Ta Không Thành Tiên

Chương 138-1: Vòng thứ hai (1)



Thấy vở kịch hay đã kết thúc, Phù Đạo sơn nhân liếm xương gà rất tiếc nuối.

Ánh mắt liếc qua nhìn thấy Bàng Điển bên cạnh với sắc mặt không được tốt lắm, lão chỉ cười một tiếng: “Với sự bá đạo của công pháp Long Môn, ngươi còn đen mặt cái quái gì? Bố đã nghe nói tên đồ nhi đó của ngươi có tư chất gì rồi, đó chính là Long Hoàng...”

”Ngươi câm miệng cho ta!”

Bàng Điển vốn đang ấm ức trong lòng, nghe lời an ủi có thể tức chết người của Phù Đạo sơn nhân, quả thực thất khiếu đều bốc khói.

”Hừ, hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, ngươi muốn sơn nhân ta nói ta còn không chịu ấy chứ!”

Phù Đạo sơn nhân lườm một cái xem thường, cuối cùng không thèm để ý nữa.

Lão giơ ngón tay ra đếm mấy người còn lại trên đài: “Một hai ba bốn... Ờ, chín, vừa khéo. Khụ khụ!”

Đột nhiên hắng giọng nâng cao thanh âm.

Tất cả mọi người phía dưới lập tức nhìn lên.

Phù Đạo sơn nhân ném xương gà xuống sơn đạo Côn Ngô sạch sẽ một cách cực kì tự nhiên, trên mặt mang nụ cười, cao giọng nói: “Đến lúc chiến kết thúc, vòng thứ nhất cũng chính thức kết thúc, chín người vào vòng sau:

Âm Tông Bắc Vực Đường Bất Dạ, mười bảy Tiếp Thiên Đài.

Như Hoa Ngũ Di tông, mười sáu Tiếp Thiên Đài“.

Phía dưới đột nhiên có tiếng cười ồ.

Sắc mặt Như Hoa công tử trở nên khó coi. Đáng tiếc Phù Đạo sơn nhân là trưởng bối, thậm chí còn là trưởng bối cấp bậc đồ cổ.

Phù Đạo sơn nhân không hề cho rằng mình vừa nói gì kinh hãi người đời, tiếp tục đếm: “Ngụy Lâm Thân Lăng, mười sáu Tiếp Thiên Đài.

Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái, mười bốn Tiếp Thiên Đài.

Thằng bé gì ăn dưa...”

Tiểu Kim ngẩng đầu lên, gọi mình hả?

”Khụ khụ“. Phù Đạo sơn nhân ho một tiếng, nghĩ một lát rồi mới nói: “Tiểu Kim, mười ba Tiếp Thiên Đài“.

Thì ra là tên người ta cũng không nhớ!

Kiến Sầu không nói được gì.

Cả chân núi Côn Ngô đều chìm trong một sự yên tĩnh kìm nén.

Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn không cảm thấy có gì mất mặt, tiếp tục đếm từng người.

”Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc, mười một Tiếp Thiên Đài.

Khương Vấn Triều Thông Linh các, mười một Tiếp Thiên Đài.

Kiến Sầu Nhai Sơn, mười một Tiếp Thiên Đài.

Cuối cùng, Tả Lưu, mười Tiếp Thiên Đài“.

Chín người đã đếm xong, bầu không khí vốn kìm nén cũng bị Phù Đạo sơn nhân làm cho nguôi hết.

Mọi người còn đang tiếc nuối cho Chu Thừa Giang, nào ngờ lão lại gọi Như Hoa công tử là Như Hoa, đúng là quá đáng, sau đó còn không nhớ tên Tiểu Kim, gọi là thằng nhóc ăn dưa...

Dù trong lòng có cảm khái nhiều hơn nữa, lúc này cũng không thể phát ra được.

Loại trưởng lão chấp pháp này, dù có phóng mắt nam bắc trung cực bốn vực Thập Cửu Châu cũng có thể tìm được mấy người?

Cũng miễn cưỡng coi như là một đặc sắc của Trung Vực.

Mọi người thầm an ủi chính mình, lại đều không khỏi thoát mồ hôi vì tương lai của Trung Vực.

