Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 72: Áo cưới



Máy bay hạ xuống từ đám mây, vòng quanh đường băng rồi ngừng lại.

Tần Mạt đi ra khỏi cầu thang, nâng tay thoáng che ánh mặt trời trên Thành C, thở ra một hơi.

Ngày đó trên cao ốc Hoa Uy, Tần Vân Đình cuối cùng cũng đạt được ước muốn, về sau vẫn khó chịu để Tô Lăng Kiệt nắm tay, xem như là nắm chặt lấy hắn.

Nàng cũng đã tốt nghiệp, tuy tạm thời không thể đi học nghiên cứu sinh nữa, nhưng chậm một năm cũng không là vấn đề gì.

Ý Tô Lăng Kiệt là nhanh chóng gặp cha mẹ, nhanh chóng kết hôn, Tần Vân Đình còn có chút do dự.

Tâm tư nàng không ai có thể hiểu, Tần Mạt thầm đoán được vài phần, chỉ không dám chắc chắn.

Nàng đoán Tần Vân Đình vì xấu hổ, dù sao chuyện chưa kết hôn mà đã có con, thật ra cũng không tốt để nói cho cha mẹ; thứ hai, đại khái là tuổi còn trẻ, chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm.

Nhưng hai người họ đã đi đến bước này, hôn sự dù sao cũng phải thu xếp, Tần Vân Đình cũng không kéo dài thêm vài ngày nữa.

Tần Mạt thanh thản về trường, trong tiết trời oi bức, lại liều chết đấu tranh với một chồng sách giáo khoa, biết bao khổ sở mới thi xong, nàng bỗng phát hiện, đã xa Phương Triệt hơn một tháng.

Tần Mạt lại phát hiện ra mình hoàn toàn không cần phải suy nghĩ đến việc đếm thời gian vào lúc này, nàng nói: “Bận đến phát điên rồi, còn có thời gian nghĩ đến anh ấy?” Trên thực tế là nhớ vô cùng, chẳng qua là nỗi nhớ này đã tan trong không khí, như là hô hấp tự nhiên, cho nên ngược lại chẳng có vẻ nồng đậm, Nỗi nhớ như thế với Tần Mạt mà nói, lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới, trong lòng nàng thầm thở dài: “Mình lại cho người đó thành một phần của sinh mạng, dù người ấy là nam hay nữ, quá khứ hay là tương lai.” Nỗi nhớ sâu đến tận xương tủy, cho nên kỳ nghỉ hè của Tần Mạt rất nhàn nhã.

Có việc thì về cửa hàng gia đình giúp đỡ, hoặc là chỉnh sửa《 Tiên ẩm》, hoặc là tiếp tục dùng bút chì vẽ tạo hình nhân vật.

Khi không có chuyện thì nàng lại hát vài điệu dân gian, thỉnh thoảng lại chơi【 Giang Sơn Hà Đồ】, thấy trên đầu mình có tên "Nương tử của Phương Triệt", liền nghiêng đầu mỉm cười.

Phương Triệt đều gọi điện đến mỗi ngày, khi bận thì nói ít, khi không vội thì hai người bắt đầu nói thừa lời.

"Đúng rồi, đường dài quốc tế rất đắt." Tần Mạt sợ hãi than.

Sau đó bi ai trong lòng, Tần đại công tử quả nhiên đã đi quá xa rồi, nàng mà lại biết tiết kiệm.

Phương Triệt ngẩn người, rất trịnh trọng nói: "Không sai, chúng ta lên QQ nói chuyện đi." Giọng qua QQ rất không rõ, Phương Triệt lại nói Tần Mạt lập một tài khoản Skype, thế là hai người cuối cùng có thể trò chuyện thỏa thích, giảm đi rất nhiều tiền điện thoại.

“Mạt Mạt, đến cửa tiệm tạp hóa ở Dương Châu đi, anh có đồ tốt cho em.” Ngày đó Tần Mạt vừa lên mạng, hắn đã gọi nàng đến Dương Châu.

Đương nhiên, bọn họ nói Dương Châu là một thành phố trong【 Giang Sơn Hà Đồ 】, cũng không phải là Dương Châu thật kia.

Tần Mạt sải bước ngồi trên lưng sư tử, liền từ ngoài Dương Châu đi thẳng vào bên trong, trong trò chơi đang là đêm trăng, bối cảnh âm nhạc nước chảy róc rách, du dương như tơ sợi quấn quanh.

Ánh trăng trấn nhỏ, phố dài đường tối, lâu cổ pháo hoa.

Phương Triệt đứng dưới một mái hiên, trước người xếp thành một hàng pháo hoa khác nhau.

Bùm một tiếng, đủ loại ánh sáng bay ra trên màn hình, như là phồn hoa rơi xuống, uyển chuyển tươi đẹp.

