Ta Không Thành Tiên

Chương 127: Con mắt thờn bơn



Mười dặm xung quanh đỉnh núi chính Côn Ngô đều bị sương mù bao phủ.

Khi đám sương mù màu xám được Phù Đạo sơn nhân ném ra, đỉnh núi chính Côn Ngô lập tức khởi động hộ sơn đại trận, biến thành một hòn đảo nổi duy nhất trên biển sương mù, có điều ngoài người của Côn Ngô không có ai biết được sự tồn tại của hòn đảo nổi này.

Lúc này chín mươi sáu người chia làm mười hai đội mỗi đội tám người toàn bộ đã tiến vào trong Mê Vụ Thiên.

Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân sánh vai đứng trên cao, trên bục tròn giữa Phù Đạo sơn nhân không xa còn có trưởng lão của các đại môn phái.

Rất nhiều hình ảnh xuất hiện rõ ràng trên ranh giới giữa hộ sơn đại trận và sương mù, kịp thời đưa hư ảnh phản ánh lại tất cả tình hình trong Mê Vụ Thiên. (ND: Đại loại là hộ sơn đại trận như cải vỏ trứng trong suốt úp lên núi, bên trong không có sương mù, bên ngoài là biển sương mù. Trên vỏ trứng là 12 màn hình chiếu hình ảnh 12 đội chơi, mọi người đứng bên trong xem)

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn vào các hư ảnh giữa không trung.

Lúc nhìn thấy mười hai tổ tám người đã được phân chia, từ chỗ trưởng lão các đại môn phái lập tức có tiếng ồn ào, có thở dài, có cười to, có lẩm bẩm.

Nếu họ quay sang nhìn nhau sẽ phát hiện vẻ mặt mọi người đều không giống nhau.

Vui vẻ vì đệ tử môn phái mình gặp được đồng đội tốt, hớn hở cười to. Nhìn thấy đệ tử nhà mình lại là người mạnh nhất trong đội, cười khổ một tiếng, thở vắn than dài.

Nghe thấy những âm thanh đó, Phù Đạo sơn nhân đang cầm đùi gà không nhịn được quay lại nhìn một cái.

Hoành Hư chân nhân không quay đầu lại, cười nói: “Hình như bọn chúng đều quên ngươi mới là người chế định quy tắc của tiểu hội lần này, cho nên mới vui vẻ sớm như vậy“.

”Hê hê!”

Phù Đạo sơn nhân thu ánh mắt lại, cười một tiếng nham hiểm.

”Bản lãnh của sơn nhân ta tạm thời không nói, chỉ nói mấy lão quái vật này thật sự là đạo hạnh còn chưa đủ, kẻ thì thở vắn than dài, người thì vui mừng lộ rõ trên nét mặt, thật sự là làm mất mặt Trung Vực chúng ta“.

Hoành Hư chân nhân vẫn ngẩng đầu nhìn hư ảnh phía trên, đột nhiên khẽ nhíu mày: “Đó là cái gì?”

”Sao?”

Phù Đạo sơn nhân không rõ lão muốn hỏi gì, nghe vậy nhìn theo ánh mắt lão liền thấy một đội tám người.

Kiến Sầu mặc trường bào màu trắng nhạt lẳng lặng đứng trên một chỗ trống trải giữa rừng, phía trước là vô số dây leo chui ra từ đại điện, thoạt nhìn giống như mấy con kiến dứng trước một đàn rắn khổng lồ.

Trong đội tám người của họ có Kiến Sầu, cũng có Cố Thanh Mi.

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy lập tức nhớ lại chuyện Kiến Sầu kể sau khi đi Sát Hồng Tiểu Giới về, lập tức chỉ muốn vỗ đùi gà cười to.

”Ha ha ha, quá tốt, quá tốt!”

“...”

Thế là quên béng câu hỏi của lão hả? Hoành Hư chân nhân không lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhắc lại một lần nữa: “Đó là cái gì?”

Lão đưa tay chỉ cung điện xương trắng to lớn cũ kĩ trong hư ảnh.

”À, cái đó hả?”

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy, không hề để ý.