”Đếm xong rồi, Hoành Hư lão quái, ngươi xem thế nào?”

Phù Đạo sơn nhân vỗ vỗ tay, vô cùng cao hứng quay sang nhìn Hoành Hư chân nhân.

”Hay là chúng ta cùng bày một ván?”

Vòng thứ nhất kết thúc, đương nhiên sẽ phải mở vòng thứ hai.

Có điều cùng bày một ván?

Trước kia Hoành Hư chân nhân từng nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân về vòng tiếp theo, bây giờ nghe Phù Đạo sơn nhân nói cũng hiểu ý lão, chỉ nói: “Nếu vậy cùng bày một ván đi!”

Mọi người nghe mà không hiểu ra sao, cùng bày một ván?

Cùng bày một ván là ý gì?

Kiến Sầu nhìn hai lão già này sánh vai đứng chung một chỗ, thật sự có vẻ giống như lãnh tụ ba ngàn môn phái Trung Vực. Các vòng trước đều là một mình Phù Đạo sơn nhân bày ra, bây giờ hai người cùng bày một ván, chẳng lẽ Hoành Hư chân nhân cũng ra tay?

Vòng thứ hai sẽ là thế nào?

Nghi hoặc vừa xuất hiện, phía dưới liền có người sợ hãi kêu lên một tiếng: “Mau nhìn kìa!”

Thủ tọa Côn Ngô, Hoành Hư chân nhân, nhân vật lãnh tụ hoàn toàn xứng đáng cuối cùng cũng động thủ, lần đầu tiên trong tiểu hội Tả Tam Thiên này.

Lão đưa tay lên, tay áo bào rộng rãi tung bay theo động tác của lão, năm ngón tay đưa lên khẽ vồ một cái về phía không trung.

Bàn tay này không khác gì tay Phù Đạo sơn nhân, đều già nua, đều khô héo, đều in sâu dấu vết năm tháng...

Tuy nhiên ngay sau khi năm ngón tay lão vồ lên hư không, tất cả mọi người ở Côn Ngô từ trên sườn núi, trên Tiếp Thiên Đài đến dưới chân núi, bên tai tất cả mọi người không ngờ lại đều xuất hiện tiếng nước rất nhỏ...

Đó là tiếng nước chảy róc rách từ xa xa vọng đến.

Kiến Sầu không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh đó, phía tây!

Trên màn trời xanh thẳm còn có những đám mây trắng bay lững lờ, nhưng khi tiếng nước vang lên, không ngờ từ chân trời lại có nước biển màu lam tràn tới, tích tiểu thành đại, càng ngày càng nhiều.

Tiếng nước róc rách dần chuyển thành tiếng sóng ào ào.

Đó là nước biển vô cùng vô tận từ Tây Hải bay tới, cứ thế tràn tới lấp đầy cả màn trời.

Một vùng biển mênh mông vô tận trôi trên khung trời.

Cả Tây Hải bị một trảo của Hoành Hư chân nhân làm cho sóng dữ cuồn cuộn, vô óố nước biển bị hút ngược lên tạo thành vòi rồng đáng sợ phun thẳng lên trên trời, nhuộm vùng biển xanh thẳm ngày càng tươi đẹp hơn, sinh động hơn.

Tất cả mọi người đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn vùng biển trôi phía trên, trong lòng chỉ có cảm giác kinh hãi đến run rẩy.

Cả một vùng biển trôi nổi trên trời cao thật sự sẽ không rơi xuống sao?

Kiến Sầu cũng chấn động vì cảnh tượng này.

Khi nàng còn là phàm nhân, mọi người vẫn nói thần tiên có khả năng dời núi lấp biển, có sức mạnh đảo ngược trời đất, bây giờ một trảo của Hoành Hư chân nhân chẳng phải chính là như thế?

Lão đạo sĩ tóc trắng xoá dường như không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi phía dưới, lão xoay cổ tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch một vòng tròn trên không trung, toàn bộ nước biển vô tận lập tức tụ tập vào chính giữa đỉnh đầu.

Nước biển xung quanh dần dần co về trung tâm, trở thành một vùng biển hình tròn.

Gần như kì tích!

Vô số người nín thở trước cảnh tượng này, trong lòng có một sự thán phục khó tả.

