Ta Không Thành Tiên

Chương 125: Trăm sắc thái thiện ác (1)



Chỉ cần chạm tay hoặc dùng linh lực tiếp xúc một chút liền có thể mở ra tâm ý châu.

Kiến Sầu chậm rãi đưa tay ra, có điều lúc sắp chạm vào viên tâm ý châu đầu tiên, nàng vẫn thấy hơi thấp thỏm.

Lúc này có lẽ không có người nào bình tĩnh hơn mình được?

Nàng suy nghĩ một lát, đưa mắt nhìn quanh.

Đã có không ít người lấy tâm ý châu, nhưng số người mở ra lại không nhiều.

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, dường như đều đang chờ người đầu tiên đứng mũi chịu sào.

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ mười sáu ở phía đông.

Thiếu niên Tiểu Kim lấy một quả dưa hấu khác ra ăn, đưa tay bắt lấy ba viên tâm ý châu.

Đây chắc là người đơn thuần nhất tiểu hội, nhìn ba hạt châu lại không hề có chút do dự nào như những người khác.

”Chuẩn bị mở kho báu nào, phù!”

Hắn thổi một hơi vào trong lòng bàn tay phải, hai mắt long lanh, dường như muốn mang đến cho chính mình một chút may mắn.

Lúc này có không ít người đang quan sát hắn.

Đương nhiên cũng có không ít người thầm cười một tiếng trong lòng: Thằng nhóc ngốc nghếch.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiểu Kim đã đưa tay ra chạm vào tâm ý châu.

Xẹt!

Một màn ánh sáng dịu dàng tỏa rộng.

Tất cả mọi người nhìn thấy đều hết sức hồi hộp, sẽ là cái gì? Tấn công? Phép thuật? Vẫn là một đạo linh thức?

”Oa! Đây là cái gì? Nhìn có vr rất ngon!”

Trong lúc bọn họ đang cực kì tò mò, Tiểu Kim đứng trong quầng sáng êm dịu đã cầm lấy thứ ở giữa quầng sáng, nhảy lên cao ba thước.

”Hình như là đan dược trong truyền thuyết, Oa ha ha ha, thích quá thích quá!”

Tăng tăng tăng!

Một chiếc áo da thú ngắn, đi chân đất, hắn bật liền ba vòng trên Tiếp Thiên Đài.

“...”

Hả?

Đan dược?

Nói đùa à?

Không ít người đều há hốc mồm, là người đầu tiên mở tâm ý châu, vận may của tên nhóc này đúng là quá tốt.

Không không không không, không đúng!

Quan trọng nhất là lại có người cho đan dược vào trong tâm ý châu?

Mọi người trợn tròn mắt, thậm chí bao gồm Kiến Sầu, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Những người ở tương đối gần có thể nhìn thấy viên đan dược trắng như tuyết lộ ra cảm giác mát lạnh như băng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, có lẽ là đan dược bồi bổ hay phục hồi linh lực gì đó.

Đúng là một người tốt lại lắm tiền nhiều của!

Nhìn Tiểu Kim vẫn đang vừa nhảy nhót vừa kêu to sung sướng, không ít tu sĩ đều đỏ cả mắt.

Kiến Sầu cũng có chút bất ngờ.

Vận may của Tiểu Kim rất tốt, tu sĩ cho viên đan dược vào tâm ý châu cũng rất tốt.

Nàng không khỏi mỉm cười.

Mặc dù đối với những người khác thì nhìn thấy một tên nhóc đáng tin mở ra được đan dược thật sự có một chút ghen ghét, nhưng dường như điều này cũng có thể chứng mình rằng... Ít nhất, không phải tất cả mọi người đều đưa ác ý vào trong đó.

Mở sớm mở muộn đều phải mở, có Tiểu Kim may mắn đi đầu, mọi người cũng tới tấp mở viên tâm ý châu đầu tiên của mình ra.

Ngay sau đó...

”Kẹ kiếp!”