Phương Triệt nói trên【thông cáo thế giới】: "Ta và Mạt Mạt duyên định kiếp này, dù cho chìm nổi, không rời không bỏ." Tần Mạt bị lời thông báo này của hắn làm kinh ngạc, nhân vật cưỡi sư tử bất động tại chỗ, tiến lui luống cuố Thật ra da mặt Tần Mạt rất dày, nếu muốn nàng nói ra rõ ràng, có lẽ nàng sẽ khó mà mở miệng, nhưng chỉ cần nàng bày tư thái khinh mạn ra, là có thể càn rỡ tốt.

Nếu là bình thường, cũng chưa chắc Tần Mạt sẽ bị câu này làm kinh hoảng, nhưng không khí vừa rồi quá tốt, nàng liền bị một câu này của Phương Triệt làm tim đập rộn lên, phảng phất ngọt ngào.

Pháo hoa từ từ trôi đi trong màn hình, Phương Triệt dừng chạy thông cáo, ngược lại đi đến cạnh Tần Mạt, yêu cầu giao dịch với nàng.

Tần Mạt chọn đồng ý, khung giao dịch bắn ra, bên trong là bộ trang bị màu tím.

Trong【 Giang Sơn Hà Đồ 】, cấp bậc trang bị là dựa theo màu "Bạch, lục, lam, cam, bạc, tím", từ cấp thấp đến cấp cao, màu tím là trang bị quý hiếm nhất.

"Anh..." Tần Mạt im lặng trong giây lát, mới thấp giọng hỏi: "Phương Triệt, đồ này anh đã tốn bao nhiêu công?" Không chờ Phương Triệt trả lời, nàng lại nói: "Đồ này cũng chỉ là ảo, cũng chỉ để đẹp mắt, làm được gì chứ?" "Anh không ở bên cạnh em." Phương Triệt chỉ nói một câu này.

Lời hắn không nói là: cho nên dù là đồ ảo, vẫn muốn tặng.

Sau một lát, Tần Mạt đã hiểu dụng ý của Phương Triệt.

Trên kênh thế giới sau khi Phương Triệt dừng nhắn tin mười mấy giây, sau đó lại nổ tung.

【 thế giới 】 Tối nay tóc rất dài: "Oa ha ha, Phương Triệt làoa có chủ, Bụi cỏ ưu sầu là đệ nhất mỹ nữ không được ưu tư.

【 thế giới 】 Bụi cỏ trời chiều: "Phương Triệt là người của ‘ưu sầu’ nhà chúng ta, hắn trốn không thoát đâu!" 【 thế giới 】 Bụi cỏ Lan Lan: "Con bé tên Mạt Mạt kia, ngươi cho nghe kỹ, ly hôn với Phương Triệt đi, nếu không gia tộc Bụi cỏ chúng ta gặp ngươi một lần thì giết ngươi một lần! Giết đến khi ngươi bị phế mới thôi!" Tần Mạt không nhịn được cười lớn: "Tiểu Phương, giá thị trường của anh thật cao." "Chuẩn!" Phương Triệt rất đắc ý, "Em nhặt được bảo bối đấy." Tiếp theo hắn giải thích: "Anh đã từng cứu cô ta hai lần, vốn chỉ đi ngang qua thuận tay cứu người, không ngờ cô ta lại sinh ra tình ý." Tần Mạt cảm thán: "Anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, mãi mãi không thay đổi." Từ đó về sau mấy ngày, phàm là Tần Mạt rời khỏi khu an toàn, quả nhiên liền bị truy giết.

Dù Phương Triệt gặp là lại giúp nàng báo thù, nhưng vẫn không giảm đi nhiệt tình truy giết nàng của gia tộc Bụi cỏ.

Trong lòng Tần Mạt càng tức giận, lúc này quyết định kéo dài thời gian chơi.

Nàng chạy loạn đi, vừa né tránh truy đuổi vừa luyện kỹ xảo.

Thời gian nàng chơi không ít, sau vài năm luyện bậc thấp, đơn giản nàng vẫn cho rằng, trò chơi là giải trí, không nên so đo ân toán tình thù trong đó, cũng không cần để ý mạnh hay yếu.

Mạnh yếu trong trò chơi khác xa hTần Mạt cũng không phải người rộng lượng, lúc chơi trò chơi tâm tình có tốt thế nào, tại lúc này cũng sẽ tức giận.

Quả nhiên, thứ đáng sợ nhất chính là nghiêm túc, Tần Mạt nghiêm túc luyện thao tác, tiến bộ rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, sau khi Phương Triệt log in cũng không giúp Tần Mạt báo thù nữa, mà giúp nàng PK luyện kỹ thuật.

Tần Mạt bị hắn đánh vô số lần, cho đến mười ngày sau, cuối cùng cũng luyện thành một bộ tuyệt kỹ PK đơn giản nhất.