Hoành Hư chân nhân làm xong việc này liền quay lại thoáng nhìn một cái, trong âm thanh mang nét cười: “Cùng bày một ván, ta đã bày thế này rồi, không biết Phù Đạo huynh thấy thế nào?”

”Ờ...”

Phù Đạo sơn nhân xem tình hình phía trên, sờ sờ cằm, có vẻ không quá để ý: “Coi như không tồi, có điều quá sao sang, quá lạnh lẽo, không phù hợp nhu cầu của tu sĩ thông thường chúng ta...”

Này!

Thế nào là “coi như không tồi”???

Vô số đệ tử Côn Ngô đang kích động không ngờ lại nghe thấy câu này của Phù Đạo sơn nhân, tất cả đều trợn tròn mắt, cảm thấy Phù Đạo sơn nhân thật sự là dám nói.

Vô số người bên dưới cũng trợn mắt xem thường.

Kiến Sầu lại rất tò mò, sư phụ nhà mình chắc chắn cũng phải góp sức bày trận thế, có điều rốt cuộc sẽ góp sức kiểu gì?

Hiển nhiên đây cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người.

Chỉ thấy Phù Đạo sơn nhân đi hai vòng không nhanh không chậm, quan sát bên trên.

Sau đó lão xoay người lại, không ngờ lại cúi xuống đất tìm, cuối cùng không ngờ lại đưa tay sờ soạng trên người, cũng không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng, bắt đầu đào bới bên cạnh sơn đạo Côn Ngô.

Keng!

Xẻng sắt đào xuống đá núi Côn Ngô cứng rắn.

”Ôi chao! Con bà nó, cứng quá!”

Phù Đạo sơn nhân lập tức mắng một tiếng, tức giận ném xẻng sắt.

Sau đó...

Lão ngồi xuống bên cạnh sơn đạo, dùng tay móc một đống bùn đất bên cạnh sơn đạo lên, trong đó không ngờ còn có một con giun.

Lúc này hai mắt Phù Đạo sơn nhân sáng lên, lão kéo con giun đó ra, cất tiếng cười to: “Hay lắm hay lắm, còn có một con rồng con, vừa khéo!”

Rồng con?

Vậy rõ ràng là một con giun mà1

Mắt ngài bị làm sao thế?

Hoành Hư chân nhân đứng bên cạnh lão cảm thấy chán nản.

Bởi vì lão là người biết rõ tính tình Phù Đạo sơn nhân nhất.

Lão quái vật này tay cầm đống bùn không ngờ lại bém thẳng lên vùng biển lơ lửng trên trời cao.

Ào!

Nước biển bắn lên.

Đống bùn rơi vào biển rộng, vừa tiếp xúc với nước biển liền điên cuồng nở ra như hút no nước.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh này, cằm suýt nữa rơi xuống đất.

Nước biển vô tận dâng trào song lớn như phải rơi từ trên trời xuống.

Từng nắm bùn không ngờ lại biến thành những hòn đảo to lớn trôi trên biển, hơn nữa nhanh chóng sinh ra cây cối hoa cỏ.

Phù Đạo sơn nhân cười một tiếng, sau đó nhìn về phía con giun nhỏ trong tay phải. Nó không ngừng giãy giụa trong tay lão, vừa sợ hãi vừa bối rối, có vẻ không hề thích bị người khác cầm trong tay.

”Rồng ngoan, rồng ngoan, không cần sốt ruột, sơn nhân ta không phải người xấu gì...”

“...”

Mọi người yên lặng.

Con giun vẫn liều mạng vùng vẫy, chỉ hận không thể phun hết đất trong bụng vào mặt lão.

Phù Đạo sơn nhân không hề quan tâm đến sự hoảng sợ của nó, chỉ cười tít mắt.

Lão ngắm chuẩn một vị trí giữa vùng biển trên đỉnh đầu, lại vung tay lên ném một lần nữa.

Vù!

Con giun đáng thương bị Phù Đạo sơn nhân ném thẳng vào biển rộng: Nó không biết bơi!

Tõm!

Như một giọt nước rơi vào biển cả.

So với vùng biển mênh mông này, một con giun thật sự quá nhỏ bé.

Tuy nhiên...

