Ngay lúc nàng bay qua chỗ đường hầm quẹo sang bên trái, một làn sáng
chói mắt đột nhiên từ trên vách hang sáng lên, chiếu sáng toàn bộ đường
hầm.
Kiến Sầu đang cấp tốc bay về phía trước gần như lập tức dừng lại.
Khống chế gió gần như đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh, vì vậy tâm
niệm vừa động đã có thể dừng lại, không hề xuất hiện một chút khó khăn
nào.
Nàng nhíu mày, ngước mắt nhìn phía trước.
Thứ phát ra ánh sáng chính là một thanh kiếm đá dài ba thước nắm trong tay một bức tượng hình người cao bảy thước.
Trên vách hang phía bên phải cách Kiến Sầu năm trượng có một khoảng
trống cao hai trượng đục lõm vào, bên trong đứng một pho tượng người cao bảy thước, chân tượng liền với cả vách hang, chính là được điêu khắc
trên vách hang.
Tượng đá mặc đạo bào đơn giản, bên hông đeo một chiếc túi càn khôn, tay
cầm trường kiếm, khuôn mặt như một người thanh niên tầm thường.
”Cùng một loại thủ pháp...”
Kiến Sầu còn nhớ hai hành lang điêu khắc bên ngoài.
Trên thân bức tượng đá trước mặt, mỗi một đường nét đều giống hệt như
trên bích họa, chắc là đều từ tay một người, Bất Ngữ thượng nhân.
Phía trước không có bất cứ nguy hiểm nào, đột nhiên xuất hiện thứ này, chắc hẳn đây là chỗ nguy hiểm trên đường.
Đường là nhất định phải đi, bí ẩn của tượng đá này ở nơi nào?
Ánh mắt Kiến Sầu chợt lóe lên, một làn ánh sáng xanh mênh mang từ trên
người nàng tản lan ra, bao phủ toàn thân, tạo thành một lớp phòng hộ đơn giản, sau đó liền bước tới một bước thăm dò.
Ong ong...
Kiến Sầu vừa bước tới một bước, bên trong khu vực bị ánh sáng từ kiếm đá chiếu sáng đột nhiên phát ra tiếng động không ngừng.
Sau đó ánh sáng trở nên mạnh hơn, không ngờ lại có một bóng người từ
trong tượng đá đi ra, mặc đạo bào giống tượng đá như đúc, khuôn mặt mặc
dù bình thường nhưng lại có một phần cảm giác yêu dị, kiếm đá cầm trong
tay cũng biến thành một thanh kiếm gỗ đơn giản.
Hắn đứng cách Kiến Sầu năm trượng, ngước mắt nhìn về phía Kiến Sầu,
trong âm thanh còn mang vài phần ngây ngô: “Đường tu đạo dài đằng đẵng,
ngã ý trịch trục (ND: ý ta luẩn quẩn, chính là tên của hang núi này, đại ý là hang núi kể lại những luẩn quẩn của Bất Ngữ thượng nhân trên con
đường tu đạo)... Muốn qua đường của ta thì chiến với tâm ma của ta...
Ngươi có dám chiến?”
Tâm ma?
Có dám chiến?
Trong nháy mắt, linh quang chợt lóe trong đầu Kiến Sầu, trong lòng nàng
mắng to một tiếng: Bất Ngữ thượng nhân quá là không phúc hậu!
Cuối cùng nàng đã hiểu ba chữ Ý Trịch Trục rốt cuộc từ đâu đến.
Khi người tu đạo suy nghĩ luẩn quẩn thường có các loại chấp niệm, nhiều
loại tâm ma quấy nhiễu, làm trở ngại tu hành. Tu sĩ tâm ma quá nặng
không thể chặt đứt nhân quả của mình, do đủ loại thất tình lục dục của
con người ràng buộc mà không thể đắc đạo thành tiên.
Có thể nói những thứ hư vô như tâm ma, chấp niệm lại chính là tối kị trong quá trình tu hành của tu sĩ.
Đường này tên là Ý Trịch Trục, tượng trưng cho đủ loại không kiên định,
đủ loại mê hoặc, đủ loại quấy nhiễu mà Bất Ngữ thượng nhân gặp phải lúc
tu hành.
Sắc mặt Kiến Sầu đã trở nên ngưng trọng.
Nàng vừa dò xét liền phát hiện tu vi của ảo ảnh trước mặt này không hề cao cường, dường như cũng mới trúc cơ xong.
Không nói nhiều, Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ, cách khoảng cách năm trượng trực tiếp dùng Phách Không Trảm chém tới.