Sau khi PK thành công, Tần Mạt có cảm giác thành tài rời núi, cười cả thiên hạ.

Như là một thiếu hiệp giang hồ ẩn cư ra ngoài, Tần Mạt rất kiêu ngạo nhắn trong kênh thế giới: "Đầu bổn cô nương ở đây, ai dám đến lấy?" Lời này vừa nói ra, lập tức liền kích thích hưởng ứng mãnh liệt.

Trong trò chơi ai cũng không sợ ai, rất nhiều người tranh giành cũng là vì thế.

Gia tộc Bụi cỏ càng truy giết Tần Mạt mãnh liệt, có một số thì góp vui ra vài chiêu công kích Tần Mạt, muốn thử xem đầu của nàng là khó lấy đến cỡ nào? Sự thật chứng minh, đoạn thời gian luyện công này của Tần Mạt không hề uổng phí.

Luận đến thao tác, Phương Triệt tuyệt đối là cấp yêu nghiệt, có hắn cùng luyện, hơn nữa trên đài tử vong trừng phạt nghiêm khắc, hai người như chiến đấu sinh tử thực sự, kỹ thuật của Tần Mạt không lên không được.

"Nếu nói người nào giết em nhiều nhất," Tần Mạt nhẹ nhàng gõ, nhanh nhẹn giết chết một đối thủ, oán hận nói: "Chắc chắn là anh!" Phương Triệt lại rất bình tĩnh: "Không phải em để anh giết sao?" "Sớm muộn có một ngày, em sẽ giết lại!" Tần Mạt nói thì nói như vậy, chờ Phương Triệt log out xong, nàng lại nhận được nhiệm vụ biến thái trong trò chơi "Nhiệm vụ Áo cưới".

Sở dĩ bị gọi là " Nhiệm vụ Áo cưới", chẳng phải là vì nhiệm vụ này có quan hệ đến hỉ phục của tân nương—trên thực tế, đều không có quan hệ.

Nhiệm vụ sở dĩ tên là "Áo cưới", đó là vì người làm nhiệm vụ hoàn toàn không nhận được phần thưởng nhiệm vụ, tất cả phần thưởng chỉ có thể được một nhân vật khác phái kém năm cấp nhận được, hoàn toàn là làm áo cưới cho người khác.

Phần thưởng nhiệm vụ này nhiều, quá trình lại gian nan phức tạp, kết quả lại chỉ có thể làm áo cưới cho người khác, tự nhiên là không có bao nhiêu người muốn làm.

Tần Mạt chọn Phương Triệt làm đối tượng nhận phần thuởng, sau đó mỗi ngày lại làm nhiệm vụ đến nửa đêm, sau năm ngày liên tục mới hoàn thành nhiệm vụ.

Phương Triệt lên trò chơi ngày đó, còn chưa kịp mở nhân vật ra, liền thấy quầng sáng thăng cấp, sau đó hệ thống thông báo: “Mạt Mạt vì gả cho bạn, nên bạn được một bộ áo giáp, một chiến bào Tử Vũ (Vai trò liên kết), một thanh kiếm Diễm Minh (Vai trò liên kết)..” "Em làm nhiệm vụ quá giỏi chứ." Tần Mạt không nói qua máy, chỉ truyền đến vẻ mặt đắc ý qua Phương Triệt, trên màn hình là con mèo nhỏ té lăn trên đất… Bàn tay nắm chuột của Phương Triệt khẽ run lên, sau cùng chỉ một mặt cười.

Ngày Thất Tịch, hắn lại nhận được một chiếc gói nhỏ gửi đến từ Thiệu Thành.

Chưa từng mong đợi quà sinh nhật như thế, Phương Triệt từ từ mở gói nhỏ ra, lấy từ đó ra một hộp giấy cỡ bàn tay.

Hắn mở hộp giấy ra, liền thấy bên trong là miếng bùa bình an hình thoi.

Bùa bình an này được người ta thêu chữ thập lên, trên mặt thêu hình con bướm đơn giản, mặt kia là hai chữ bình an.

Phương Triệt kinh ngạc không thôi, hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra dáng vẻ Tần Mạt thêu chữ thập.

Dưới hộp giấy còn có một tờ giấy nhỏ: “Phương Triệt, đồ này là em làm trước tết năm nay, học làm ở quê, rồi làm một cái như thế, về sau sẽ không làm nữa, anh phải cất kỹ, đừng có ném đi.” Nhìn nét chữ cứng rắn này, Phương Triệt như có thể thấy dáng vẻ Tần Mạt nghiêng người đứng, ngẩng cằm lên khẽ nhướng mày.

Hai tay hắn nâng bùa bình an lên, nhìn mọi chỗ, tìm được một cái móc nhỏ, dính cái móc này lên phía trên màn hình LCD, Phương Triệt nhẹ nhàng vuốt lên hình thêu chữ thập, sau đó mới treo bùa bình an lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.