Ta Không Thành Tiên

Chương 116: Anh hùng khắp nơi



Trăng lặn, nắng lên.

Đêm dài lùi lại dần trong ánh nắng từ từ chiếu khắp mặt đất. Kiến Sầu đã đứng yên rất lâu, rất lâu, trên người đã ướt sương đêm.

Xung quanh nhanh chóng trở nên náo nhiệt, từng nhóm các tu sĩ lại đi tới chân núi Côn Ngô.

"Kiến Sầu sư tỷ!"

Âm thanh của Niếp Tiểu Vãn vang lên.

Kiến Sầu xoay người lại nhìn, lần này cuối cùng nhìn thấy đủ cả ba người Niếp Tiểu Vãn, Chu Cuồng và Trương Toại. Đây là những người bạn của nàng từ khi còn chưa tới Niếp Tiểu Vãn, bây giờ ba người từ xa xa sánh vai đi tới khiến Kiến Sầu sinh ra một sự xúc động vô cớ.

Chu Cuồng và Trương Toại đi đến gần cũng đồng loạt ôm quyền nói: "Kiến Sầu sư tỷ!"

"Các ngươi tới thật là sớm".

Hôm qua Kiến Sầu không nói câu nào đã bay thẳng lên đài, không biết mấy người phía dưới rốt cuộc thế nào.

Nàng tò mò nhìn lại.

Khuôn mặt Niếp Tiểu Vãn đỏ hồng, mặc dù còn chưa cao đến ngực Kiến Sầu nhưng đã có thể nhìn thấy dáng dấp của một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong tương lai. Cô bé nói: "Hôm qua vốn là muốn chờ Kiến Sầu sư tỷ tu luyện xong, có điều bọn ta nhìn thấy Khúc sư huynh Nhai Sơn cũng đến nên không tới quấy rầy. Hi vọng sư tỷ không trách".

Thì ra là nhìn thấy Khúc Chính Phong đến nên bọn họ không dám đi tới nữa.

Xem ra gã họ Khúc kia cũng nổi tiếng hung ác.

Kiến Sầu cảm thấy buồn cười, chỉ hỏi bọn họ: "Hôm qua ta ở trên đài chỉ lo tu luyện, các ngươi thế nào?"

"Đều chưa lên Tiếp Thiên Đài, dù sao cũng mới là ngày đầu tiên, có điều hôm nay sợ là phải tính toán rồi".

Những người ra tay từ hôm qua hoặc là rất có thực lực, hoặc là thực lực rất kém nên lên cho đã nghiện. Kì thực đại bộ phận tu sĩ còn chưa ra tay.

Niếp Tiểu Vãn biết rất rõ tình hình này.

Chu Cuồng cũng vác búa cười nói: "Ta cũng tính toán rồi, lần này trong số mười tu sĩ mạnh nhất đã có hai người xuất thủ, tám người còn lại hoặc là bị đẩy ra khỏi bảng xếp hạng, hoặc là không ở đây, hoặc căn bản còn chưa lộ diện. Mấy người bọn ta nếu may mắn có thể vượt qua vòng loại, còn không may thì không chừng sẽ bị loại luôn".

Trương Toại nghe xong nhớ tới vị thiên tài mạnh đến mức khó tưởng của Phong Ma kiếm phái, khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình.

Hắn ngước mắt lên nhìn Kiến Sầu, ánh mắt khẽ động nhưng không nói gì.

Kiến Sầu cũng nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Không biết Trương sư đệ dự định thế nào?"

"Mỗi tu sĩ đều có mười lần cơ hội, bọn ta cũng đều xếp hạng trong tóp 100, chưa đến mức không đoạt được một trong một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài. Vào vòng trong là không cần lo lắng, có điều muốn vượt qua các vòng tiếp theo thì không biết thế nào".

Trương Toại rất lí trí, lạnh nhạt nói ra phán đoán của mình.

Trường kiếm đeo trên lưng, hắn khiến người khác có cảm giác rất chín chắn.

Đều nằm trong top 100, đều có mười lần cơ hội, trừ khi quá nhiều ngựa ô, nếu không đãi cá tìm vàng, mọi người đều có năng lực thật sự, chưa đến mức không vượt qua nổi vòng loại.

Càng huống chi mấy người Trương Toại, Chu Cuồng, Niếp Tiểu Vãn đều xuất thân môn phái không tồi.

Kiến Sầu quay lại thoáng nhìn tòa Tiếp Thiên Đài của mình, phát hiện đã có không ít người đứng bên dưới đang thấp giọng thảo luận gì đó, chắc hẳn cũng tò mò người nào sẽ đến khiêu chiến nàng.