”Uỳnh!”

”Oái!”

”Con bà nó chứ!”

”Xẹt!”

”Á á á á! Đau chết bố rồi! Thằng nào thiếu đạo đức thế?”

Bốn phương tám hướng, tiếng kêu vang lên không ngừng.

Hàng chục hàng trăm đòn tấn công từ tâm ý châu phát ra, cực kì tàn nhẫn.

Mọi người mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không kịp chống đỡ, bị đánh hết sức chật vật.

“...”

Còn chưa kịp mở ra viên tâm ý châu đầu tiên, Kiến Sầu đột nhiên yên lặng.

Sau Tiểu Kim, dường như không có người nào gặp may nữa, bản chất của món quà đầu tiên bắt đầu lộ ra.

Ác ý tung hoành!

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ mười một ở phía đông.

Lục Hương Lãnh cau mày, bàn tay bọc một làn ánh sáng vàng tím vừa mở tâm ý châu đã phát hiện một luồng kiếm khí màu xanh nước biển, lập tức đưa tay ra cản.

Ầm!

ÁNh sáng màu vàng tím và màu xanh nước biển gặp nhau lập tức nổ tung thành một đám linh lực sẫm màu, kiếm khí bị đánh tan bay xuống dưới lấp lánh như mưa.

Lục Hương Lãnh lùi lại ba bước, tu vi còn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng đỡ luồng kiếm khí này tương đối tốn sức...

Không giống những người khác, ngoài những lúc luyện đan, Lục Hương Lãnh có rất nhiều thời gian nghiên cứu, có thể nói là kiến thức uyên thâm.

Kiếm này khí thế hừng hực, có thể nói là tinh diệu đến cực điểm, chỉ có điều đã được ngụy trang, dường như sợ người khác nhìn ra sư thừa môn phái của mình, vì thế không còn đặc trưng rõ ràng nào.

Nhưng Lục Hương Lãnh lại thấy có chút quen thuộc.

Sau khi đỡ luồng kiếm khí này, nàng liền nhìn về phía ba người của Tiễn Chúc phái lọt vào vòng này.

Hứa Lam Nhi, Giang Linh, Thương Liễu Phàm.

Lúc này ba người kia đều đã mở tâm ý châu của mình, dường như không chú ý tới chỗ nàng, cũng không nhìn về phía này.

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ bảy ở phía tây.

Linh quang phát ra từ tay Hứa Lam Nhi chạm vào tâm ý châu, một dòng thác linh lực màu xanh ngọc đột nhiên từ tâm ý châu trút xuống.

Ầm ầm rung động.

Hứa Lam Nhi kinh hãi, trong lòng thầm kêu xui xẻo, không biết là ai hạ thủ tàn nhẫn như thế, không ngờ lại phong ấn một chiêu uy lực vô cùng lớn này vào trong tâm ý châu.

Ả sa sầm mặt, không dám chống lại mà nhanh chóng né tránh sang bên cạnh, đồng thời hoành kiếm vẽ ra một đóa hoa kiếm bảo vệ quanh người mình.

Tuy ả đã né tránh rất nhanh nhưng vẫn bị đuôi dòng thác này quét trúng.

Phụt!

Gần như lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ả mới tránh thoát được dòng thác trong không gian chật hẹp.

Ầm ầm!

Dòng thác linh khí chảy ra đến mép Tiếp Thiên Đài, màn chắn bên ngoài đột nhiên sáng lên, dòng thác biến mất vô tung.

Không ít người hoảng sợ nhìn sang: Ai mà ra tay tàn nhẫn thế?

”Tâm ý” này đúng là khó nhận.

Hứa Lam Nhi cũng là người trong nhóm mười cao thủ đầu tiên của tiểu hội, vậy mà cũng bị dòng thác linh khí tập kích bất ngờ làm cho bị thương.

Hứa Lam Nhi còn chưa hết sợ, sắc mặt xanh mét.

