Ta Không Thành Tiên

Chương 138-2: Vòng thứ hai (2)



Không có việc gì, hình như không giống lắm.

Chu Thừa Giang mới thua một trận, kì thực bây giờ còn chưa hoàn toàn hồi phục lại, vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lát, không ngờ lại bất giác đi tới chỗ thất bại lần trước, nhất thời cũng không nói được gì nên dứt khoát liền ngồi xuống uống rượu.

Bây giờ Kiến Sầu tìm tới, hắn thật sự không biết nói gì.

”Tại sao Kiến Sầu đạo hữu biết ta ở chỗ này?”

”Trực giác“.

Kiến Sầu cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, nàng chỉ biết mình nghĩ như vậy nên cứ thế đi tới đây.

Nàng thấy Chu Thừa Giang ngồi dưới đất, trong tay còn cầm một nậm rượu liền hỏi: “Rượu còn không?”

”Còn!”

Chu Thừa Giang lấy trong túi càn khôn ra một nậm rượu khác ném cho nàng, thấy nàng bắt lấy ngồi xuống bãi cỏ cách mình không xa, nhất thời suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đạo hữu không có việc gì cho nên đến tìm ta? Chỉ sợ vốn chính là có việc“.

”Chu đạo hữu thật nhạy bén“.

Kiến Sầu mỉm cười, mở nắp ngửi mùi rượu rồi uống một ngụm, sau đó mới nói: “Tự dưng bị Chu đạo hữu chụp cho cái mũ đệ nhất luyện thể, bây giờ ta cũng còn chưa bình tĩnh lại được“.

“...”

Chu Thừa Giang sửng sốt, sau đó không ngờ lại phá lên cười.

”Kiến Sầu đạo hữu khiêm tốn quá, trong các tu sĩ cùng thế hệ bây giờ, nếu đạo hữu nói mình luyện thể thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất?”

Kiến Sầu lại không cho rằng mình lợi hại như vậy.

Nàng nhìn Chu Thừa Giang một lát rồi nói: “Sợ rằng Chu đạo hữu có điều không biết, ngay từ trước khi Chu đạo hữu giao thủ với người đó, ta cũng đã so chiêu với hắn một lần rồi“.

”Trước đó?”

Chu Thừa Giang hơi bất ngờ, nhưng chỉ cau mày suy nghĩ một lát là hiểu ra: “Tâm ý châu?”

Kiến Sầu mỉm cười gật đầu.

”Chính là vòng tâm ý châu. Trong ba viên tâm ý châu của ta có một viên là tấn công, may mắn thế nào lại đến tay Đường Bất Dạ. Chiêu thức tấn công đó Chu đạo hữu cũng từng thấy, có điều không lợi hại như trong trận chiến trên sông“.

”Hoa sen?”

Ấn tượng sâu sắc nhất chính là đòn tấn công này.

Chu Thừa Giang vừa đoán đã trúng ngay.

Chính là hoa sen đen.

Kiến Sầu đưa tay ra giơ nậm rượu về phía Chu Thừa Giang, Chu Thừa Giang cũng giơ nậm rượu lên, hai người uống với nhau mấy ngụm.

Kiến Sầu nói: “Chính là chiêu đó. Chỉ có điều khi đó lại bị người này hóa giải không một tiếng động, chỉ sợ ngoài ta ít có người chú ý tới. Người này không những tu vi kinh người mà luyện thể cũng có thành tựu rõ ràng, thật sự hiếm thấy. Không biết lúc Chu đạo hữu đối chiến với hắn thế nào?”

Lúc đối chiến thế nào?

Kinh mạch vẫn còn đau âm ỉ.

Trận chiến ấy thời gian không hề dài nhưng lại là một sự tấn công mạnh mẽ đối với Chu Thừa Giang.

Có điều ai có thể thắng mãi được?