Đột nhiên thở dài, Kiến Sầu nói: "Kì thực lên muộn một chút cũng tốt".

Niếp Tiểu Vãn cười hì hì, nói: "Đại sư tỷ sợ đánh quá mệt à?"

"Biết làm sao được, tự làm tự chịu mà".

Kiến Sầu lắc đầu cười gượng một tiếng xem như ngầm thừa nhận.

Chu Cuồng và Trương Toại đưa mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.

Đây mới là thật sự cười khổ.

Dù đại sư tỷ Nhai Sơn tự dưng được xếp hạng thứ nhất khiến rất nhiều người hoàn toàn không rõ, nhưng đánh bại Tạ Định Côn Ngô lại là sự thật không thể tranh cãi, có mấy người thật sự dám khiêu chiến Kiến Sầu?

Hơn nữa giữa thiên tài và thiên tài cũng có sự hiểu ngầm: Lúc này bất quá mới là vòng loại mà đã lộ ra tất cả chủ bài của mình, đánh nhau với đối thủ mạnh nhất luôn thì rõ ràng là không khôn ngoan.

Cho nên có lẽ có người bất mãn với thứ hạng của Kiến Sầu, nhưng muốn làm khó dễ cũng phải đợi đến lúc vào vòng trong đã.

Còn cuộc chiến tranh giành Tiếp Thiên Đài bây giờ, có thể nói là Kiến Sầu trăm phần trăm có một suất vào vòng trong.

Dù sao người đứng trước mắt bọn họ cũng là đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu.

Trương Toại từng nghĩ nàng sẽ trở thành một cái tên khiến bọn họ phải ngước nhìn mà không chạm tới được, nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra sớm như vậy.

Sự chênh lệch quá lớn vắt ngang trước mặt, khiến câu hỏi "Có đạo lữ hay chưa" của hắn lần trước trở nên hết sức nực cười.

Ánh mắt Trương Toại trở nên ảm đạm, dần dần buông xuống, có điều không có mấy người chú ý.

Niếp Tiểu Vãn chính là người tu vi cao nhất trong số mấy người lúc này. CÔ bé cũng nhìn về phía những tòa Tiếp Thiên Đài, nói: "Sư tôn đã dặn, tu vi của ta không phải quá cao nhưng cũng đến lúc nên chọn một tòa Tiếp Thiên Đài để rèn luyện một chút rồi. Cho nên hôm nay sợ rằng không thể xem đại sư tỷ Kiến Sầu so tài với người ta được..."

Giọng nói lại lộ ra vẻ tiếc nuối.

Kiến Sầu chỉ buồn cười, không nhịn được đưa tay vuốt tóc cô bé, không quá quan tâm: "Chúng ta sẽ gặp nhau sau".

Nói xong nàng cũng chuyển ánh mắt qua Chu Cuồng và Trương Toại.

Trương Toại gật đầu xem như tán đồng, Chu Cuồng lại thở dài một tiếng: "Các ngươi đều muốn ép ta liều mạng đây mà, thôi đành, cũng không thể tụt lại ở phía sau được".

"Chu sư đệ xếp hạng cũng không thấp, cần gì tự coi nhẹ mình?"

Giành lấy cơ hội vào vognf trong đâu phải chuyện quá mức khó khăn?

Kiến Sầu mỉm cười, còn muốn nói gì đó, khóe mắt chợt phát hiện một bóng dáng không xa.

Chu Thừa Giang.

Một bộ trường bào màu xám đậm mang theo sức mạnh tiềm ẩn, khiến người khác nhìn thấy có cảm giác sâu như vực, vững như núi. Kiến Sầu đã giao thủ với Chu Thừa Giang nên vô cùng quen thuộc khí tức của hắn. Có điều hôm nay nhìn Chu Thừa Giang, nàng lại không nhịn được sinh ra vài phần kinh ngạc.

Tất cả chỉ vì sắc mặt không hề vui vẻ, thậm chí là cố nén sự sốt ruột của Chu Thừa Giang.

"Tiền bối, tiền bối, đừng đi! Kí tên cho ta, chúng ta trao đổi ấn kí thần thức được không?"

Một thanh niên mặc đạo bào màu xanh thông thường, trong tay cầm một quyển sổ da dê nhỏ, tay kia cầm một chiếc bút lông, bước chân rất nhanh đi theo Chu Thừa Giang.

Mặt hắn gầy gò như khỉ, toàn thân lộ vẻ lưu manh cà lơ phất phơ, ánh mắt nhìn Chu Thừa Giang lại như phát sáng.