Ầm!
Linh lực tinh khiết lập tức nổ tung.
Tu sĩ thanh niên cũng cầm kiếm mà lên, dường như muốn chống lại Kiến Sầu.
Tuy nhiên khi phủ ảnh vừa đến, cả thân thể hắn không thể thừa nhận được áp lực cuồng bạo của một kích này, lập tức vỡ vụn.
Vù vù...
Cuối đường dường như có một cơn gió thổi tới, trên mặt đất có bụi bặm bay lên.
Bóng người đó không ngờ đã hoàn toàn biến mất. Ánh sáng vừa rồi chiếu sáng cả đường hầm cũng tắt phụt.
Tượng đá vẫn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, bóng người vừa biến ảo ra vừa rồi
dường như chưa bao giờ xuất hiện, ngay cả thanh kiếm đá nắm trong tay
tượng đá cũng biến thành giống như đá núi xung quanh.
Một đòn đắc thủ, giải quyết phiền phức thành công, hai hàng lông mày của Kiến Sầu không những không giãn ra mà ngược lại còn nhíu chặt hơn.
Nàng chậm rãi đi tới từng bước một, đứng phía trước tượng đá tỉ mỉ quan sát.
Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên một hàng chữ nhỏ
bên trái tượng đá: “Trúc cơ một trăm ba mươi sáu ngày, tâm ma hiện“.
Trở thành sự thật.
Dự cảm xấu luôn sẽ trở thành sự thật.
Kiến Sầu nhìn hàng chữ nhỏ này, cười khổ một tiếng, nhìn về con đường
phía trước lập tức cảm thấy trong bóng tối còn ẩn nấp vô số tâm ma của
Bất Ngữ thượng nhân.
Bình thường tâm ma của tu sĩ sẽ không quá mức mạnh mẽ, rất khó vượt qua
bản thân tu sĩ, đa số chỉ là một suy nghĩ, một sự quấy nhiễu chứ sẽ
không trở thành thực chất.
Vừa rồi Kiến Sầu có thể thoải mái một búa chém nát tâm ma của Bất Ngữ
thượng nhân, một là bởi vì bây giờ Kiến Sầu đã có tu vi Kim Đan kì, hai
là bởi vì tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân có thực lực nhất định không
bằng bản thân tu sĩ.
Tâm ma khi mới trúc cơ một trăm ba mươi sáu ngày mà thôi.
Có điều...
Ai biết con đường phía trước thế nào?
Bất Ngữ thượng nhân chính là tu sĩ đại năng đã nhìn thấu huyền bí của Cửu Khúc Hà Đồ, phi thăng thành tiên.
Vừa nghĩ tới điều này, Kiến Sầu liền cảm thấy kinh hãi.
Đãi ngộ đối với khách không mời của ẩn giới Thanh Phong am đúng là quá chu đáo.
Có điều Tạ Bất Thần còn đang ở trong Ý Trịch Trục này, dù phía trước có muôn vàn khó khăn nhưng cô ta sao có thể lui bước?
Kiến Sầu điều chnhr lại tâm tình, lấy mười hai phần tinh thần tiếp tục
đi về phía trước. Quả nhiên mới đi được tiếp năm mươi trượng, năm trượng phía trước một lần nữa xuất hiện một pho tượng đá. Lần này gương mặt
tượng đá dường như dã già dặn hơn một chút, kiếm đá trong tay cũng biến
thành đại kiếm rộng bằng bàn tay, khí thế cũng hùng hậu ngưng đọng hơn.
Một ngưng kết từ kiếm đá, đứng chặn trên đường đi của Kiến Sầu.
”Đường tu đạo dài đằng đẵng, ý ta luẩn quẩn... Muốn qua đường của ta thì phải chiến với tâm ma của ta. Ngươi có dám chiến?”
”Ngay cả đoạn chào hỏi này cũng không đổi một chữ nào sao?”
Tìm niềm vui trong gian khổ, Kiến Sầu trêu chọc một câu rồi không nói một lời cầm búa xông lên.
Ầm!
Vẫn là Phách Không Trảm.
Nhưng lần này tốc độ xuất kiếm của tâm ma cũng nhanh hơn mấy lần, gần
như Kiến Sầu vừa chém xuống đã giơ kiếm chém tới, ánh kiếm lấp lánh xuất hiện trong đường hầm, cùng phủ ảnh của Kiến Sầu đụng vào nhau.
Sức ép không khí lập tức hất tung bụi đất trong đường hầm lên.
Bóng gnf đó biến mất.