Chu Thừa Giang cười một tiếng, nói đúng sự thật: “Phương pháp luyện thể Ngoan Thạch xem như đặc hữu của Âm Tông. Ta đối chiến với hắn cũng không phải là đơn giản như người ngoài nhìn thấy, hai quyền cuối cùng của hắn xung quanh có đá rắn làm hộ giáp, loại đá này có một luồng sức hút kì quái, hóa giải hết lực đạo đè ở trên người hắn, cho nên làm đối thủ đỡ trái hở phải. Ta bại bởi hắn có non nửa là vì không biết chỗ tuyệt diệu của công pháp hắn dùng“.

Sức mạnh tấn công lại bị hóa giải?

Đây là một cách nói rất mới lạ.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát nhưng không thể nào tưởng tượng được, chỉ có thể thở dài một hơi nói: “Sợ rằng phải đến lúc giao thủ mới có thể hiểu rõ được“.

”Phương pháp luyện thể của Kiến Sầu đạo hữu cũng là thế gian hiếm có, dù Chu mỗ không biết rốt cuộc là loại nào nhưng có thể đoán Nhai Sơn ra tay nhất định lợi hại hơn Âm Tông. Cho nên Chu mỗ tin tưởng Kiến Sầu đạo hữu có thể toàn thắng hắn“.

Bọn họ chưa được thấy phong thái của Kiến Sầu trong trận chiến trên sông, còn Chu Thừa Giang cũng phải đến hôm nay mới thấy một búa kinh diễm của Kiến Sầu.

Có thể nói Kiến Sầu còn có bài tẩy.

Hơn nữa ai biết bây giờ nàng còn lá bài nào nữa không?

Lòng tin của Chu Thừa Giang đối với Kiến Sầu là có lí do: “Dù sao thì đạo hãu cũng là người từng đánh bại ta“.

Nói cứ như đánh bại ngươi là chuyện quang vinh lắm không bằng!

Kiến Sầu thầm nói trong lòng, nhưng ý nghĩ chợt biến đổi: Chu Thừa Giang hình như là nhân vật luôn luôn về nhi? Đánh bại hắn là Tạ Bất Thần, đệ nhất nhân trên tấm bia thứ hai, là chính mình, người được hắn dọi là đệ nhất luyện thể, là Đường Bất Dạ, người chiến tích đứng đầu trong vòng thứ nhất tiểu hội...

Đánh bại người từng là đệ nhất, chính mình sẽ là đệ nhất.

Có thể không vinh quang sao?

Thấy Kiến Sầu rơi vào trầm tư, Chu Thừa Giang đoán được nàng đang nghĩ gì, không khỏi cười lên.

”Cho nên, có thể đánh bại ta, xem như vinh hạnh của Kiến Sầu đạo hữu“.

Từ “vinh hạnh” này Kiến Sầu đúng là đã nghe thấy quá nhiều lần. Duy chỉ có lần này nàng lại có một cảm giác tâm phục khẩu phục, thế là nàng lại giơ nậm rượu lên chạm với Chu Thừa Giang: “Đích xác vinh hạnh“.

Cạch!

Một tiếng chạm nhỏ.

Gặp người tri giao một chén rượu.

Kiến Sầu ngẩng đầu uống hết nửa nậm rượu, trong lòng chỉ có một cảm giác thoải mái khó tả.

Chu Thừa Giang tuy có thương trên người nhưng cơ thể tu sĩ không cần chú ý nhiều như vậy, hắn vẫn uống rất đã đời, tay áo lau vết rượu trên cằm, ánh mắt nhìn Kiến Sầu tràn ngập cảm khái: “Nếu là mấy năm trước, ta thật sự không thể tin được ta lại thất bại“.

Kiến Sầu không nói gì.

Chu Thừa Giang nhất thời cũng không nói gì nữa.

Trên sông chỉ có gió thổi, tiếng nước cuồn cuộn.

