràn đầy kinh ngạc hỏi.
"Vậy tại sao ngươi đến đây?"
Chu Thiên Ly suy nghĩ một chút, lần thứ hai trực tiếp cầm lấy bội kiếm mà trên chuôi kiếm viên bảo thạch hầu như đã không còn chút ánh sáng nào, đưa tới trước mặt Từ Dao "Thứ đồ này lúc hướng về phía này vẫn luôn lóe sáng không ngừng, ta thuận tiện đi tởi thử xem, kết quả vừa vặn đụng trúng ngươi."
Lúc Chu Thiên Ly nói chuyện, bảo thạch trong lòng bàn tay dập tắt hào quang nhỏ yếu cuối cùng, không khác gì một hòn đá trong suốt.
"Xì, vô dụng rồi sao..." Chu Thiên Ly phỉ nhổ miết khóe miệng, trực tiếp ném viên bảo thạch cầm trong tay xuống mặt đất.
"Tại sao ngươi lại ném nó đi?" Từ Dao vừa liếc mắt liền nhìn thấy hắn ném xuống mặt đất, không hiểu vì sao.
"Còn nhớ ta từng nói với ngươi thứ đồ chơi này đặc biệt dễ dàng tiêu hao không? Khảm đá vừa nãy là năng lượng cuối cùng rồi, hiện tại có giữ lại cũng vô dụng." Chu Thiên Ly vuốt lòng bàn tay, một mặt biểu tình vô vị.
Điều này khiến Từ Dao không khỏi hoài nghi, đây là cái người ngày ấy cùng hắn tranh đoạt hồ ly sao?
"đúng rồi, con tiểu hồ ly kia đâu? Sau đó cách ngươi xử trí thế nào?" Nhắc đến chuyện này, Chu Thiên Ly mới nhớ tới ngày ấy vì nó mới quen biết hai người.
"...Thả đi rồi."
Chu Thiên Ly: "...."
"Ta có lòng tốt tặng cho các ngươi, các ngươi cứ như vậy thả nó đi?" Âm điệu của Chu Thiên Ly không kìm được mà nâng lên một chút.
"Ngươi đến tột cùng là nghĩ cái gì..." Chu Thiên Ly dừng bước lại không nhịn được ai oán nói.
Từ Dao không biết trả lời thế nào, thử di chuyển tay phải nhưng vẫn không có bất kỳ khí lực gì, hơi ra sức sẽ khiến cho xương cốt truyền đến cảm giác đau đớn.
Mơ hồ run rẩy.
"Quên đi, mạch não của ngươi thật không giống người thường, vật tốt gì cũng đều thả đi." Chu Thiên Ly khoát tay áo một cái, một bộ dáng vẻ đau đầu.
"Ngươi có thấy kẻ khả nghi nào xung quanh đây không?" Từ Dao nhớ tới bóng người hắn đuổi theo, hỏi dò Chu Thiên Ly.
"Bóng người? Ta chỉ thấy ngươi thôi."
Từ Dao thoáng ủ rũ cúi đầu, không khỏi nghi hoặc người kia rốt cục là ai?
Từ Dao lẳng lặng đi theo bên người Chu Thiên Ly, hắn nghiêng đầu khoanh hai tay lại đặt phía sau đầu "Ta nói ngươi lúc thường tính cách cũng lạnh lùng như vậy à?"
"Cũng còn tạm."
Không phải tính cách Từ Dao có vấn đề, mà là đơn độc ở cùng Chu Thiên Ly khiến hắn có chút lúng túng, huống chi cũng không có đề tài gì để tán gẫu.
"Được lắm, băng sơn mỹ nhân." Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Từ Dao, Chu Thiên Ly cảm khái nói.
"...Ta là..."
"Được được, biết mà, ngươi là nam nhân." Không đợi Từ Dao nói xong, Chu Thiên Ly cười đùa tiếp lời.
"...."
"Còn bao lâu nữa thì chúng ta đến?" Từ Dao chẳng xoắn xuýt cái đề tài này, đi cùng Chu Thiên Ly một lúc rốt cục nhịn không được hỏi.
"Đừng nóng vội, đến rồi."
Nhưng mà Từ Dao nghe thấy là âm thanh nữ nhân, tâm trạng sinh nghi đợi đến khi đến gần nhìn không khỏi cảm thấy giật mình. Nơi này hoàn toàn tương phản với Dịch Lũng trấn, lúc này mặc dù là ban đêm nhưng phi thường náo nhiệt, như một bức tranh sống động.