Chu Thừa Giang dường như rất thiếu kiên nhẫn nói chuyện với người này cho nên bước chân càng nhanh hơn.

Thanh niên đó không ngờ cũng tăng tốc, còn rất sốt ruột: "Này, tiền bối, chúng ta tốt xấu cũng từng gặp mặt một lần trong Hắc Phong Động, mặc dù sau đó ta vượt lên trước nhưng ta thật sự rất sùng bái tiền bối! Tiền bối từng là người có tên trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ hai..."

Lải nhà lải nhải.

Sắc mặt Chu Thừa Giang càng trở nên khó coi, đi tiếp mấy bước chợt nhìn thấy Kiến Sầu đang nhìn mình với ánh mắt kì dị.

"..."

Kiến Sầu không nói nên lời.

Thanh niên đi theo sau lưng Chu Thừa Giang gầy gò như khỉ ốm, đôi mắt phát sáng mang một sự sùng bái gần như nóng rực, dường như nhìn thấy người mình ngưỡng mộ suốt đời.

Lúc này trong đầu nàng lập tức hiện ra dòng chữ "Lưu manh cũng có mùa xuân" ở sâu mấy trăm thước trong Hắc Phong Động.

Rất nhiều chi tiết đều nói với Kiến Sầu một việc: Gã này chính là tên tu sĩ không môn không phái, tự xưng lưu manh, đi theo Chu Thừa Giang tiến vào Hắc Phong Động, lại may mắn thế nào vượt lên trước Chu Thừa Giang.

"Chu tiền bối? Ngài không chạy nữa à?"

Thấy Chu Thừa Giang dừng chân, gã tu sĩ như khỉ ốm lập tức vui mừng, cho rằng đối phương cuối cùng đã chấp nhận sự sùng bái của mình, vô cùng hưng phấn kêu lên một tiếng.

Chu Thừa Giang và Kiến Sầu lặng lẽ nhìn nhau một cái, sau đó hắn thu ánh mắt về, quay đầu lại nhìn: "Tả Lưu đạo hữu!"

"Tiền bối khách khí quá, cứ gọi ta là Tiểu Lưu Tử là được rồi, đạo hữu gì đó tuyệt đối không dám nhận".

Tên khỉ ốm, cũng chính là Tả Lưu, vội vàng khiêm tốn trả lời, xoa xoa tay, mắt như hai viên linh thạch sáng lên làm người đối diện hoa mắt.

Chu Thừa Giang mỉm cười: "Tả Lưu đạo hữu thiên phú dị bẩm, không cần khiêm tốn. Vừa rồi đạo hữu nói sùng bái rất nhiều người, không biết đã nghe nói về đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu chưa?"

"Nàng?"

Tả Lưu ngẩn ra một lát, trong mắt lập tức bắn ra ánh sáng nóng bỏng.

Hắn nhanh chóng lật quyển sổ da dê trong tay, lật đến một tờ, run giọng nói: "Đương nhiên đã nghe nói. Kiến Sầu tiền bối chính là người thứ một ngàn ba trăm sáu mươi bảy mà tiểu nhân sùng bái!"

Thứ một ngàn ba trăm sáu mươi bảy...

Ngươi rốt cuộc sùng bái bao nhiêu người tất cả?

Khóe miệng Chu Thừa Giang giật giật, cố gắng giữ nụ cười lễ độ mà xa lánh trên mặt, tránh ra một bước nhìn về phía Kiến Sầu bên kia.

"Này, vị bên kia chính là Kiến Sầu đạo hữu của Nhai Sơn, tính tình điềm đạm lễ độ, không bao giờ từ chối người khác, chắc hẳn rất vui lòng làm quen Tả Lưu đạo hữu".

"Ơ?"

Tả Lưu lập tức vui mừng nhìn về phía Kiến Sầu, khi nhìn thấy nàng lại lộ ra vẻ mặt sùng bái đến cực điểm.

"Trời ạ, đúng là Kiến Sầu tiền bối!"

Nói xong, hắn không do dự vứt bỏ Chu Thừa Giang chạy về phía Kiến Sầu.

"Tiền bối, kí tên lưu ấn kí thần thức được không? Ta rất sùng bái ngài!"

Trong nháy mắt, khắp lưng Kiến Sầu nổi da gà.

Mặc dù không biết vì sao Chu Thừa Giang lại thiếu kiên nhẫn với gã này nhưng chỉ xem ánh mắt đối phương, nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ vừa rồi, Kiến Sầu đã có một trực giác: Cái gã quái vật gọi là Tả Lưu này tuyệt đối là hạng người khó chơi!