Ả lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn quanh, lại chỉ thấy mọi người đang bận mở tâm ý châu, hoặc bận ngăn cản tấn công từ tâm ý châu, hoặc đã vượt qua một kiếp nạn an toàn, đang bình tĩnh nhìn những người xung quanh.

Không nhìn ra...

Lúc này mối hận trong lòng Hứa Lam Nhi đã dâng cao đến cực điểm, tay phải cầm kiếm nắm chặt đến mức sinh ra cảm giác đau đớn.

Rốt cuộc là ai?

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi hai ở phía nam, Cố Thanh Mi thấy thế khẽ hừ một tiếng.

Loại tép riu Tiễn Chúc phái thôi.

Có thể tránh được một đòn ả dùng trâm ngọc vẽ ra, cũng coi như có chút bản lãnh.

Nhưng cũng chỉ là có chút bản lãnh mà thôi.

Cố Thanh Mi không để ý nữa, đưa tay điểm vào tâm ý châu, lập tức kinh ngạc: Tại sao viên tâm ý châu này lại không có gì?

Trên tòa Tiếp Thiên Đài cao nhất.

Kiến Sầu đương nhiên chú ý tới động tĩnh bên phía Hứa Lam Nhi, chỉ lạnh nhạt cười một tiếng.

Dù không biết rốt cuộc là ai đã tặng Hứa Lam Nhi tâm ý đó, nhưng chính bản thân Hứa Lam Nhi cũng không phải dạng tử tế gì, chắc chắn ả sẽ không đưa một chút thiện ý nào vào tâm ý châu.

Bây giờ bị người ta tính toán cũng là hòn đất ném đi hòn chì ném lại, không có gì oan uổng.

Ánh mắt Kiến Sầu lướt qua rất nhiều người, đám Hạ Hầu Xá, Khương Vấn Triều đều bị tấn công, có điều đối với bọn họ thì không tính là gì, có thể dễ dàng giải quyết.

Lúc này không ít người đều nhìn về phía Kiến Sầu, muốn xem vị đại sư tỷ Nhai Sơn trong cẩm nang Nhất Nhân đài này rốt cuộc nhận được tâm ý như thế nào.

Kiến Sầu cũng không do dự nữa, chuẩn bị sẵn sàng, ngón tay khẽ điểm.

Xẹt!

Ánh sáng chói lòa.

Vẫn bình yên.

Không có bất cứ tấn công nào.

Ánh sáng dần dần tản đi, lộ ra một vật thể có xanh có trắng có đỏ lơ lửng trên không.

Lúc này tất cả mọi người quan sát Kiến Sầu đều sững sờ.

Sau đó là tiếng cười phá lên.

”Ha ha ha ha! Đó là cái gì? Đó là cái gì!”

”Buồn cười chết mất“.

”Chúng mày đùa bố đấy à?”

”Vui quá, ha ha ha, cười chết ta rồi! Khác thường, đúng là khác thường!”

”Tại sao ta cứ cảm thấy thứ này quen quen nhỉ?”

”Vỏ dưa hấu!”

”Không ngờ lại là một miếng vỏ dưa hấu, lại còn gặm rồi chứ!”

Vỏ dưa hấu!

Vỏ dưa hấu hàng thật giá thật, không lừa ai cả.

Kiến Sầu cảm thấy khóe miệng giật giật, toàn bộ phòng bị và mong chờ đều tan biến. Nàng lặng lẽ nhìn miếng vỏ dưa hấu, nghe tiếng cười ồ phía dưới, thật cảm thấy rất mất mặt.

Không chỉ vì chính mình mà còn vì cả thiếu niên ăn dưa bên cạnh.

Vừa rồi nhận được một viên đan dược, Tiểu Kim đang vui sướng gặm dưa hấu nghe thấy tiếng ồn phía dưới không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiến Sầu.

Khi nhìn thấy miếng vỏ dưa hấu lơ lửng trước mặt Kiến Sầu, gương mặt màu lúa mì khỏe mạnh lập tức chuyển thành màu đỏ khác thường.