Kiến Sầu vẫn đứng ở chỗ cũ, lần này nàng không dừng lại mà chỉ nhìn lướt qua khi đi ngang tượng đá này: Kim đan ba mươi sáu ngày, tâm ma tái
hiện.
Tâm ma Kim Đan kì của Bất Ngữ thượng nhân, tương đương tu vi của tu sĩ trúc cơ bình thường.
Đối với tâm ma hư vô, sức chiến đấu này đã rất đáng sợ rồi.
Kiến Sầu đã đoán được đại khái tình hình của Ý Trịch Trục, lập tức thành thạo đi tiếp, chạy tới trước bức tượng tiếp theo.
Bức thứ ba, bức thứ tư...
Qua hai bức tượng đầu tiên, Kiến Sầu còn có thể thoải mái dùng Phách
Không Trảm đánh tan tâm ma, nhưng đến bức thứ ba đã vô cùng nguy hiểm,
ép nàng phải ném thêm một đóa hoa sen hắc phong mới giải quyết được. Đến bức thứ tư, Kiến Sầu đã có kinh nghiệm, chuẩn bị hoa sen xong trực tiếp ném ra hai đóa, hữu kinh vô hiểm đi qua bức thứ tư: Xuất khiếu mười ba
ngày, tâm ma hiện...
Từ đầu trúc cơ hơn một trăm ngày mới xuất hiện tâm ma, đến bây giờ xuất
khiếu mười ba ngày đã xuất hiện tâm ma... Bình thường tu sĩ đột phá cảnh giới, có tâm ma đều sẽ thất bại, cho nên một khi đột phá cảnh giới, tâm ma nhất định phải bị chém.
Nhưng tâm ma Kiến Sầu nhìn thấy trên đường đi đều có một khuôn mặt giống nhau, thậm chí tuổi tác còn không ngừng tăng lên, khí thế cũng không
ngừng mạnh hơn, giống như tâm ma này chưa hề chết mà không ngừng tăng
trưởng theo tu vi của Bất Ngữ thượng nhân.
Tim nàng đột nhiên run lên một chút.
Ánh mắt Kiến Sầu dời khỏi hàng chữ nhỏ, lần nữa rơi xuống tượng đá này,
đôi mắt điêu khắc bằng đá núi có chút vô thần, lại lộ ra một sự kì dị.
Dưới lòng bàn chân đột nhiên toát ra khí lạnh...
Hình dáng của bức tượng đá này giống hệt Bất Ngữ thượng nhân trên bích họa.
Tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân là chính ông ta.
Ông ta không chết, tâm ma cũng không chết.
Vậy thì rốt cuộc Bất Ngữ thượng nhân đắc đạo thành tiên thế nào?
Kiến Sầu không nhịn được rét run, lại không kìm được tò mò.
Ép chính mình rời mắt đi, Kiến Sầu nhìn về phía con đường tối tăm phía
trước, thế là mùi máu cuối cùng bay tới. Nàng đã ngửi thấy.
Bước chân bắt đầu bước đi về phía trước. Kiến Sầu đi được đại khái ba
mươi trượng, nhờ ánh sáng màu đỏ máu của Quỷ Phủ liền thấy không xa phía trước có một thi thể nằm trên mặt đất, một vế kiếm trên cổ họng, máu
tươi đã dừng chảy, bắt đầu khô lại.
Là một người đàn ông tầm hai mươi tuổi, trên người mặc quần áo gần giống như tu sĩ chết trên đường bạch ngọc lúc trước, bên hông đeo một miếng
ngọc bội.
Kiến Sầu đi tới, trong lòng biết đây chính là tu sĩ yêu ma đạo lúc trước lựa chọn lối đi này. Lúc còn đứng trong lòng núi, nàng và mọi người đã
tận mắt nhìn thấy điểm sáng đỏ bên ngoài vỡ vụn.
Xem xét sơ qua nguyên nhân chết của người này, trong lòng Kiến Sầu lại
không hề cảm thấy sợ. Nàng lục soát người này một phen, đầu tiên cầm
miếng ngọc bội bên hông lên, mặt trước quả nhiên có khắc một chữ Âm, có
điều kiễu chữ cổ xưa, chính là văn tự thời cổ, có lẽ chính là Sơn Âm
tông Man Hoang đông nam mà mọi người nói lúc trước.
Tiếp theo nàng phát hiện một chiếc túi càn khôn trong tay áo người này.