Ngya khi nó vừa rơi xuống biển sâu, sóng dữ đã cuộn trào.

Gầm!

Một tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất vang lên.

Nước biển dạt dào vỗ vào vảy rồng màu đen.

Một con giun không ngờ lại lập tức hóa thành một con rồng đen dài trăm trượng.

Đầu như đầu trâu, sừng như sừng hươu, mắt như mắt tôm, tai như tai voi, mình như mình rắn, vảy như vảy cá, móng như móng phượng, chân như chân hổ.

Uy phong lẫm liệt, hết sức hùng tráng.

Cái đuôi rồng dài và mạnh mẽ từ dưới nước vươn lên rồi đập mạnh xuống mặt biển làm nước biển bắn lên cao vút, vô số người phía dưới đều cho rằng nước sẽ bắn xuống.

Nhưng cái đuôi rồng lại nhanh chóng biến mất trong biển sâu.

Nước biển bắn lên cũng lại rơi xuống, mặt biển trở lại yên bình.

Tất cả mọi người đều ngây người.

Cùng bày một ván...

Đưa ra một trảo liền có thể hút nước từ Tây Hải cách xa ngàn dặm lên trời, tụ lại thành một vùng biển trên không. Tiện tay ném một cái, bùn đất có thể hóa thành những hòn đảo to lớn, một con giun nho nhỏ không ngờ lại biến thành một con rồng đen to lớn...

Phép thuật vừa huyền ảo vừa tuyệt diệu.

Nhai Sơn và Côn Ngô, Phù Đạo và Hoành Hư.

Hai người này một cà lơ phất phơ, một đàng hoàng nghiêm túc, đứng trên cùng độ cao, đều ngẩng đầu nhìn lên trên, trên người như có vinh quang vô tận.

Hoành Hư chân nhân than thở: “Tu vi mặc dù thụt lùi nhưng phép thuật vẫn ở đỉnh cao của Thập Cửu Châu...”

”Ha ha ha, quá khen quá khen“.

Phù Đạo sơn nhân phổng mũi, thoáng nhìn những vẻ mặt kinh ngạc trên Tiếp Thiên Đài, đặc biệt là Kiến Sầu, lập tức vui sướng trong lòng, cao giọng nói: “Tiểu hội Tả Tam Thiên, vòng thứ hai, săn rồng biển cao, yêu cầu giữ Tiếp Thiên Đài và rút được gân rồng“.

Săn rồng?

Huyên thuyên! Rõ ràng chính là một con giun mà!

Tất cả mọi người trên Tiếp Thiên Đài, từ Đường Bất Dạ đến Tả Lưu toàn bộ đều không nói gì.

Phù Đạo sơn nhân cười hì hì: “Vòng thứ nhất đã hết thúc, không hải muốn hoàn thiện cũng cần một canh giờ. Trong thời gian này các ngươi có thể nghỉ ngơi, sau đó nghe mệnh lệnh mà hành động. Tát cả đã rõ chưa?”

”Các đệ tử đã rõ!”

Mọi người đều rõ ràng, vùng biển trên đỉnh đầu chính là chiến trường của bọn họ sau một canh giờ, thế là đồng thanh đáp.

Phù Đạo sơn nhân xua tay một cái rồi ngồi xuống sơn đạo.

Một canh giờ nghỉ ngơi.

Không ít người đều bắt đầu ngồi xuống Tiếp Thiên Đài, các tu sĩ phía dưới lại khó mà bình tĩnh lại, vẫn dùng ánh mắt chấn động nhìn biển cả trôi trên đỉnh đầu.

Bất kể là từ góc độ nào trên Thập Cửu Châu nhìn lại đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vô số tu sĩ đại năng từ Thập Cửu Châu rộng lớn nhìn lại đều ngán ngẩm lắc đầu: Vừa thấy cảnh tượng khoa trương này liền biết Phù Đạo sơn nhân đã về giày vò tiểu hội, chắc hẳn không tới một canh giờ, tin tức liên quan đến vùng không hải này sẽ truyền khắp đại địa Thập Cửu Châu.

Có thể giày vò giống như lão cũng là bản lãnh.

Các tu sĩ đại năng chỉ nhìn một cái rồi nhắm mắt lại.