Hình như...

Hơi quá đáng một chút.

Hắn gãi gãi đầu, lộ ra tám cái răng trắng với Kiến Sầu, nụ cười vốn rực rỡ đột nhiên trở nên ngại ngùng.

Kiến Sầu thấy thế thở dài một hơi trong lòng.

Người khác mở tâm ý châu ít nhất cũng bị tấn công, mình lại mở ra một mảnh vỏ dưa hấu, đúng là kì quái.

Nàng buồn bực nhìn về phía viên tâm ý châu thứ hai, đang nghĩ có nên mở ra ngay hay không, đột nhiên phía dưới lại có tiếng cười ồ.

”Ha ha ha, các ngươi mau nhìn kìa, mảnh vỏ dưa hấu thứ hai!”

”Mẹ nó chứ! Đây là ai làm?”

”Đắc tội người ta quá!”

”Suỵt!”

”Không ngờ là Cố tiên tử, cười chết mất!”

Cố Thanh Mi nhìn miếng vỏ dưa hấu từ viên linh châu thứ hai bay ra, sắc mặt xanh mét, hai mắt lạnh như băng.

Ả liếc mắt nhìn thiếu niên Tiểu Kim vẫn không ngừng ăn dưa bên kia, vung tay chộp một chưởng.

Bụp!

Vỏ dưa hấu tươi giòn bị chưởng lực bổ vỡ tan, biến thành vô số mảnh vụn.

Tiểu Kim ôm quả dưa chợt ngớ người, gương mặt vui vẻ tươi cười đột nhiên nhạt đi một chút.

Nhìn Cố Thanh Mi một hồi lâu, hắn nhíu mày không vui.

Hừ!

Không thích vỏ dưa hấu thì ném đi, vung chưởng đập vỡ tan làm cái gì?

Biết trước là con mụ này nhận được vỏ dưa hấu, hắn đã cho một đấm vào đó rồi.

Kiến Sầu liếc nhìn Cố Thanh Mi một cái, thầm lắc đầu.

Nàng đưa tay đẩy miếng vỏ dưa hấu ra, không chần chừ nữa, mở viên tâm ý châu thứ hai ra.

Leng keng leng keng...

Tiếng lục lạc dồn dập vang lên.

Có một chút quen tai.

Kiến Sầu cảm thấy sâu trong đầu đau nhói như có ai cầm kim khâu chọc một cái, sắc mặt lập tức tái mét.

May mà Định Hồn Đinh trên trán nàng kịp thời xuất hiện, khí tím lóe lên lập tức bảo vệ linh đài cho Kiến Sầu.

Tiếng lục lạc duy trì không lâu, áng chừng chỉ có thời gian ba nhịp thở.

Sau ba hơi thở, ánh tím trên trán Kiến Sầu mới chậm rãi biến mất.

Viên tâm ý châu thứ hai đã trống rỗng.

Ánh mắt Kiến Sầu đột nhiên trở nên uy nghiêm.

Cảnh tượng trong Sát Hồng Tiểu Giới lần trước lại tái hiện.

Cố Thanh Mi!

Ngoài ả không còn người thứ hai.

Ả một lần nữa dùng tiếng lục lạc làm tổn hại linh hồn tu sĩ này, có điều Kiến Sầu không rõ ả có biết đối thủ trong Sát Hồng Tiểu Giới ngày xưa cũng đang ở trên Tiếp Thiên Đài hay không.

***

Trong lúc Kiến Sầu mở ra viên tâm ý châu thứ hai, những người còn lại gần như cũng đã mở xong viên thứ hai, thậm chí là thứ ba.

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ chín ở phía nam, lần này Phương Đại Chùy mở ra một đóa hoa đỗ quyên, hắn lập tức sợ đến mức kêu lên một tiếng quái dị.

”Mẹ ơi!”

Co cẳng chạy luôn!

