Hai người đi vào gian phòng liền nhìn thấy một nữ tử đang giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, y phục màu đỏ bao trọn lấy da thịt trắng nộn của nàng, môi hồng khẽ mở đặc biệt mê người.
Mà nữ tử trước mắt này mơ hồ khiến Từ Dao có cảm giác trấn áp.
Cảnh sắc vốn đang phong tình, bỗng nhiên chiếc đàn bị đôi tay áp chế mà truyền đến âm thanh chấn động, nữ tử được Chu Thiên Ly gọi là Cổ Đồng đó, lông mày nhíu chặt lại vỗ bàn đứng dậy, một mặt oán khí nhìn thẳng Chu Thiên Ly.
"Ngươi đến tìm ta, nhất định là không có chuyện tốt gì."
"Nói như vậy sẽ tổn thương đến cảm tình chúng ta a, thời gian dài không gặp rồi ngươi có khỏe không?" Chu Thiên Ly không để ý đến oán khí của Cổ Đồng, vẫn tự nhiên như cũ.
"Ta có thể khỏe ở chỗ nào?" Cổ Đồng đứng lên, đi tới trước mặt Chu Thiên Ly liếc mắt nhìn Từ Dao một chút.
"Vị này là?"
"A đúng! Hiện tại không phải lúc cùng ngươi nói chuyện phiếm!" Chu Thiên Ly lúc này mới nhớ tới mục đích đến lần này, không đợi Từ Dao phản ứng đã nắm lấy cánh tay hắn, mở mảnh vải quấn quanh ra để lộ vết thương.
Vết thương đã được cầm máu, thế nhưng vết thương quá nặng vẫn cứ hiện ra rõ ràng, những vệt màu tím kia đã lan rộng ra da thịt bên ngoài giống như bột phấn, khuếch tán dần đến vị trí xa hơn.
"Ở lại đây, chữa trị."
......
Bóng đêm bao phủ toàn bộ mặt hồ yên tĩnh và thanh bình, đem chỗ này trở nên đặc biệt u tĩnh giữa chốn núi rừng. Linh hồ bám cả người trên bả vai Thẩm Dục Sanh, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Thẩm Dục Sanh bước qua mấy đoạn phía trước, bị một màn huyết tinh làm cho kinh ngạc, ngồi xổm người xuống quệt một ít chất lỏng màu đỏ trên mặt đất, đặt lên chóp mũi ngửi một chút.
"Trong này có xen lẫn máu của sư huynh."
Thẩm Dục Sanh ngồi dậy, cặp bạch đồng như nước sơn kia trong đêm đen không ngừng chuyển động, nhìn như rất bình tĩnh quan sát thi thể lợn rừng trên mặt đất nhưng kì thực không phải vậy, cuồng phong trong mắt y gào thét tựa như muốn nuốt chửng tất thảy.
Thẩm Dục Sanh vẫn là tinh ý phát hiện ra, những bộ phận bị cắt của mấy cái thi thể này là do lợi kiếm chém, mà bội kiếm của sư huynh chính mình đang mang theo, cho nên có lẽ còn người khác đi theo bên người sư huynh.
Nghĩ tới đây, Thẩm Dục Sanh bất mãn cắn môi dưới.
Y chán ghét cảm giác này, loại khoảng cách lúc gần lúc xa khiến y thập phần bất an. Sư huynh khi thì lạnh nhạt, xa cách với mọi người, khi thì ôn nhu tựa như có thể bao dung tất cả.
Mà hai điểm này, không phải điều Thẩm Dục Sanh muốn.
Cặp bạch đồng thuần trắng đột nhiên nổi lên ánh sáng màu vàng nhạt, như bảo thạch khảm nạm lộng lẫy không ngừng tìm kiếm, rốt cục ổn định ánh mắt tại một phương hướng nào đó, kim quang trong con ngươi cũng thoáng vụt tắt.
"Ngươi trốn đi, đừng để cho người khác thấy ngươi." Thẩm Dục Sanh nhẹ nói với con linh hồ trên bả vai.
Hai lỗ tai linh hồ khẽ nhúc nhích, chớp chớp con ngươi giống như trái cây, nhẹ nhàng kêu một tiếng rồi trực tiếp trốn vào trong cổ áo của Thẩm Dục Sanh, áo bào rộng rãi vừa vặn có thể che kín linh hồ.
Thẩm Dục Sanh thì thầm, giống như đang giãy dụa nơi vực sâu, nghe có chút bất lực và khát cầu.
"Sư huynh..."
.........
Để tiện giải độc cho Từ Dao, cổ áo nửa mở lộ ra vị trí từ lồng ngực lên đến xương quai xanh, cánh tay bị thương duỗi ra, thần sắc có chút sốt sắng tập trung nhìn nữ tử trước mặt.
Cổ Đồng lấy ra một tờ hoàng phù, hai mắt nhắm lại nhẹ giọng lẩm bẩm điều gì đó, khiến Từ Dao liên tưởng đến một tổ chức tôn giáo nào đó...
Cổ Đồng khẽ nhếch môi, hai mắt mở ra, đem một góc hoàng phù bỏ vào cây nến bên cạnh đốt. Mà khiến Từ Dao kinh sợ đó là, ngọn lửa lúc trước trở thành màu xanh hơi tối, tựa như lửa của quỷ hỏa trong địa ngục, có chút dọa người.
Cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, Từ Dao nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Cổ Đồng, "chịu đựng."
Từ Dao còn chưa tiêu hóa hai chữ kia của nàng, chỉ thấy lá hoàng phù đang bốc cháy kẹp giữa hai ngón tay thon dài của nàng đang dần tới gần...
Cái, cái gì?!!! Làm gì?!!
Này!!! Sẽ không phải là muốn dùng lửa đốt hắn chứ?!!!
Từ Dao không hỏi, hoàng phù trực tiếp dán vào trên da, nhưng mà không có cảm giác bị thiêu đốt như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy băng lãnh sâu tận xương tủy.
Không khống chế được tuyến mồ hôi, toàn thân toát ra từng tầng mồ hôi mỏng, bốc hơi giống như hơi nước khiến Từ Dao cảm nhận rõ ràng một loại áp bức trong cơ thể mình, có vật gì đó muốn tách ra ngoài, rất đau đớn, chỉ cầu mau mau kết thúc.
Vệt màu tím lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng biến mất, mà ngọn lửa ở hoàng phù lại càng yếu ớt, đợi đến khi hoàn toàn tắt đi, cả tấm bùa đều biến thành màu đen giống như than tro.
Trên cánh tay ngoại trừ một đạo vết thương thì cũng không có gì dị thường.
"Ngươi vậy mà có thể chịu được." Cổ Đồng nhìn Từ Dao từ đầu đến cuối không nói lời nào, âm thanh bình tĩnh không nghe ra có phải đang khen hay không.
Cổ Đồng dùng chút sức trực tiếp biến lá bùa thành phấn vụn.
"Qủa nhiên loại tà môn ma đạo này thì phải dựa vào phương thức tà môn ma đạo để trị liệu." Chu Thiên Ly khẽ cười.
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện loạn như vậy sao?" Trước đó Cổ Đồng cũng nghe một ít chuyện Chu Thiên Ly giải thích, nàng ở trong lầu các này đã lâu, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
"...Đa tạ, lần này nhờ có ngươi." Đợi đến khi Từ Dao hoãn lại, liền nói cảm ơn với Cổ Đồng.
"Chuyện nhỏ không tốn sức thôi."
"Ta nói nàng cũng không tệ mà." Chu Thiên Ly ngược lại là thập phần quen thuộc trực tiếp nhấc cánh tay Từ Dao lên.
Lần này Từ Dao cũng không từ chối, dù sao cũng thiếu nợ người này hai phần ân tình. Nhưng mà, Từ Dao rất tò mò về Cổ Đồng, nhìn trang phục của nàng không giống như nữ tử ở đây tiếp khách, tại sao nàng lại ở đây?
Có mấy chuyện, vẫn là không tiện hỏi ra.
"Đúng rồi, tay phải của hắn ngươi cũng xem một chút."
Chu Thiên Ly thấy Từ Dao ngầm đồng ý nhất thời cũng không bận tâm, nắm lấy tay phải của hắn, Từ Dao kinh ngạc, cảm thấy Chu Thiên Ly cố ý buông lỏng ra chút.
Cái gì cũng đều bị hắn nhìn ra...
"Ở trên đường thấy ngươi không dễ chịu, liếc mắt một cái liền có thể đoán ra, chỉ có điều ta không nói thôi." Chu Thiên Ly phảng phất như hiểu rõ nghi vấn của Từ Dao, giải thích.
Không nghĩ tới hắn lại tỉ mỉ như thế, không giống như hình tượng của hắn.
Cổ Đồng nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay phải cho Từ Dao, nhìn ở bề ngoài không phát hiện ra bất kì vết thương này "Xương bàn tay vì không chịu nổi kịch liệt do va chạm nên dẫn đến chút đau đớn ngắn ngủi thôi, mấy ngày sau là ổn."
"Lần này ngươi yên tâm rồi." Chu Thiên Ly cười nói.
Tôi nói này người anh em, nói chuyện thì nói có thể buông tay tôi ra chưa? Từ Dao ở trong lòng phun tào.
"Ai, đúng rồi, tiểu tử bạch đồng lần trước đâu? Tiểu quỷ hung ác kia không ở cùng ngươi sao?"
Thẩm Dục Sanh!!!
Từ Dao bỗng nhiên nhớ tới mình đã ra ngoài lâu như vậy, để một mình y ở lại quán trọ không khỏi có chút không yên lòng!
"Làm phiền ngươi lâu như vậy, ta nghĩ ta nên..."
"Vị tiểu ca này, gian phòng kia không thể vào." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nữ thu hút sự chú ý của ba người trong phòng này.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người chính là Thẩm Dục Sanh, sắc mặt cực kì âm u.
Mà kinh ngạc còn có Từ Dao.
Y tại sao nơi nào cũng có thể tìm ra? Có phải do y đã theo dõi không vậy???
Thẩm Dục Sanh nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Từ Dao bị Chu Thiên Ly nắm lấy, cùng với nơi cổ áo Từ Dao lộ ra da thịt nõn nà, vầng trán ngày càng sâu, khuôn mặt từ từ căng thẳng.
Từ Dao không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh, vì sao Thẩm Dục Sanh nhìn như vậy lại có cảm giác bị bắt gian???