Mê Vụ Thiên không phải là thứ của Côn Ngô, cho nên Hoành Hư chân nhân không biết cũng là bình thường.

Đương nhiên...

Phù Đạo sơn nhân gặm một miếng đùi gà, cười một tiếng.

Cũng có thể là Hoành Hư chân nhân nhìn ra gì đó cho nên mới hỏi.

Lão nhún vai, không để ý: “Hoành Hư lão quái này, ngươi đúng là già rồi, cái này mà ngươi cũng không biết à? Đây chính là điện Ngư Cốt!”

Điện Ngư Cốt.

Không ngờ lão lại giấu điện Ngư Cốt ở trong Mê Vụ Thiên, bây giờ lại còn xuất hiện ở tiểu hội Tả Tam Thiên nữa. Chẳng lẽ...

Hoành Hư chân nhân đột nhiên không biết nên nói gì, lão nhìn Phù Đạo sơn nhân, vẻ mặt dột nhiên trở nên uy nghiêm.

Phù Đạo sơn nhân khinh thường, đang định ném cho Hoành Hư chân nhân một cái đùi gà cùng nhau gặm, không ngờ bên cạnh đột nhiên lại có tiếng kêu kinh hãi.

”Trời! Hắn đang làm gì thế?”

”Phong Ma kiếm phái năm nay xuất hiện một tên điên à?”

”Đó là cái gì?”

”Vô số pháp khí... Sao lại thế được?”

”Tên này có làm sao không? Tại sao lại hạ thủ với đồng đội?”

Lời chưa kịp nói đã nuốt vào, đùi gà chưa kịp đưa ra đã thu lại, Phù Đạo sơn nhân quay sang nhìn.

Xẹt!

Còn một người cuối cùng, Hạ Hầu Xá chém ra một kiếm, Tiếp Thiên Đài ấn thuộc về người đó nhẹ nhàng rơi vào tay hắn, va chạm với chín tấm Tiếp Thiên Đài ấn còn lại phát ra tiếng động khe khẽ.

Mười tấm!

Khi mười tấm Tiếp Thiên Đài ấn va chạm vào nhau, một làn ánh sáng lạnh màu lam trong trẻo đột nhiên xuyên thủng sương mù dày đặc chiếu vào người Hạ Hầu Xá.

Đỉnh núi chính Côn Ngô vốn bị sương mù che khuất cuối cùng lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Một giọng nói già nua mà lạnh lùng đồng thời vang lên trong toàn bộ Mê Vụ Thiên.

”Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái, mười tấm Tiếp Thiên Đài ấn, được phép qua cửa“.

Lúc này đa số các tu sĩ còn ở trong Mê Vụ Thiên, thậm chí vừa mới tự giới thiệu với nhau xong, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt là nỗi kinh hãi khó tả.

Quá nhanh!

Làm sao có thể nhanh như vậy được?

Hạ Hầu Xá vốn có ba tòa Tiếp Thiên Đài, hắn còn phải đoạt được bảy tòa nữa.

Những bảy tòa, có xa luân chiến cũng phải mất kha khá thời gian.

Người từng được Trí Lâm Tẩu xếp hạng thứ nhất lại có sức mạnh đáng sợ như vậy?

Vô số người kinh hãi trong lòng.

Đương nhiên bao gồm cả Lục Hương Lãnh.

Tại một nơi nào đó trong Mê Vụ Thiên, nàng ngẩng đầu nhìn làn sáng xanh lờ mờ, lại không nhìn thấy một bóng người nào, không khỏi thở dài một tiếng.

Niếp Tiểu Vãn trợn tròn mắt, há to miệng: “Trương sư huynh, Phong Ma kiếm phái của sư huynh lần này xuất hiện một đại nhân vật rồi. Sư huynh có quen hắn không?”

Lần này bọn họ khá là may mắn, được xếp cùng đội với Lục Hương Lãnh. Ba người đều biết Kiến Sầu, tương đối tôn trọng nhau, bầu không khí xem như không tồi.