"Chính là chỗ này." Chu Thiên Ly nhấc ngón tay lên chỉ một hướng.
Từ Dao nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Chỉ thấy một tòa kiến trúc giống như cung điện hiện ra trong tầm mắt. Xà nhà bốn góc làm từ gỗ đàn hương màu đỏ, những mảnh lụa được treo trên cửa gỗ xõa xuống, trên mảnh lụa được bao phủ bằng những hoa văn tinh tế, càng hiện ra vẻ xa hoa, lộng lẫy.
Có vài nữ nhân xinh đẹp đứng trước cửa, chào hỏi người qua đường, dùng ngữ khí cực kì ám muội.
Ánh mắt dời đi hướng lên trên, Từ Dao mới nhìn rõ mấy con chữ to đùng trên bảng hiệu.
"Túy Lầu các"
!!!!Đệch!!!
Tuy rằng Từ Dao vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng đi đến những nơi vớ vẩn ăn chơi trác táng thế này, nhưng thân là một người con trai đã trưởng thành, hắn nhìn thấy mấy nữ nhân và bố cục khoa trương như vậy, vẫn hiểu rõ nơi này là đâu!!!!!
"Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?!!" Từ Dao không khỏi có chút tức giận nói.
"Làm sao? Đây là nơi các nam nhân tha thiết mơ ước, ngươi không thích?"
"...Ta đi đây." Từ Dao trực tiếp cho là Chu Thiên Ly đang đùa với hắn.
"Đừng đừng, ta không lừa ngươi, thực sự có người ở đây." Thấy bộ dáng Từ Dao định rời đi, Chu Thiên Ly lập tức thu hồi thái độ vui cười, kéo cánh tay Từ Dao.
"...Có thể không vào không?" Từ Dao ngước mắt nhìn thanh lâu, trong đầu não bổ ra mấy cảnh "Xuân", không dám bước chân vào.
Chu Thiên Ly cười nói "Không thể."
Cái này Chu Thiên Ly tuyệt đối đang đùa hắn!!!
Tuyệt đối!!!!!
...........
"Này ~ vị tiểu ca này thật quen mắt, là khách mới sao?" Một vị nữ tử đang khoe khoang vòng eo uyển chuyển của chính mình, ngón tay khẽ chạm vào dưới cằm Từ Dao, mùi hương nồng nặc tuôn vào trong chóp mũi hắn, rất khó chịu.
"Tiểu thư, đừng chạm ta." Từ Dao miễn cưỡng nở một nụ cười đông cứng.
"Ah?" Nữ nhân không ngờ tới Từ Dao sẽ phản ứng như vậy, khiến nàng không kịp chuẩn bị.
"Thật ngại quá, chúng ta tới để tìm ngươi. Xin hỏi Cổ Đồng ở đâu?" Chu Thiên Ly thấy sắc mặt Từ Dao kìm nén, cố nín cười giúp hắn một tay.
"Các ngươi đến là tìm tỷ tỷ a, được thôi, tỷ ấy đang ở gian phòng trên lầu kia." Nữ tử vừa nghe xong liền buông Từ Dao ra, chỉ lên hướng bên trên.
"Đa tạ." Chu Thiên Ly nói.
Sau khi nữ nhân rời đi Từ Dao rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đối với kiểu nữ nhân chủ động lấy lòng này thực sự là hắn không có bất kì hảo cảm nào, trái lại tính cách giống Liễu Mặc Tịch khiến hắn rất vừa ý.
"Ngươi làm sao thế? Người ta chủ động tới gần ngươi, ngươi lại không động lòng? tại sao? Ta thấy nữ tử kia mỹ lệ như vậy lẽ nào ngươi một chút cảm giác cũng không có?" Chu Thiên Ly vẫn là nhịn không được muốn trêu chọc Từ Dao một chút, tựa hồ điều này đã trở thành một loại thú vui của hắn.
"Không phải!" Từ Dao lớn tiếng phản bác.
Nào ngờ, Chu Thiên Ly một mặt biểu tình giống như bỗng ngộ ra điều gì, nhìn Từ Dao càng thêm nghi hoặc, nghĩ thầm người này lại đang nghĩ ra cái thứ mưu ma chước quỷ gì, quả nhiên câu nói tiếp theo bị hắn làm cho tức giận đến thổ huyết!
"Thì ra ngươi thích nam sắc!!" Nói xong, còn xác định gật đầu vài cái.