Cái gì mà kí tên, lưu ấn kí thần thức...

Nàng không có hứng thú chút nào!

Chu Thừa Giang đẩy cục xương này sang cho nàng rồi!

Kiến Sầu lại không phải đứa ngốc, sao có thể đón lấy được.

Gần như ngay khi Tả Lưu cầm quyển sổ da dê của hắn chạy tới, Kiến Sầu đã nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng: "Chu Thừa Giang dám chơi ta!"

Đám người Niếp Tiểu Vãn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã thấy Kiến Sầu tung Lý Ngoại Kính ra, hóa thành một vệt sáng màu vàng đáp xuống tòa Tiếp Thiên Đài thứ ba phía nam.

"Vù!"

Lúc tiến vào trong phạm vi Tiếp Thiên Đài, đạo giám đeo trên eo nàng lập tức phát ra ánh sáng mênh mang, xác nhận địa vị chủ nhân của Tiếp Thiên Đài.

Tiếp Thiên Đài mở ra!

Gần như đúng lúc này mặt trời cũng chậm rãi nhô lên từ phía chân trời.

Trên đỉnh núi chính Côn Ngô phát ra một tiếng chuông dài át hết tiếng huyên náo dưới chân núi Côn Ngô, nhất thời xua tan sương mù sáng sớm, mang ánh sáng đến cho rừng núi xung quanh.

Trời đã sáng.

Trong nhà ngục ở cô đảo nhân gian, tử tù Trương Thang bình tĩnh mở mắt ra.

Đám lính coi ngục áp giải hắn lên quỳ trên đoạn đầu đài, một chiếc thẻ lệnh ném ra, đao phủ giơ thanh đại đao đã lau sạch lên, đại đao chém xuống, máu bắn năm bước, đầu người rơi xuống đất.

Một đám rất ít bách tính chất đống vàng mã bên ngoài pháp trường đột nhiên bật khóc.

Trong ẩn giới Thanh Phong am, từng tia linh khí dần dần trở nên mỏng manh như sương mù sáng sớm.

Trên mười ba đảo tiên lộ, đại sư huynh Côn Ngô bay vội vã trên Tây Hải mênh mông, nhìn lục địa Thập Cửu Châu to lớn xa xa, mặt trời phía đó đã chậm rãi mọc lên.

Chỗ mặt trời mọc cũng là chỗ chim chín đầu chở hồn ma quay về luân hồi.

Chân núi Côn Ngô Trung Vực, vô số người cũng nhìn vầng mặt trời đỏ đó, hoan hô không ngừng.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Những cuôc chiến đấu mới cũng đã bắt đầu.

"Hôm nay không biết lại có bao nhiêu người phải ra tay".

"Đại sư tỷ Nhai Sơn đã lên rồi".

"Nhìn bên kia kìa, Thang Vạn Thừa Nhai Sơn!"

"Đào Chương cũng đến rồi!"

"..."

Không ngừng có người sợ hãi kêu lên, dường như phát hiện các tu sĩ xếp hạng cao mà trước đó chưa xuất hiện.

Bên tai Kiến Sầu còn vang vọng tiếng chuông, ánh mắt nàng rời khỏi vầng mặt trời mới mọc, nhớ tới vị tu sĩ kì quái vừa rồi chạy tới chỗ mình, tâm niệm khẽ động liền chuyển mắt nhìn xuống phía dưới.

Tu sĩ tên gọi Tả Lưu đó đứng xa xa nhìn bóng dáng nàng đáp xuống Tiếp Thiên Đài lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Tại sao đã lên rồi...

Hắn thở dài một tiếng, bắt đầu do dự.

Mặc dù nàng đã lên Tiếp Thiên Đài nhưng hắn cũng có thể lên đó xin chữ kí, lưu ấn kí thần thức gì đó chứ?

Có điều trong lúc hắn còn chưa suy nghĩ ra kết quả, trong đám người đã có tiếng kêu kinh hãi không ngừng vang lên.

"Người kia có phải Như Hoa công tử không?"

"Gã kia có phải Hạ Hầu Xá trong truyền thuyết không?"

Như Hoa công tử, Hạ Hầu Xá.

Một đôi mắt đang ảm đạm bỗng chốc lại toả sáng vô tận. Tả Lưu cầm cuốn sổ da dê, nắm chặt nắm đấm: "Rất nhiều tiền bối..."

Ta đến đây!

Nhất thời hắn quên béng Kiến Sầu, vung quyển sổ da dê chen vào đám đông: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút, đừng cản đường bố đi gặp các tiền bối! Mẹ nó chứ, các ngươi có nhường đường không thì bảo!"