Bây giờ nghe thấy Niếp Tiểu Vãn hỏi như vậy, Trương Toại cười khổ một tiếng: “Hạ sư đệ là một thiên tài hiếm có, bình thường rất ít khi nhìn thấy người, kể cả các trưởng bối trong sư môn cũng phải tôn trọng hắn vài phần. Ta biết hắn nhưng không thể nói là quen hắn“.

Biết là biết mặt, nhưng không phải quen biết.

Lục Hương Lãnh nghe vậy đáy mắt lộ vẻ kì dị, chỉ nói: “Xem ra cũng là người khác thường. Có điều đã có người qua cửa, chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian, đi, chúng ta xuống xem xem“.

Nói xong ánh sáng màu vàng tím lóe lên, Lục Hương Lãnh đi đầu, bảy người phía sau lập tức đi theo.

Sương trắng mênh mông còn không có dấu hiệu tan đi. Làn sáng xanh xuyên thấu sương mù lại đã bắt đầu tiêu tan.

”Hắn sẽ ở lại hay là ra ngoài?”

Đứng bên cạnh Kiến Sầu, Cố Thanh Mi nhìn làn sáng xanh đó, có chút hồi hộp.

Thiên hạ rộng lớn, một Côn Ngô đã là gì?

Các môn phái trong nhóm Thượng Ngũ cũng không phải chỉ có hư danh.

Nay Côn Ngô có thể xuất hiện một Tạ Bất Thần, Nhai Sơn có thể xuất hiện một Kiến Sầu, Phong Ma kiếm phái cũng có thể xuất hiện một Hạ Hầu Xá.

Vô số người kinh tài tuyệt diễm, Cố Thanh Mi ả rốt cuộc có là gì?

Bàn tay lặng lẽ nắm chặt, ả mím môi, tâm tình trở nên u ám.

Vẻ mặt Kiến Sầu lại vẫn bình thản như thường.

Trong lúc bọn họ còn đang xem xét, còn đang tìm kiếm tung tích các đội khác, Hạ Hầu Xá đã đạt đến tiêu chuẩn qua cửa là mười tấm Tiếp Thiên Đài ấn, thật sự là nhanh đến mức làm mọi người không thể tưởng tượng được.

Làm gì trùng hợp đến mức để hắn bắt gặp một đám người?

Hơn nữa hắn vốn có ba tấm, bây giờ có mười tấm, cũng có nghĩa vừa khéo đánh bại đủ bảy người.

Khi nghe thấy tin Hạ Hầu Xá qua cửa, Kiến Sầu đã có thể khẳng định phương pháp của Hạ Hầu Xá là gì.

Rõ ràng hắn đã ra tay với đồng đội của mình.

Máu lạnh, đầu lạnh, tim lạnh, còn rất thông minh.

Trong lòng có vài phần cảm khái, Kiến Sầu mở miệng nói: “Ta từng nói chuyện với người này dăm ba câu, chỉ biết người này tính tình quái gở khó lường, dường như rất khó tiếp xúc. Rốt cuộc hắn đi hay ở cũng không thể nào biết được“.

”Xét cho cùng cũng tai quy tắc quá oái oăm, đã nói với chúng ta hắn có thể qua cửa, lại không nói hắn có qua cửa luôn hay không, đúng là làm người ta thấp thỏm, nhỡ đâu chúng ta gặp phải thì làm thế nào?”

Tiền Khuyết bên cạnh bất mãn.

Có điều vừa nói xong hắn đã giật mình ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu, vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, không phải Mạnh mỗ nói xấu Phù Đạo sơn nhân, đây đây đây...”

”Không sao“.

Kiến Sầu cười, biết hắn đang căng thẳng vì chuyện gì.

Vị sư phụ của nàng không đáng tin đến mức nào, nàng là người biết rõ hơn ai hết, nói xấu cũng có sao đâu.

Hơn nữa chính lão cũng thừa nhận quy tắc mình đưa ra rất oái oăm.

Thu ánh mắt từ làn sáng xanh đã sắp hoàn toàn tan biến phía chân trời lại, Kiến Sầu nói với mọi người: “Hạ Hầu Xá đi hay ở cũng không việc gì, chúng ta tổng cộng có chín mươi sáu người, dù không gặp Hạ Hầu Xá cũng sẽ gặp những người khác, lúc nào cũng phải cảnh giác một chút là được. Bây giờ chuyện nên suy nghĩ là tòa đại điện này“.