Tu sĩ yêu ma đạo này đã chết, túi càn khôn tự nhiên cũng thành vật vô
chủ, bên trên chỉ có ấn ký linh thức còn sót lại. Kiến Sầu đưa tay nắm
lấy, tản linh thức của mình ra xóa bỏ ấn ký trên túi càn khôn, nhân tiện lưu lại ấn ký của mình, đến lúc này túi càn khôn liền trở thành đồ của
nàng.
Mở túi càn khôn ra, dùng linh thức xem, nàng phát hiện bên trong có một
số pháp khí đơn giản, những lá bùa công dụng khác nhau, còn có hơn trăm
viên linh thạch, đối với tu sĩ Kim Đan kì bình thường có thể coi là một
khoản tiền lớn rồi.
Đương nhiên cũng có không ít phương pháp tu luyện cơ bản của Sơn Âm tông và mấy đạo ấn, ngoài ra không ngờ còn có cả một miếng ngọc giản.
Kiến Sầu đưa ngọc giản lên dán vào mi tâm, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng lạ.
”Chu Ấn, tọa hạ đệ tử thứ mười tám của trưởng lão Trần Phảng, phân đường Bạch Cốt Sơn Âm tông“.
Không ngờ đây lại là một ngọc giản thân phận.
Bên trên ghi chép những việc quan trọng trải qua của tu sĩ Chu Ấn từ khi bắt đầu vào Sơn Âm tông, bao gồm từ vào ngoại môn đến một số nhiệm vụ
sát hạch, trở thành đệ tử nội môn, bái vào tọa hạ trưởng lão Trần
Phảng...
Từng việc một cực kì rõ ràng.
Thảo nào...
Nàng có thể phát hiện sự tồn tại của ngọc giản này, Tạ Bất Thần cũng
không thể bỏ qua. Có thể thuận lợi trà trộn vào trong đám tu sĩ Sơn Âm
tông, chỉ sợ cũng có vài phần công lao của ngọc giản này.
Kiến Sầu nhìn ngọc giản trong tay, cuối cùng cười một tiếng. Tạ Bất Thần lưu quân cờ đen trắng trên vách núi chính là lưu lại thông tin cho nàng xem, có khả năng là hắn thân là đệ tử Côn Ngô, cho rằng mình sẽ hợp tác với hắn liên thủ trừ tu sĩ yêu ma đạo, cũng có khả năng...
Chỉ là để bẫy nàng.
Dù sao trong thông tin của Tạ Bất Thần cũng nói, trong đám Kiến Sầu có
một người có vấn đề. Nếu nàng và người đó nội chiến vì thông tin này,
chẳng phải Tạ Bất Thần có thể làm ngư ông đắc lợi?
Trong lòng có nghi ngờ, cho nên Kiến Sầu chỉ nói Tạ Bất Thần trà trộn
vào các tu sĩ yêu ma đạo, lại chưa nhắc một chữ nào tới chuyện bên mình
cũng có nội gián. Dù sao cũng không người chết được.
Kiến Sầu không rõ dụng ý thật sự của Tạ Bất Thần ở đâu, cũng không có
cách nào khẳng định Tạ Bất Thần nhất định đã trà trộn vào trong mấy
người yêu ma đạo, có điều...
Lúc này ngọc giản trong tay, nàng lại có một kế hoạch hoàn toàn mới.
Năm ngón tay khép lại, Kiến Sầu tùy ý thả ngọc giản vào trong túi càn
khôn, sau đó lại lột bộ quần áo dính máu của tên xui xẻo Chu Ấn này ra
mặc lên người mình, ngay cả miếng ngọc bội và các vật phẩm khác sự cũng
deo hết lên người mình.
Sau đó nàng quan sát kĩ bộ mặt người này, lại lấy ra một viên đan dược đỏ thẫm từ trong túi càn khôn của mình ăn vào.
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt dịu dàng của Kiến Sầu đột nhiên biến đổi,
lông mày đậm hơn, cứng hơn, sống mũi cũng cao hơn, cả người lập tức trở
nên cường tráng, ngay cả thân thể cũng lập tức cao hơn.
Một Chu Ấn hoàn toàn mới xuất hiện trong đường hầm.
Thanh niên tầm hai mươi tuổi, da trắng xanh, khuôn mặt mang lệ khí âm
trầm, bên hông đeo ngọc bội Sơn Âm tông và một thanh Tây Sơn yêu kiếm
lấy ra từ trong túi càn khôn, trên vai còn vác một thanh Quỷ Phủ to lớn.
Trong bóng tối, hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm.
”Hê hê, cho dù có gặp ngươi, chắc ngươi cũng không nhận ra ta...”