Hết sức hỗn loạn.

Kiến Sầu nhìn về phía trước, lại chỉ nhìn thấy một đám người đẹp mặc váy trắng khiêng một đài hoa to lớn từ trong rừng núi bay ra, trên đài hoa dường như còn có một bóng người nằm nhưng vì cách quá xa nên Kiến Sầu không thấy rõ.

Như Hoa công tử?

Hạ Hầu Xá?

Đều là những người xếp hạng rất cao.

Còn vị Như Hoa công tử đó...

Kiến Sầu nhớ tới những chữ trong Hắc Phong Động, đột nhiên cảm thấy đau răng, sau đó nhớ tới Chu Thừa Giang muốn đẩy phiền phức sang cho mình liền vội vàng đưa mắt tìm bóng dáng hắn.

Không ngờ Chu Thừa Giang đã biến mất từ lâu.

Khá lắm, hẳn là hắn rất ghét cái đuôi Tả Lưu đó, một khi đã dẫn mầm họa tới chỗ Kiến Sầu liền nhân cơ hội chuồn mất.

Nghĩ lại thì hắn cũng khá là chật vật.

Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, trong lòng không biết nên nói gì.

Phía dưới đám người Niếp Tiểu Vãn thấy thế cũng không khỏi thở dài một hơi.

"Xem ra đúng là phải đợi sau khi vào vòng trong mới có thể gặp lại rồi". Niếp Tiểu Vãn nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy một tòa Tiếp Thiên Đài liền cười một tiếng: "Hai vị sư huynh, Tiểu Vãn đi trước!"

Chu Cuồng và Trương Toại nhìn theo ánh mắt cô bé liền biết cô bé đã lựa chọn đối thủ xong, vì thế chỉ chắp tay: "Chúc Tiểu Vãn sư muội kì khai đắc thắng!"

"Cảm ơn hai vị sư huynh".

Niếp Tiểu Vãn mỉm cười, bay thẳng về phía tòa Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi chín phía đông.

Trên đài là một nam tu sĩ thuộc một môn phái nhỏ thông thường, tu vi Trúc Cơ kì, hôm qua may mắn miễn cưỡng giữ được tòa Tiếp Thiên Đài này.

Niếp Tiểu Vãn chỉ ôm quyền: "Niếp Tiểu Vãn Vô Vọng trai, xin sư huynh chỉ giáo!"

"Vương Vũ, Tử Dương môn".

Đối phương cũng đáp lễ, giới thiệu.

So đấu bắt đầu.

Một chiêu!

Hai chiêu!

Ba chiêu!

Đối phương lộ ra một sơ hở, Niếp Tiểu Vãn chọn đúng thời cơ, lật cổ tay tung Minh Tâm Trạc ra.

Minh Tâm Trạc bay ra đánh đối phương rơi xuống đài.

Tu sĩ đó không bị thương, lảo đảo vài bước trên mặt đất, cuối cùng dừng lại, kinh ngạc nhìn Niếp Tiểu Vãn trên đài, sờ sờ ngực mình một lát rồi thở phào một hơi, vội vã ôm quyền: "Đa tạ Tiểu Vãn sư muội hạ thủ lưu tình".

"Cảm ơn!"

Niếp Tiểu Vãn dường như hơi xấu hổ, khẽ cười, má hơi đỏ lên.

"Thật là lợi hại!"

Tiểu cô nương thật đáng yêu..."

"Không hổ là ngôi sao mới của Vô Vọng trai!"

"Chỉ có ba chiêu đã đánh bại tu sĩ Trúc Cơ kì, cho dù là kim đan cũng quá mạnh".

"Mấy năm gần đây Vô Vọng trai quả thật đã khởi sắc..."

Dưới đài lập tức có tiếng bàn tán đầy thán phục.

Niếp Tiểu Vãn nghe mọi người bán tán, không khỏi cắn cắn môi, dường như rất lúng túng.

Cô bé quay đầu lại nhìn về phía nam.

Bên chỗ Kiến Sầu vẫn vắng vẻ, không có người nào đến khiêu chiến.

Mọi người đều cho rằng có thể nàng sẽ phải ngồi như vậy đến ngày thứ ba, dù sao lúc này không có người nào muốn mạo hiểm khiêu chiến nàng: Vạn nhất bị đánh trọng thương làm thế nào?

So với Niếp Tiểu Vãn có thiện tâm hạ thủ lưu tình, Kiến Sầu rõ ràng là một người tàn nhẫn.