Đại điện.

Sức chú ý vừa rồi tập trung vào việc Hạ Hầu Xá qua cửa bây giờ lại toàn bộ quay về.

Tòa đại điện vẫn lẳng lặng đứng trước mắt họ, hơn nữa còn chiếm tuyệt đại bộ phận tầm nhìn của bọn họ.

Màu trắng nhởn bao trùm bên ngoài đại điện, hai hàng răng to lớn dữ tợn bên trên và bên dưới cửa như miệng ác thú chờ đợi con mồi đi vào.

Vô số dây leo màu xanh yêu dị mà lại tràn ngập sức sống từ bên trong đại điện vươn ra.

Kiến Sầu đi mấy bước xa xa xung quanh đại điện, nhìn mặt tường trắng xóa, rất nhiều dây leo vươn ra, cũng có rất nhiều bụi đất, vừa nhìn đã biết thời gian xuất hiện đã quá lâu, cũng không có người nào quét dọn.

Cố Thanh Mi cũng đi theo quan sát, hỏi: “Kiến Sầu sư tỷ nhìn ra cái gì à?”

”Là xương trắng“. Kiến Sầu thuận miệng đáp một câu, sau đó nói: “Như là xương đầu cá, bên trên đại điện có chữ nhưng vì cách quá xa, lại bị dây leo ngăn cản nên thật sự không thấy rõ. Còn các vị?”

Nàng hỏi ngược lại một câu, muốn biết mọi người có phát hiện thông tin gì khác hay không.

Đám người Tiền Khuyết cùng lắm cũng chỉ có phán đoán giống như Kiến Sầu, đâu có thông tin gì khác, tới tấp lắc đầu.

Chỉ có Cố Thanh Mi sau khi quan sát đại điện không có kết quả gì, trong đầu chợt lóe linh quang liền chạy đến xem vô số dây leo phía trước. Càng xem, hai mắt càng sáng, ả vui mừng nói: “Ta biết đây là cái gì rồi!”

Ánh mắt bảy người lập tức tập trung nhìn ả.

Kiến Sầu cũng nhìn Cố Thanh Mi, hỏi: “Dây leo ấy à?”

”Đúng. Những dây leo này rất kì dị, từ trong điện chui ra đâm thẳng lên trời. Kiến Sầu sư tỷ chắc không biết, dạo trước có một việc nên ta từng phải tra vô số điển tịch của Côn Ngô, vừa khéo từng đọc quyển “Vạn mộc chí“. Dây leo này tên là khô diệp đằng, chỉ sinh trưởng ở chỗ an táng tu sĩ đại năng khi còn sống có tu vi thông thiên, hấp thụ năng lượng của thân thể tu sĩ đại năng hủ hóa, nối liền trời đất, cho nên mới có thể yêu dị như thế“.

Ánh mắt Cố Thanh Mi nhìn tòa đại điện lập tức mang vẻ tò mò.

Suy nghĩ một lát, Kiến Sầu cũng nhớ ra, hỏi: “Có phải còn gọi là khô cốt đằng không?”

Cố Thanh Mi nghe vậy lập tức hơi kinh ngạc: “Thì ra Kiến Sầu sư tỷ cũng biết, ta đúng là múa rìu qua mắt thợ“.

”Cố sư muội không cần như thế, ta đâu nhớ được nhiều như vậy, chẳng qua nghe Cố sư muội nhắc tới mới đột nhiên nhớ ra thôi“. Kiến Sầu nói vậy là thật cũng cho Cố Thanh Mi thể diện, sau dó nói tiếp: “Khô cốt đằng sinh trưởng ở chỗ chôn xương cốt tu sĩ đại năng, vậy nơi này chẳng phải là...”

Sáu người còn lại lập tức sáng mắt lên.

Tiền Khuyết vỗ đùi: “Đây là có cơ duyên đang chờ chúng ta! Tìm được một đạo ấn hay nhặt được một pháp bảo gì đó chắc không phải quá khó“.