Xa xa vọng tới tiếng hát trên thuyền đánh cá, trên sông Cửu Đầu bên ngoài Côn Ngô này cũng có đất cho người tu vi thấp kém hoặc phàm nhân sinh tồn.

Kiến Sầu nghe tiếng hát, tâm cũng dần tĩnh lại.

Có điều một ý nghĩ đã xuất hiện rất lâu dưới đáy lòng cuối cùng vẫn dâng lên không thể kiềm chế.

Đạo ấn vảy rồng Chu Thừa Giang thi triển hôm nay có vẻ rất kì diệu, so với lần trước thì tốc độ và sức mạnh đều tăng khá nhiều.

Một khi vảy rồng phủ kín người, cả người hắn liền như một con rồng khổng lồ.

Chỉ có điều nàng đã suy diễn rất lâu nhưng vẫn còn kém một chút mới có thể nhìn thấu được.

Chỉ kém một chút.

Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đặt nậm rượu xuống, quay đầu sang.

Bên kia, Chu Thừa Giang cũng suy nghĩ rất lâu, cũng không nhịn được nữa.

Hai người gần như đồng thời quay sang nhìn đối phương, đồng thời mở miệng.

”Đạo ấn Long Lân...”

”Phương pháp luyện thể...”

Sau đó đồng loạt sửng sốt.

Ánh mắt Chu Thừa Giang lập tức thay đổi, ánh mắt Kiến Sầu nhìn hắn cũng trở nên kì dị.

Hai người mặt đối mặt một hồi lâu, không biết tại sao lại đồng thời phá lên cười.

”Ha ha ha...”

Kiến Sầu thật sự không ngờ, nàng và Chu Thừa Giang lại là người cùng đường.

Ngay từ trận chiến trên sông Cửu Đầu, Chu Thừa Giang đã phát hiện đạo ấn Kiến Sầu sử dụng lúc đối chiến với mình có vẻ rất kì dị, lại không Kiến Sầu tập được phép thuật cực kì tương tự đạo ấn Long Lân từ chỗ nào khiến hắn bị phân tâm.

Khi đó hắn vô cùng nghi hoặc.

Dù là ở Trung Vực, học trộm cũng không phải một chuyện có thể dễ dàng khoan dung.

Có điều Chu Thừa Giang không dám khẳng định, cũng không có cơ hội dò hỏi về việc này.

Không ngờ đung slucs hắn định thăm dò phương pháp luyện thể của Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng chủ động mở miệng hỏi về đạo ấn Long Lân.

Đúng là không khác nào không đánh đã khai.

Chu Thừa Giang cảm khái không thôi, nhưng một ý nghĩ trong đầu cũng dao động không ngừng.

Rốt cuộc là phương pháp luyện thể gì?

Hắn chuyển mắt sang nhìn về phía Kiến Sầu.

Lúc này Kiến Sầu cũng đã dần dần thôi cười, nhìn Chu Thừa Giang bằng ánh mắt kì dị.

Hai người lại thể hiện ra một sự hiểu ngầm kinh người.

”Không bằng...”

”Không bằng...”

Còn chưa nói được hết câu, Chu Thừa Giang đã đọc hiểu ánh mắt Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng hiểu được dã tâm trong mắt Chu Thừa Giang.

Hai người cùng mỉm cười, không ngờ lại vỗ tay giao ước luôn, cùng cất tiếng cười to làm chim chóc bay tứ tán.

Đàn chim vỗ cánh bay từ sông Cửu Đầu về phía xa xa.

Sau núi Côn Ngô.

Một khe núi nào đó.

Tiền Khuyết ngồi bên một bụi cỏ, trong bụi cỏ có một người đàn ông vạm vỡ đang nằm, bên cạnh còn đặt một cây trường côn.

”Dậy đi! Dậy đi!”

Trên tay mang một luồng linh lực, Tiền Khuyết vỗ má Mạnh Tây Châu.