Nàng cũng vui mừng vì được nhàn rỗi, chỉ ngồi xếp bằng trên Tiếp Thiên Đài nhìn xung quanh, bên chỗ Niếp Tiểu Vãn vừa khai chiến, nàng đương nhiên cũng theo dõi.

Kiến Sầu nhớ lại Niếp Tiểu Vãn lần đầu gặp mặt.

Trên mười ba đảo tiên lộ, Niếp Tiểu Vãn tuy nhỏ tuổi lại lấy tu vi trúc cơ trung kì đứng trước mặt Hứa Lam Nhi nói phải đưa nàng đi theo.

Lúc đó cô bé chớp chớp mắt với nàng, ám chỉ một quy luật của Thập Cửu Châu: Người mạnh có quyền phát ngôn.

Chỉ cần bọn họ nói được, Hứa Lam Nhi sẽ không thể nói không.

Tuổi tuy nhỏ lại vô cùng hiểu rõ quy luật của Thập Cửu Châu.

Bây giờ Niếp Tiểu Vãn đã có tu vi Kim Đan kì, nhưng chọn lựa đối thủ đầu tiên chỉ là Trúc Cơ kì, hết sức ổn thỏa.

Có lẽ trong mắt người ngoài thì việc này giống như mềm nắm rắn buông, nhưng đây chẳng phải là quy luật hay sao?

Sức mạnh là cao nhất.

Người mạnh được tôn sùng.

Bất kể chọn đối thủ nào đều không phải vấn đề gì.

Vấn đề nằm ở chỗ có thể thắng hay không, có tư cách thắng hay không?

Lúc này Niếp Tiểu Vãn vừa nhìn lại, bắt gặp ánh mắt mang nét cười của Kiến Sầu.

Vốn cô bé chỉ muốn tìm một chút yên tâm, không ngờ bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Kiến Sầu lại khiến tim càng đập mạnh, hai tai cũng đỏ lên, muốn nói gì đó nhưng lại quên mất.

Cuối cùng cô bé chỉ có thể khẽ cười với Kiến Sầu, còn mang một chút bối rối.

Dù sao cũng là một cô bé thẹn thùng.

Cảnh này đương nhiên bị vô số người nhìn thấy, không khỏi sinh ra một cảm giác rất kì quái.

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ mười sáu phía đông còn không có một bóng người.

Thiếu niên mặc áo khoác ngắn bằng da thú ngồi bên dưới ôm quả dưa hấu to, vốn đang định gặm, nhưng lúc này hắn chỉ nhìn chằm chằm cô bé Niếp Tiểu Vãn thẹn thùng, lại quên cả chớp mắt.

"Xin lỗi để các vị đạo hữu đợi lâu, nhất thời quên mất thời gian".

Đột nhiên một tu sĩ vội vã từ xa xa chạy tới, bước chân rất nhanh chạy qua chỗ thiếu niên ăn dưa.

Hắn nhất thời không chú ý, không ngờ lại va vào khuỷu tay thiếu niên.

Thiếu niên vốn đang xuất thần, không hề phòng bị, quả dưa hấu mới gặm mấy miếng trong tay rơi thẳng xuống đất vỡ tan.

Bụp!

Một âm thanh vang lên!

Thiếu niên bừng tỉnh, hai tay đã trống trơn: Dưa, dưa đâu?

Tu sĩ vừa chạy qua quay lại thoáng nhìn, thấy chỉ là một quả dưa liền nói: "Xin lỗi, không chú ý".

Nói xong hắn tung người nhảy lên Tiếp Thiên Đài.

"Oa, là Tiết Vân sư huynh của Xung Tiêu tông xếp hạng thứ hai mươi ba!"

Hắn vừa bay lên lập tức có người chỉ ra thân phận của hắn, thán phục không thôi.

Trên mặt Tiết Vân lộ ra vẻ mặt đắc ý, hãnh diện đứng trên Tiếp Thiên Đài.

Phía dưới, thiếu niên cúi đầu nhìn đống dưa nát đỏ choe choét dưới đất, nước dưa đỏ tươi thấm xuống đất nhìn rất bừa bãi.

Nụ cười vẫn treo trên mặt hắn cuối cùng chậm rãi biến mất.

Ngẩng đầu nhìn lên Tiếp Thiên Đài, không ngờ hắn lại đứng dậy, xoay người, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đôi chân đất dính bùn cũng hạ xuống Tiếp Thiên Đài.

"Ơ!"

"Tên nhóc này là ai? Chán sống rồi à?"

"Tại sao có vẻ như một thằng bé hoang dại thế nhỉ?"

Tiết Vân nghe tiếng thảo luận phía dưới cũng rất kinh ngạc, dường như không nghĩ tới đối thủ của mình hôm nay lại là một thiếu niên như vậy.

