“Nếu…… Cái kia, em nói là nếu, lúc nhớ tới một người mà có phản ứng sinh lý là vì cái gì?”
Niếp Gia Lập không trả lời, nhìn chằm chằm Mông Manh, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, Mông Manh bị hắn nhìn đến khẩn trương, vội giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em chính là……”
“Tiểu manh thụ, em thích anh!”
Ngữ khí thập phần chắc chắc, Mông Manh cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên cũng không phải là “Sao mình có thể thích Niếp tổng”, mà là “Xong rồi, bị Niếp tổng phát hiện, sẽ không chán ghét mình chứ”, đến tận đây Mông Manh mới hiểu được hành vi vài ngày trước đó của mình là vì cái gì. Mắt thấy tai tiểu manh thụ chậm rãi đỏ lên, mắt cũng bắt đầu lấp đầy bụi nước tựa hồ muốn khóc, Niếp Gia Lập đứng lên, bước tới gần cảm nhận độ ấm của cậu, khẽ mỉm cười nói: “Vậy tiếp tục thích anh đi!” Sau đó tiếp tục tới gần hôn lên đôi môi muốn đã lâu.
Thẳng đến lúc Niếp Gia Lập hôn tới xương quai xanh, Mông Manh mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hai tay đẩy người trên thân mình: “Niếp tổng…… ”
“Gọi tên anh!” Ngữ khí không cho kháng cự khiến Mông Manh sợ hãi mở miệng: “Gia…… Gia Lập, chúng ta…… Ngạch…… Văn phòng……” Nửa ngày tiểu manh thụ cũng không thể nói ra một câu đầy đủ, Niếp Gia Lập đã sớm hiểu tiểu manh thụ rối rắm cái gì: “Theo anh kết giao đi! Đêm nay đến nhà anh.” Sau đó cài lại nút áo sơmi cho tiểu manh thụ, ôn nhu hôn lên trán bóng loáng của cậu, rồi nhìn tiểu manh thụ nhăn nhó bước ra văn phòng.
Trong văn phòng Niếp Gia Lập cảm khái ánh mặt trời sáng lạng thật tốt, tiểu manh thụ thực nhuyễn; ngoài văn phòng Mông Manh tưởng tượng cảnh bị Niếp Gia Lập đẩy ngã mà ngượng ngùng đem mặt giấu vào cánh tay; Mạc Vịnh Hân ngồi trước máy tính hăng say viết chuyện một thực tập tiểu manh thụ bị giám đốc lí XX lại OO ở văn phòng.