Vốn hắn đã định đi rồi, nhưng cuối cùng lại vỗ trán nhớ ra còn có tên Mạnh Tây Châu bị mình chuốc say bí tỉ ở bên kia, nếu Mạnh Tây Châu bị đệ tử Côn Ngô phát hiện thì sẽ khá là phiền phức.

Càng huống chi Côn Ngô còn là địa bàn của Cố Thanh Mi.

Cho dù là vì Kiến Sầu, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thế là Tiền Khuyết lại chạy về, đến đây tìm Mạnh Tây Châu.

Tiền Khuyết vỗ mấy cái, Mạnh Tây Châu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy một người đàn ông hơi béo tay cầm bàn tính vàng ngồi trước mặt mình.

Hắn hơi kinh ngạc, trong đầu vẫn còn váng vất, chưa phản ứng lại được.

Lúc trước Mạnh Tây Châu bị Tiền Khuyết chuốc quá nhiều linh tửu say ngất, hắn chỉ nhớ rõ mặt Tiền Khuyết: “Ngươi...”

”Tỉnh dậy là tốt rồi, đừng ngươi ngươi ngươi gì nữa. Mạnh Tây Châu đạo hữu, nói với ngươi một tin cực tốt, vị tiền bối trong Sát Hồng Tiểu Giới đang ở tiểu hội Tả Tam Thiên!”

”Cái gì?”

Tất cả mọi hơi rượu trong người lập tức biến mất, Mạnh Tây Châu bật tôm đứng dậy, tiện tay quơ lấy trường côn, hai con mắt quả thực đang phát sáng!

”Ngươi nói thật chứ?”

”Đương nhiên là thật“. Tiền Khuyết xem thường: “Cố Thanh Mi Côn Ngô đã chính miệng chứng thực, bây giờ ngoài kia đã tiến hành vòng thứ hai tiểu hội rồi, ngươi không định ra ngoài xem à?”

”Đi! Ta đi! Ta đương nhiên phải đi!”

Trời!

Mạnh Tây Châu quả thực có chút mê muội.

Hắn cầm trường côn của mình, trong lòng đang sôi trào.

Một cây búa, vị anh hùng cái thế của hắn!

Hắn hoàn toàn quên tính toán chuyện mình bỏ lỡ tiểu hội vì Tiền Khuyết, không hề do dự hỏi: “Đi đằng nào?”

”Bên kia“.

Tiền Khuyết đưa tay chỉ hướng, bấm đốt ngón tay tính toán, cũng sắp hết một canh giờ rồi, hê hê, xem Mạnh Tây Châu có nhận ra được không.

Thật hi vọng bây giờ thương thế của Cố Thanh Mi không quá nặng.

Nếu không...

Đáy mắt Tiền Khuyết lóe lên một tia sáng lạnh: Sau này nhất định phải cho con đàn bà Côn Ngô ác độc này một trận mới được. Bây giờ cứ thả Mạnh Tây Châu ra cho ả buồn nôn cái đã.

Trong Sát Hồng Tiểu Giới, Cố Thanh Mi hoàn toàn không có một người bạn nào, nhưng Kiến Sầu thì trái ngược.

Tiền Khuyết suy nghĩ, trong lòng cũng cảm khái.

Khi đó Kiến Sầu không hề công bố thân phận của mình, toàn bộ quá trình không nói một lời, cuối cùng vẫn giành được thiện cảm của mọi người. Từ đó có thể thấy xuất thân và địa vị hoàn toàn không phải là tất cả.

Đối nhân xử thế mới là mấu chốt.

Cảm thán một phen trong lòng, lúc Tiền Khuyết ngẩng đầu lên thì Mạnh Tây Châu đã không còn tung tích.

Boong!

Một tiếng chuông dài vang lên, vang vọng khắp Côn Ngô.

Trước núi, Mạnh Tây Châu vừa mới hạ xuống đất, từ chân trời liền có một bóng người màu trắng nhạt từ xa xa bay đến, đáp xuống Tiếp Thiên Đài cao ba trăm ba mươi trượng.