Vẻ mặt kì dị, hắn ho một tiếng: "Vị tiểu đạo hữu này, bây giờ..."

Ầm!

Một quyền!

Một quyền bất ngờ.

Một quyền hung mãnh tới cực điểm!

Tiết Vân còn chưa kịp nói hết, chỉ nhìn thấy một nắm đấm thật lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, không ngừng phóng đại, khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì nắm đấm này đã đập thẳng vào ngực!

Lực lượng hung mãnh cuồng bạo cực kì dã man!

Tiết Vân cảm thấy như có một ngọn núi đập vào ngực.

Một tu sĩ Kim Đan kì lại không có một chút sức phản kháng nào, khi nắm đấm vừa đập vào ngực đã lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Rầm!

Bóng người như một tảng đá lớn từ trên cao rơi xuống, đập xuống mặt đất tóe ra một chùm hoa máu.

Tiết Vân đau đến trợn mắt ngất đi.

"..."

Mọi người nhất thời kinh hãi rơi cằm xuống đất.

Một quyền đánh ngất Tiết Vân!

Đây là ai?

Tên nhóc hoang dã này rốt cuộc là ai?

Cứng đờ cổ, quay đầu nhìn.

Thiếu niên mặc áo da thú ngắn thu nắm đấm về, chống nạnh đứng chân đất trên Tiếp Thiên Đài, lộ ra một nụ cười rực rỡ, tám chiếc răng cửa trắng tinh dưới ánh mặt trời.

"Mẹ ta nói làm hỏng đồ của người khác không đền đều là người xấu! Người xấu thì nên bị đánh!"

Người xấu thì nên bị đánh...

Đó mẹ nó chỉ là một quả dưa hấu mà!

Thế mà ngươi đánh Tiết Vân thành trọng thương!

Rốt cuộc là ai xấu hơn?

Thằng nhóc nhà ngươi...

Mọi người đã hoàn toàn không nói được gì nữa, chỉ có một số tu sĩ nhạy bén run run tay mở ra cẩm nang Nhất Nhân đài.

Không môn phái, thích ăn dưa!

Thứ mười hai, Tiểu Kim thích cười!

Quả thực là đen như chó thui.

Đối thủ của Tiết Vân không ngờ lại là hắn!

Vô số người đã biết thân phận của thiếu niên đều không nhịn được mặc niệm cho Tiết Vân một phút.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Kiến Sầu.

"Một quyền thật mạnh..."

Kiến Sầu đã tới tầng thứ năm luyện thể Nhân Khí đương nhiên biết rõ một quyền đó rốt cuộc có uy thế như thế nào.

Có điều...

Dù là nàng dùng toàn lực chỉ sợ cũng không nhất định có một đòn đáng sợ như vậy.

Thiếu niên này là người nơi nào?

Nhìn gương mặt cười rực rỡ đến cực điểm đó, Kiến Sầu đột nhiên có chút ngứa tay.

Nàng từ Tiếp Thiên Đài đứng lên, cũng nhìn về phía đó.

Ờ...

Dù sao cũng còn mấy lần cơ hội, có nên qua so vài chiêu với thiếu niên này không?

Kiến Sầu đang do dự, xung quanh vốn huyên náo đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Ơ, sao thế?

Từ lúc tiểu hội bắt đầu, dưới chân núi Côn Ngô đã rất ít khi yên tĩnh như vậy, đặc biệt là xung quanh mình.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn lại.

Một đám hơn mười người đều không đeo bất cứ pháp khí nào đi tới.

Những người xung quanh nhìn thấy không ngờ đều tới tấp tránh đường.

Một thanh niên đi đầu được mọi người bảo vệ xung quanh, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu căng, phong thái hiên ngang, tướng mạo đàng hoàng đi tới dưới tòa Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu.

Kiến Sầu nhìn dáng vẻ đối phương lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.

Không có pháp khí, trên người có một vẻ nhẹ nhàng kì lạ.

Khí chất này nàng từng thấy trên người Khương Vấn Triều, người ba mươi năm trước được Trí Lâm Tẩu xếp hạng thứ nhất.

Thông Linh các?

Một suy nghĩ lóe lên, đuôi lông mày Kiến Sầu khẽ nhếch lên, không nói gì.

Thanh niên đó đi tới chắp tay thi lễ, mặt nang nụ cười: "Thông Linh các Hạ Cửu Dịch hôm nay đến xin Kiến Sầu sư tỷ Nhai Sơn chỉ giáo".