”Hơn nữa chúng ta đang ở vòng thứ nhất tiểu hội Tả Tam Thiên, Phù Đạo trưởng lão có thế nào cũng chưa đến mức để chúng ta mất mạng“. Chu Khinh Vân dường như cũng thấy hứng thú, phụ họa một tiếng.

Cố Thanh Mi dứt khoát đề nghị: “Hay là chúng ta kết trận tới gần đại điện xem, nếu có chuyện gì đã có trận pháp ngăn cản, chúng ta cũng có thể nhanh chóng lui lại. Không biết ý các vị thế nào?”

Vừa nghe nói là nơi tu sĩ đại năng tọa hóa, Tiền Khuyết đã thèm thuồng toát mồ hôi lưỡi, có điều vì lúc này đang đóng giả Mạnh Tây Châu, không thể quá mức khoa trương nên hắn chỉ nhìn đại điện phía trước bằng ánh mắt nóng bỏng, cảm giác e ngại đã hoàn toàn biến mất.

Trong mắt Tiền Khuyết, toàn bộ tòa đại điện này đã biến thành linh thạch.

Những người khác cũng không khác mấy, tới tấp gật đầu.

Bảy người còn lại đều có ý này, Kiến Sầu đương nhiên cũng không tiện ngăn cản.

Huống chi nàng cũng không hề lo lắng chuyện qua cửa, dù sao trước mắt nàng cũng đang có bảy người.

Trừ Cố Thanh Mi, những người còn lại đều không phải là đối thủ của nàng, mà nàng lại may mắn hơn Hạ Hầu Xá ở chỗ nếu nàng muốn thì cũng không cần đánh bại hết cả bảy người mà chỉ càn sáu, bởi vì nàng đã có bốn tòa Tiếp Thiên Đài.

Cho nên sau khi thấy mọi người đều đồng ý, Kiến Sầu cũng nói: “Vậy thì chúng ta cùng vào xem“.

Tám người kết thành một tòa bát cực trận đơn giản do Cố Thanh Mi am hiểu trận pháp làm tâm trận, cùng nhau đến gần tòa điện xương cá đó.

Trên mặt đất là cỏ xanh mềm mại, rêu xanh êm dày.

Bước chân của họ đi trên cỏ xanh và rêu xanh không phát ra tiếng động, mỗi người đều hết sức cẩn thận, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bước chân mỗi người đều cách mặt đất một tấc.

Càng đến gần, hình thù của điện xương cá lại càng rõ ràng.

Kiến Sầu đã có thể nhìn thấy những vết rạn trên xương cá, như bị vô số dây leo từ bên trong đâm thủng xuyên ra.

Một bước...

Một bước...

Càng ngày càng gần.

Vẻ mặt mọi người đều cẩn thận dè dặt.

Là người đi đầu trận, Kiến Sầu không ngừng xem xét tình hình phía trước.

Những cây dây leo đều đứng yên không động, xung quanh cũng không có bất cứ trận pháp nào mai phục.

Đây giống như là một tòa đại điện đã bị vứt bỏ, ngoài vẻ dữ tợn đáng sợ không có đặc thù gì khác.

Kiến Sầu hơi nhíu mày, sau khi xác nhận không có nguy hiểm lại cất bước đi tiếp.

Năm mươi trượng.

Bốn mươi trượng.

Ba mươi trượng.

Dị biến sinh ra.

Vù!

Như đột nhiên chạm vào thứ gì đó, khi bọn họ đi vào phạm vi ba mươi trượng quanh điện xương cá, cả tòa đại điện khẽ rung lên như có tính mạng.

”Cẩn thận!”

Rõ ràng chỉ là rung động rất khẽ nhưng vẫn làm mọi người kinh hãi gần chết.

Kiến Sầu dừng lại, đồng thời dang rộng hai tay, mi tâm có ánh sáng lấp lánh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rút Quỷ Phủ ra.

Bảy người còn lại cũng nắm chặt pháp khí, cực kì căng thẳng.

Tòa điện xương cá xây trên mặt đất chỉ rung khẽ một cái rồi dừng lại.