Chỉ tiếc đóa hoa đó còn nhanh hơn, bông đỗ quyên màu đỏ hóa thành một con chim mổ thẳng vào vai Phương Đại Chùy.

Phụp!

Hoa máu văng khắp nơi.

Phương Đại Chùy khóc không ra nước mắt.

”Con bà nó chứ!”

Trên tòa Tiếp Thiên Đài đầu tiên ở phía đông.

Tặc tặc...

Thấy tình cảnh bi thảm của Phương Đại Chùy, tâm tình Như Hoa công tử cực kì sung sướng.

Hắn đưa tay điểm một cải mở viên tâm ý châu thứ hai ra.

Ơ...

Không có kiếm khí xuất hiện như lúc mở viên tâm ý châu đầu tiên mà chỉ có gió mát do một đạo linh thức hóa thành.

Phong tín.

Như Hoa công tử nhẹ nhàng bóp một cái, phong tín lập tức vỡ vụn hình thành một hàng văn tự trước mặt hắn.

”Hứa Lam Nhi Tiễn Chúc phái âm hiểm xảo trá, bỏ mặc đạo hữu gặp nguy hiểm, lén lút gia hại, vu oan giá họa, là kẻ bỉ ổi nhất trên một trăm mười lăm Tiếp Thiên Đài ở đây!”

Lúc thấy rõ hàng chữ này, Như Hoa công tử không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hứa Lam Nhi.

Hứa Lam Nhi trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ bảy ở phía tây còn chưa phát hiện ánh mắt kì dị này.

Vừa rồi ngăn cản đòn tấn công trong viên tâm ý châu đầu tiên đã khiến ả bị thương nhẹ, mà thời gian mở tâm ý châu cũng chỉ có nửa khắc, hoàn toàn không cho ả quá nhiều thời gian bình phục.

Cho một viên đan dược vào miệng, Hứa Lam Nhi đưa tay về phía viên tâm ý châu thứ hai.

Tách!

Nhẹ nhàng một tiếng, tâm ý châu lập tức tỏa sáng rực rỡ.

Hứa Lam Nhi cảnh giác, nhưng lần này lại vô cùng yên bình.

Lúc nhìn thấy đó là một bức phong tín, ả mới thở phào một hơi.

Tốt quá.

Không phải tấn công.

Cực kì thoải mái, Hứa Lam Nhi bóp vỡ phong tín, ngay sau đó vẻ mặt thoải mái đã biến mất.

”Hứa Lam Nhi Tiễn Chúc phái âm hiểm xảo trá, bỏ mặc đạo hữu gặp nguy hiểm, lén lút gia hại, vu oan giá họa, là kẻ bỉ ổi nhất trên một trăm mười lăm Tiếp Thiên Đài ở đây!”

Sắc mặt ả trở nên âm trầm.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Lam Nhi trở nên vặn vẹo, nốt ruồi nưh giọt nước mắt dưới mí mắt cũng run rẩy vì cơn giận vô biên.

Ả cắn chặt khớp hàm, nhìn về phía Niếp Tiểu Vãn bằng ánh mắt tàn nhẫn.

Kẻ bỉ ổi nhất?

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ ba mươi ở phía nam.

Tạ tiểu lang quân Tạ Định Côn Ngô cũng hồi hộp mở viên tâm ý châu thứ hai.

Một bức phong tín.

Hắn lập tức thở phào một hơi, mở ra xem, cũng không khỏi sửng sốt giống như Như Hoa công tử, quay sang nhìn về phía Hứa Lam Nhi, lại chỉ thấy một khuôn mặt âm trầm đáng sợ.

Bên kia, trước mặt Hứa Lam Nhi cũng có một hàng văn tự, còn ả thì nhìn chằm chằm Niếp Tiểu Vãn ở hướng khác.

Ha ha.

Hình như cũng hay ho đây.

Tự dưng dính vào một cuộc tranh đấu rồi.