Hạ Cửu Dịch của Thông Linh các, xếp hạng thứ tám.

Kiến Sầu ngẩn ra, cảm thấy hơi bất ngờ.

Chuyện kích thích lại đến rồi!

Ánh mắt đám người xung quanh trở nên kích động.

Trong hai ngày này không có mấy người trong top 10 ra tay, mỗi người đều giữ sự kiêu ngạo của mình.

Người ra tay đầu tiên là Cố Thanh Mi Côn Ngô, cũng không biết vì sao lại bỏ về, đến bây giờ còn chưa đi ra. Sau đó là trận đại chiến một mất một còn giữa Tạ Định Côn Ngô và Kiến Sầu Nhai Sơn, đến hôm nay những cao thủ này lại bắt đầu kiêu ngạo.

Thấy đại sư tỷ Nhai Sơn ngồi trên đài mà không ai dám khiêu chiến, trong lòng mọi người rất sốt ruột.

Không nghĩ tới...

Bọn họ còn đang đoán xem Kiến Sầu có ngồi như vậy hết ba ngày hay không thì trò vui đã đến.

Lại một người xếp hạng top 10 đi lên.

Trò hay đây!

Chỉ có điều...

Không kích động như đám người này, Phù Đạo sơn nhân trên bục tròn mới vươn vai được một nửa đã dừng lại nhìn xuống Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu phía dưới. Khúc Chính Phong đứng bên cạnh lão thấy thế cũng không khỏi nhướng mày.

"Hạ Cửu Dịch?"

"Người này thế nào?"

Phù Đạo sơn nhân vẫy đùi gà chỉ Hạ Cửu Dịch đã đứng trước mặt Kiến Sầu phía dưới.

Ba trăm năm không ở Thập Cửu Châu, Phù Đạo sơn nhân đích xác không biết gì về đám tiểu lâu la này.

Khúc Chính Phong nhìn cái đùi gà bóng nhẫy của sư phụ mình một cái, lại chuyển ảnh mắt xuống người Kiến Sầu.

Hạ Cửu Dịch à?

Hắn lạnh nhạt cười một tiếng, chỉ nói: "Loại vớ vẩn thôi".

"Ờ".

Phù Đạo sơn nhân lại gặm đùi gà, bắt đầu suy nghĩ.

Khúc Chính Phong không biết trong đầu lão lại có suy gnhix kì dị gì, chỉ nói: "Thông Linh các mấy năm nay đều không có người nào đáng nhìn".

Chỉ có một Khương Vấn Triều.

Đáng tiếc, từ xưa tới nay anh hùng luôn phải chịu nhiều đau khổ.

"Thông Linh các có nhân tài hay không thì liên quan chó gì với sơn nhân ta!" Phù Đạo sơn nhân khinh thường, trong lòng lại không vui: "Mẹ nó chứ, kẻ nào cũng cho rằng Kiến Sầu của chúng ta dễ ức hiếp hay sao? Loại tôm tép mà cũng dám đến tận nhà khiêu chiến? Không phải Như Hoa, không phải Hạ Hầu Xá gì đó mà cũng dám ra oai trước mặt nha đầu Kiến Sầu của ta?"

"Sư tôn..."

Khúc Chính Phong dường như muốn nói gì đó.

Phù Đạo sơn nhân đã sốt ruột, dù sau lưng còn có vô số chưởng môn và trưởng lão các môn phái vẫn giơ đùi gà lên trời nói: "Đợi bọn nó đánh xong, ngươi xuống tìm một chỗ không có người đánh cho cái thằng Hạ Cửu Dịch kia một trận. Tốt nhất là đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó nữa luôn!"

"Sư phụ, làm như vậy hình như không tốt lắm!"

Nụ cười trên mặt Khúc Chính Phong trở nên cứng đờ.

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: "Có gì mà không tốt? Trước kia ngươi cũng đánh sướng tay lắm mà? Bào ngươi đi thì ngươi đi đi, lằng nhằng cái gì?"

"..."

Lúc này Khúc Chính Phong không muốn nói gì nữa, chỉ rất muốn thí sư.

Trên sườn núi, rất nhiều chưởng môn và trưởng lão các môn phái Tả Tam Thiên đều quay lại nhìn.

Được đấy!

Xem ra các đệ tử Côn Ngô vô tội bị đánh đòn năm xưa là oan có đầu, nợ có chủ cả.

Suốt ba trăm năm qua, ngươi đánh thật là sướng tay đấy!

Mấy trưởng lão chấp sự của Côn Ngô quay đầu sang nhìn về phía Khúc Chính Phong, bắt đầu mài răng soàn soạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.