Tuy nhiên sau phút chốc, sự rung động của nó liền kinh động vô số dây leo vươn lên trời cao, trong nháy mắt tất cả dây leo như mãng xà, như trường long điên cuồng từ trên cao rụt lại, mang theo vô số luồng gió mạnh.

Điện xương cá vừa chấm dứt rung động lại tiếp tục rung lên với một tốc độ đáng sợ.

Rõ ràng là một tòa đại điện không phải quá lớn, nhưng lúc vô số dây leo rụt vào lại có thể nằm gọn trong đó.

Khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc và cảnh giác, toàn bộ dây leo đã biến mất như nước biển bị cá voi hút vào.

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Đây là chuyện gì?

Cái thứ quỷ dị đó lại giống như bị bọn họ làm hoảng sợ.

Cố Thanh Mi nhíu chặt lông mày, nhìn đại điện lộ ra toàn bộ cửa sổ, hoang mang nói: “Khô diệp đằng dù hấp thu linh khí sau khi tu sĩ đại năng chết đi, nhưng nó sẽ chỉ điên cuồng sinh trưởng chứ sẽ không có có trí tuệ như vậy. Chẳng lẽ...”

”Khô diệp đằng thành tinh?”

Tiền Khuyết tự động bổ sung một câu.

Cố Thanh Mi thoáng nhìn hắn, nhớ tới cốt ngọc Đế Giang trong Sát Hồng Tiểu Giới, sắc mặt trở nên khó coi: “Nếu thế chỉ sợ chúng ta gặp khó khăn rồi“.

Ả suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Kiến Sầu: “Kiến Sầu sư tỷ, tình hình ở đây rất lạ, sợ là chúng ta không có khả năng ứng phó, hay là chúng ta... Kiến Sầu sư tỷ?”

Giọng Cố Thanh Mi đột nhiên cất cao, kinh ngạc nhìn Kiến Sầu.

Chỉ vì trong lúc ả đang nói thì Kiến Sầu đã tách khỏi trận pháp do tám người tạo thành, tiến lên mấy trượng về phía điện xương cá.

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Kiến Sầu dừng bước nhưng không quay lại.

Dây leo xanh biếc biến mất, cuối cùng lộ ra bậc thềm trắng tinh phía trước đại điện, hai bên thời gian thì khắc chữ viết màu nâu đỏ như máu khô, có điều văn tự quá mức nhòe nhoẹt, Kiến Sầu không thể nhận ra chữ nào.

Chỉ có phía trên hai hàng răng là có ba chữ màu đỏ hết sức rõ ràng, dường như trăm ngàn năm trôi qua cũng không thể phai màu.

Mộ mắt cá!

Một hình cầu màu trắng ảm đạm trôi nổi chính giữa đại điện xương trắng, trước ánh mắt Kiến Sầu, dường như rất tầm thường.

***

Cô đảo nhân gian, bãi tha ma.

Vù vù...

Thời gian tối tăm nhất trước lúc bình minh.

Gió bắc gào thét thổi qua, những con chó hoang trên bãi tha ma kéo những thi thể bó trong chiếu ra.

Bên rìa bãi tha ma lại có một ngôi mộ mới đắp không lâu.

Nấm mộ rất thấp, xung quanh xếp một vòng vàng mã cho người chết, phía trước bia mộ vẫn còn tro vàng mã tiền giấy, bị gió cuốn bay lên không trung.

Rất lạ ở chỗ bia mộ phía trước ngôi mộ này lại trống không, không có một chữ nào.

Một thiếu niên mặc trường bào màu xanh nhạt đã cũ, tóc tại sao lại bạc một mảng, nhìn trắng xanh dưới ánh trăng lạnh.

Rõ ràng ngoại hình là một thiếu niên nhưng ánh mắt hắn lại có vẻ bể dâu xa xăm.

Không phải nói ánh mắt này già nua mà là nó như sông dài vượt qua thời gian và năm tháng, thậm chí vượt qua giới hạn giữa tuổi trẻ và tuổi già, trở nên mờ nhạt, khó có thể thấy rõ.

Gió thổi mái tóc dài của hắn, hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ bia mộ, bên môi lộ ra nụ cười nhạt.