Tạ Định suy nghĩ một hồi lâu, đưa tay xua tan bức phong tín này.

Nhìn ả Hứa Lam Nhi này đích xác không phải loại lương thiện gì, sau này nên cẩn thận một chút. Tiễn Chúc phái dạo này có vấn đề, trong môn phái vẫn nói như vậy.

Nghĩ đến đây, Tạ Định đưa tay mở viên linh châu thứ ba.

Một đóa sen tuyết màu trắng lạnh như băng xuất hiện trước mắt hắn, lập tức tỏa ra hơi thở đáng sợ.

Vù!

Thật kinh khủng.

Tạ Định sợ mất hồn mất vía, không hề do dự rút kiếm ra cản.

Cùng lúc đó, trên Tiếp Thiên Đài cao nhất, Kiến Sầu cũng mở ra viên tâm ý châu thứ hai.

Viên đầu tiên là vỏ dưa hấu, viên thứ hai sợ là không may mắn như vậy.

Đầu ngón tay vừa chạm vào viên tâm ý châu, Kiến Sầu đã ngửi thấy một mùi thơm mơ hồ.

Mùi hoa.

Một đóa hoa lan nhỏ xinh xuất hiện trước mặt nàng.

Ngay lúc này Kiến Sầu đã nghĩ đến Như Hoa công tử.

Xếp hạng thứ ba, thủ đoạn đáng sợ.

Hoa lan của Như Hoa công tử tuyệt đối không đơn giản.

Kiến Sầu lập tức kéo ra một lưỡi phong nhận màu đen chém thẳng vào bông hoa lan đang bay tới chỗ mình.

Ầm!

Một tiếng nổ vang như dự liệu.

Phong nhận và hoa lan đụng vào nhau lập tức tỏa ra sức ép không khí đáng sợ, thậm chí còn tạo thành gợn sóng giữa không trung.

Bị sức ép không khí ập đến, trên người Kiến Sầu lập tức thấm máu tươi.

Từng đường vân gió đen trên xương bắt đầu chuyển động hóa giải sức ép đáng sợ đến từ bên ngoài.

Đưa tay áo lau máu tươi bên môi, Kiến Sầu nhìn về phía Như Hoa công tử ở độ cao sáu mươi trượng bên dưới.

Đối phương dường như cũng nhìn thấy tình cảnh bi thảm của nàng, lộ ra một nụ cười mê người với nàng.

Mặt Kiến Sầu lập tức tối sầm, nhìn về phía viên tâm ý châu thứ ba.

Mặc kệ, cứ lề mề cũng không có gì hay.

Mở luôn ra đi.

Sắc mặt lạnh lẽo, Kiến Sầu không hề do dự mở viên tâm ý châu thứ ba.

Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần chống lại mọi đòn tấn công, lại không nghĩ rằng việc này là thừa.

Trống rỗng.

Trong viên tâm ý châu này không có gì cả.

Tất cả đề phòng và căng thẳng đều biến mất.

Kiến Sầu không nhịn được bật cười một tiếng: Đúng vậy, nàng cũng không ngờ, Phù Đạo sơn nhân chỉ nói để tất cả mọi người gửi tâm ý vào đó, nhưng không nói nhất định phải gửi tâm ý vào đó. Có nghĩa không gửi cũng chẳng sao cả.

Có điều không biết rốt cuộc là ai mà lại độ lượng như vậy.

***

Lúc này ba viên tâm ý châu của Kiến Sầu toàn bộ đã được mở ra, nàng vẫn đứng vững trên Tiếp Thiên Đài, lập tức thở phào một hơi, có thời gian xem người khác thế nào, và... xem xem ba viên tâm ý châu của mình đến tay ai.

Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi chín ở phía đông, viên tâm ý châu thứ ba của Niếp Tiểu Vãn mở ra, một đạo kiếm khí màu xanh nước biển xuất hiện.

Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi tư ở phía đông, viên tâm ý châu thứ ba của Chu Cuồng lại mở ra một mũi thương dường như có thể đâm thủng linh hồn. Chu Cuồng hoàn toàn không ngăn chặn được, bị mũi thương này đánh bay ra ngoài, trở thành kẻ xui xẻo đầu tiên bị “tâm ý” trong tâm ý châu đánh rơi xuống Tiếp Thiên Đài.

Trên tòa Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi mốt ở phía đông có một đệ tử Huyền Dương Tông khác bị một chiếc khăn tay trắng to như màn sân khấu trùm lấy, lập tức bị gói như bánh chưng rồi ném xuống Tiếp Thiên Đài. Kẻ thứ hai!

Dưới đài lập tức có người lộ vẻ sợ hãi.

Lên Tiếp Thiên Đài còn bị “tâm ý” trong tâm ý châu đuổi xuống đài, quả thực làm mọi người thổn thức không thôi.

Kiến Sầu yên lặng, tiếp tục xem.

Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi hai ở phía nam.

”A!”

Cố Thanh Mi đột nhiên kêu một tiếng vui mừng, đây là viên tâm ý châu thứ ba của ả.

Bên trong không ngờ lại là một viên đan dược như tuyết ngọc.

Phía dưới lại lập tức xôn xao.

Sau Tiểu Kim thích cười lại có người thứ hai nhận được đan dược trong tâm ý châu, quả thực khiến người ta đỏ mắt.

Kiến Sầu nhìn thấy, khẽ cau mày gần như không thể nhận ra.

Viên đãn dược này và viên Tiểu Kim nhận được lúc trước giống nhau như đúc, trong số các tu sĩ hiện tại, không nhiều người có thể lấy ra nhiều đan dược như vậy.

Hơn nữa...

Vận may của Cố Thanh Mi dường như cũng không kém.

Viên tâm ý châu đầu tiên là một miếng vỏ dưa hấu, viên tâm ý châu thứ hai trống không, viên tâm ý châu thứ ba lại là một viên đan dược.

Có điều cũng không có tác dụng gì.

Kiến Sầu không để ý đến Cố Thanh Mi nữa, quay sang tiếp tục nhìn về phía tòa Tiếp Thiên Đài thứ mười ba ở phía đông.

Người quen cũ của Kiến Sầu, Tiền Khuyết, không bây giờ nên gọi là Mạnh Tây Châu, đã mở được hai viên tâm ý châu mà không có nguy hiểm gì, trước mắt chính là viên thứ ba.

Lúc trước hắn nhìn thấy Mạnh Tây Châu thật ở đây, dùng rượu ngon ủ từ hồng linh quả chuốc say rồi ném Mạnh Tây Châu trong một hang núi sau núi Côn Ngô. Sau đó hắn còn dùng thứ Trí Lâm Tẩu cần là tuyết hồ hàn thiết để nhờ Trí Lâm Tẩu đối tên mình trong cẩm nang thành Mạnh Tây Châu, được Trí Lâm Tẩu đồng ý.

Thế là lúc này Tiền Khuyết lấy tên giả Mạnh Tây Châu nghênh ngang đứng trên Tiếp Thiên Đài.

Con đàn bà thối tha Cố Thanh Mi đang ửo trên Tiếp Thiên Đài không xa, có điều chắc là không chú ý tới mình.

Nhưng Tiền Khuyết cũng biết, nếu mình cũng có thể bình yên vượt qua loạt “quà” này của Phù Đạo sơn nhân, con đàn bà kia chú ý tới mình sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Ngàn vạn lần không thể để ả biết mình chính là người đã kêu ả “Không phục thì im đi”, nếu không sợ là sẽ gặp bão mất.

Không dễ gì đi đến nước này, Tiền Khuyết thật sự không muốn bỏ cuộc.

Hắn nhìn viên tâm ý châu thứ ba, trong lòng không ngừng cầu khẩn, niệm đủ mười lần Lục Diệp lão tổ rồi mới vươn tay ra thấp thỏm mở tâm ý châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.