Tám người còn lại trên Tiếp Thiên Đài gần như đồng thời quay sang nhìn về phía Kiến Sầu.

Đường Bất Dạ, Hạ Hầu Xá, Khương Vấn Triều, Lục Hương Lãnh, Ngụy Lâm...

Một người, lại một người.

Như Hoa công tử cười tít mắt nhìn, ngón tay chạm lên cánh môi ướt át, lộ ra ánh mắt cực kì dâm đãng.

Kiến Sầu không hề cử động.

Phía dưới, ánh mắt Mạnh Tây Châu lần lượt quét qua, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ: Ơ... Không phải nói tiền bối tham gia tiểu hội sao? Những người trước mặt này sao không ai có cơ bắp cuồn cuộn, dáng người cao lớn?

Nhìn cả đám yếu ớt ẻo lả trên kia...

Mạnh Tây Châu lập tức nhíu mày: Tiền bối đâu?

Hắn sờ sờ gáy, cố gắng tìm ra vị tiền bối mình sùng bái đã lâu trong chín người này nhưng không sao tìm nổi.

Tiền Khuyết đuổi theo phía sau, nhìn thấy Mạnh Tây Châu không ngừng nhìn chín người trên đài, trong lòng quả thực đã cười ngặt nghẽo.

Kiến Sầu còn không biết phía dưới đã có một fan cuồng vừa đến, nàng tạm thời thu hồi Quỷ Phủ, có điều ánh sáng trên mi tâm lấp lánh, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ra.

Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Kiến Sầu lại không hề trả lời.

Trong đầu nàng còn vang vọng nội dung “trao đổi vô tư” với Chu Thừa Giang, có cảm giác như bừng tỉnh ngộ.

Phù Đạo sơn nhân đã đi tới phía trước, vỗ tay một cái rồi cao giọng tuyên bố: “Thời gian đã đến, vòng thứ hai không hải giết giun... à không, săn rồng, chính thức bắt đầu! Các ngươi sẽ được đưa vào không hải, điểm đến ngẫu nhiên, rồng đen chết thì vòng này kết thúc. Vào biển!”

Vào biển!

Cùng với tiếng hô vang dội này của Phù Đạo sơn nhân, mọi người trên Tiếp Thiên Đài đều đứng thẳng người lên.

Kiến Sầu buông hai tay bên người, ánh sáng tại mi tâm lại có cảm giác như chấn động tâm phách. Nàng khẽ nhéo mắt nhìn Đường Bất Dạ trên cao: Một tu sĩ Bắc Vực đi tới địa bàn Trung Vực, lại nghe Phù Đạo sơn nhân nói, vòng này kì thực không có bất cứ quy tắc nào...

Cũng là nói, người chơi trước chính là quy tắc!

Có lẽ...

Nàng có thể chơi một ván to!

Kiến Sầu thu ánh mắt lại, thấy đám Hạ Hầu Xá đều không hề do dự bay thẳng vào không hải trên trời cao, nàng cũng trực tiếp thuận gió gió lốc bay lên.

Khi đến gần không hải trên trời cao, tự nhiên có một dòng nước biển từ hải dương vô tận tách ra như phải tiếp đón Kiến Sầu đưa nàng vào biển.

Toàn thân Kiến Sầu lập tức ngập trong nước biển, sau đó hình ảnh trước mặt đột nhiên thay đổi, không ngờ nàng lại như bị đưa vào trong một tấm gương.

Trời đất đảo ngược.

Trên không trung là từng gốc cây ngọn cỏ trên núi Côn Ngô, trước mặt lại biến thành biển cả mênh mông.

Một hòn đảo không lớn đột nhiên xuất hiện cuối tầm mắt Kiến Sầu.

Đồng thời nàng cũng nhìn thấy một bóng người hạ xuống hòn đảo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.