Tu sĩ đúng là rất thú vị...

Giết người cũng có thể không cần tự mình động thủ.

Chẳng hạn như vị Trương đình úy xui xẻo nằm dưới ngôi mộ mới này.

”Giới tu hành Thập Cửu Châu đã không có luân hồi, không biết một kẻ nửa người nửa tu sĩ vào âm phủ sẽ như thế nào... Khụ khụ...”

Hắn đang tự nói với mình lại đột nhiên cau mày ho một tiếng.

Một cảm giác yếu ớt như từ dưới lòng đất chạy lên, lan rộng khắp toàn thân hắn.

Mặt trời lặn, mặt trời mọc.

Đối với hắn, đó là một luân hồi.

Hắn bám bia mộ chậm rãi ngồi xuống, không ngại tro bụi đầy đất, cũng có thể là không còn sức để ý.

Ngẩng đầu lên nhìn, ánh trăng mờ dần.

Một bóng đen to lớn mà nhạt nhòa từ xa xa bao trùm tới, chỉ một lát đã che khuất mặt trăng, cả thế giới chìm vào tối tăm.

Một luồng ánh sáng đột nhiên từ trong bóng tối bay ra.

Thiếu niên đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy, ngón tay không còn sức mạnh co lại thành một độ cong cứng nhắc như những nhánh cây khô, có điều vẫn nắm chắc được hình cầu màu trắng đó.

Hắn nhíu mày, trên mặt không hề có sắc máu, ánh mắt dừng lại trên hình cầu này.

”Mắt thờn bơn?”

”Thời thượng cổ, ta là thần củ biển. Một con cá ngốc cầu xin ta làm giúp một việc, để lại con mắt này. Giờ đây nó đã có thể nhìn thấu thiên cơ rồi. Con phù du hấp hối nhà ngươi mượn thứ này có thể nhìn thấu âm ti luân hồi“.

Âm thanh cũng nhạt nhòa giống như bóng đen, phiêu đãng trên vòm trời, lọt vào trong tai hắn.

”Hấp hối là thế nào? Ta đã...” Thiếu niên xoay bàn tay giơ viên cầu lên trước mặt nhìn một chút, lại lẩm bẩm nói tiếp: “... vĩnh sinh bất tử“.

Dường như nghe thấy tiếng lẩm bẩm này của hắn, từ trên trời truyền đến một tiếng thở dài.

Bóng đen che trời đó dường như lượn một vòng rồi lại bay đi.

Vĩnh sinh bất tử, Phó Triêu Sinh.

Thiếu niên ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt rơi vào con mắt cá thờn bơn này.

Đi cô đảo nhân gian một chuyến đã có chút thu hoạch.

Cái chết của Trương Thang chính là do tên “yêu tà” này một tay dàn dựng.

Sau khi người chết an nghỉ dưới đất, xóa hết ân oán, quay về luân hồi ở Cực Vực.

Ngón tay hắn khẽ động, dường như vuốt con mắt cá một chút rồi nhẹ nhàng buông lỏng.

Thế là mắt cá phát ra ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Nhẹ nhàng rung động.

Cuối cùng nó lơ lửng phía trước thiếu niên, hư ảnh một con cá thờn bơn to lớn chậm rãi xuất hiện.

***

Trong Mê Vụ Thiên, cũng là một con mắt cá.

Thấy Kiến Sầu không có việc gì, cuối cùng đám người Cố Thanh Mi cũng thở phào một hơi, từ phía sau đi tới.

Bọn họ nhìn thấy tên của đại điện, cũng nhìn thấy con mắt cá lơ lửng trong điện, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, lại đều đứng yên bên cạnh Kiến Sầu.

”Đó là cái gì?”

Cố Thanh Mi không dám khẳng định, hỏi một câu.

”Mắt cá“.

Khi còn ở cô đảo nhân gian, nàng đã nhiều lần làm cá tươi, đương nhiên biết rõ mắt cá trong như thế nào.

Có điều nhìn ba chữ to trên cửa điện một lần nữa, nàng vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

Đầu cá làm điện, xương trắng làm thềm, lại chỉ để mai táng một viên “mắt cá”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.