Bên này, ánh mắt Kiến Sầu lại lần lượt nhìn từng Tiếp Thiên Đài.

Cuối cùng dừng lại trên người Đường Bất Dạ ở chỗ cao nhất.

Luyện thể...

Vĩnh viễn không phải là toàn bộ bản lãnh của một tu sĩ, nhất định còn có mặt mạnh hơn.

Có điều thật sự rất tò mò.

Nhưng mới chỉ có Chu Thừa Giang là đã từng thật sự giao thủ với Đường Bất Dạ.

Ngón tay lại khẽ gõ gõ, Kiến Sầu nhìn chằm chằm cái móng tay trong suốt rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng dậy.

Lục Hương Lãnh bên cạnh chú ý tới động tác của nàng, hơi kinh ngạc: “Kiến Sầu đạo hữu?”

Kiến Sầu quay sang nhìn nàng một cái, nói: “Dù sao cũng còn một canh giờ, ta đi tìm một vị cố nhân“.

Cố nhân?

Lục Hương Lãnh không rõ lắm.

Những người vị đại sư tỷ Nhai Sơn này biết hình như không hề ít.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ hàm nghĩa của hai chữ cố nhân này, Kiến Sầu đã tung người nhảy từ trên cao xuống như một tảng đá.

Phía dưới lập tức có không ít người kinh ngạc ngẩng đầu lên: Nàng muốn làm gì?

Vù!

Trong tình cảnh nguy hiểm này, một cơn gió đột nhiên thổi qua nâng Kiến Sầu lên, đưa nàng bay theo một đường vòng cung mềm mại vút lên rồi biến mất trong cánh rừng rậm rạp xa xa.

Trên Tiếp Thiên Đài có mấy người chú ý tới cảnh này, trong lòng đều không khỏi nổi lên nghi hoặc.

Hạ Hầu Xá cau mày, nhìn chằm chằm cánh rừng đó, rơi vào trầm tư.

Lúc này Kiến Sầu đã không cần biết người ngoài đang nghĩ gì.

Muốn làm gì phải làm việc đó, nàng sợ sau một canh giờ nữa sẽ không kịp.

Sau khi bay từ Tiếp Thiên Đài xuống, Kiến Sầu không đáp xuống đất mà thuận gió ngự không bay trong rừng núi, thỉnh thoảng có chạc cây dâm nghiêng nghiêng ra đều bị nàng khéo léo tránh được.

Bay thẳng về hướng tây nam, Kiến Sầu nhanh chóng bay qua cánh rừng Côn Ngô đi tới bên bờ sông lúc trước đã đánh với Chu Thừa Giang một trận.

Khi đó chính là buổi tối, hôm nay lúc nàng đến lại là mặt trời rực rỡ, khắp mặt sông sóng bạc lấp lánh.

Hai bên bờ sông một màu xanh ngát.

Một bóng người màu xám đậm, chính là Chu Thừa Giang.

Cúi người ngồi bên cạnh bờ sông nhìn một chiếc thuyền nho nhỏ đi qua gần bờ bên kia, trong tay hắn cầm một nậm rượu nhỏ, vừa uống một ngụm đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gió, quay đầu lại liền nhìn thấy Kiến Sầu.

Kiến Sầu thuận gió từ trong rừng núi đi ra, hạ xuống bên cạnh hắn rất tự nhiên.

”Chu đạo hữu thật là nhã hứng“.

Nàng nói nhẹ nhàng như mây mờ gió nhẹ, cảm giác như gặp lại bạn cũ.

Chu Thừa Giang hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, dường như không ngờ Kiến Sầu cũng xuất hiện ở đây.

Hắn ngẩn ra một hồi lâu mới thản nhiên cười lên: “Kiến Sầu đạo hữu không phải tham gia vòng thứ hai sao?”

”Đạo hữu không nhìn thấy trên kia sao?” Kiến Sầu tiện tay chỉ lên không hải và con rồng đen không biết tung tích nơi nào trên đỉnh đầu: “Phù Đạo trưởng lão đã nói không hải còn cần một canh giờ để hoàn thiện, những người khác đều đang tu luyện, ta không có việc gì cho nên đến tìm đạo hữu“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.