Ta Không Thành Tiên

Chương 260: Sát tạ bất thần, trảm thất phân phách



Dịch: sweetzarbie

Dường như mọi thứ đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi vậy.

Kiến Sầu chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay đang sắp chạm vào cây nhang tím thì không hiểu tại sao lại chợt ngừng lại.

Người này đã trải qua chín kiếp nên hiện giờ có lẽ đang sống kiếp thứ mười.

Dù sao đi nữa y cũng vẫn sẽ trở lại căn trạch viện này, sẽ lần theo các ký hiệu để tìm lại những gì của mình ngày trước rồi dung hợp ký ức của nhiều kiếp để trở thành chính mình ngày xưa.

Cục diện kia thật ra là cái gì?

Bây giờ nếu y xuất hiện trong căn trạch viện này thì sẽ là người như thế nào?

Kiến Sầu bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng đăm đăm nhìn những hàng chữ đã bắt đầu mờ đi mà trong lòng đột nhiên bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ quặc: Có khi nào người này là nàng không?

Chín kiếp luân hồi, linh hồn tựa như một tờ giấy trắng.

Làm sao biết được kiếp thứ mười là ai với ai chứ?

Nếu nàng có tự hỏi phải chăng là mình thì điều đó cũng hợp lý thôi.

Nhưng cái ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong một chớp mắt rồi biến mất.

Người đó không thể là nàng.

Ở kiếp thứ nhất, người này trước khi nhập luân hồi đã hạ ấn ký trên hồn phách của mình. Tác dụng đặc thù của cái ấn ký này ra sao thì không thấy y đề cập đến trong đoạn văn tự trên cửa sổ. Nhưng chỉ qua đôi câu sơ sài, nàng có thể đoán được rằng ít ra là nó có khả năng gợi nhớ.

Ấn ký đó nhắc y khi đi qua Quỷ môn quan, Uổng Tử thành và cổng nhà thì phải chú ý đến bút tích làm dấu từ trước.

Nhưng nàng thì lại không qua Quỷ môn quan, đến khi vào Uổng Tử thành cũng phải bôn ba khắp nơi rồi mới bước qua cửa này, vậy mà cũng đâu phát hiện ra cái gì đâu?

Hồn phách của nàng đã không có ấn ký thì dĩ nhiên cũng sẽ không có phản ứng.

Huống chi...

Nàng cũng chẳng hề mong được điều này.

Mà chính ngay trong tự thuật của mình, y có viết: Con người ta sở dĩ tồn tại trong đất trời chẳng qua là nhờ có ký ức cá nhân riêng biệt của mình.

Kiến Sầu chưa bao giờ từng cảm thấy mình là ai khác. Nếu một ký ức lạ đột nhiên xuất hiện, có lẽ trong lòng sẽ khó tránh khỏi một phen sợ hãi: Mình có vẫn còn là mình hay không?

Người nọ có viết, ba đời bảy kiếp, ngàn thu luân hồi, dẫu có trải qua vạn lần, ta cũng vẫn là ta.

Khẩu khí cuồng ngạo như vậy thì hẳn cái ấn ký kia của y phải có chỗ đặc biệt.

Nếu y biết "ta" của ngày hôm nay không phải thật sự là "ta" khi xưa thì dù cho có trải qua mười kiếp luân hồi chắc sẽ cảm thấy tối tăm mất phương hướng.

Phải đặc biệt thì mới có thể đảm bảo "ta" vẫn là "ta" của lúc ban đầu.

Viết tin để lại trên cửa sổ để cho người đến sau nuôi dưỡng mai, nhưng người này vẫn đang ở kiếp cuối cùng, không biết có quay lại Cực Vực, trở lại Uổng Tử thành không?

Kiến Sầu nhìn ba cành mai mà nghĩ ngợi miên man, suy đoán đủ mọi tình huống có thể xảy ra, rồi lại nhìn câu cuối cùng. Một điều ước...

Đốt cây nhang này lên thì ai sẽ hiện ra đây?

Người đó chấp nhận thực hiện một "điều ước" của người thắp hương. Nhưng nếu nàng xin ba điều thì có được không?

Nghĩ đến đó, Kiến Sầu bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Nhưng trong không gian thoang thoảng hương hoa, lòng hiếu kỳ của nàng cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Kiến Sầu lại cúi người về phía trước, nhón tay cầm các cây nhang chưa thắp kia lên.

Nhang này tím đậm, màu sắc cũng giống như màu của nước ao chuyển sinh. Chân nhang vô cùng mảnh, tưởng như chỉ cần hơi mạnh tay một chút là gẫy mất.

Các đầu ngón tay nàng hơi run, khiến cho ba cây hương cũng rung rung theo nhịp.

Kiến Sầu biết đó là tại vì mình hồi hộp trong lòng. Nàng cố hít vào một hơi thật sâu, nhưng rồi lại cau mày, bởi dù có thử tĩnh tâm nhiều lần nhưng vẫn không thể yên được.

Đã vậy...

Thì cứ thuận theo tự nhiên cũng tốt.

Kiến Sầu giơ tay kia ra, thắp lên một đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay trỏ của mình rồi từ từ đưa ngọn lửa đến gần ba cây nhang. Trong thời khắc ấy, nàng nín thở, ngưng trọng tâm thần.___

"Chíu!"

Tiếng động bất ngờ vang lên!

Một đạo hắc ảnh đen nháy từ ngoài cửa sổ vụt tới một cái vèo, trúng ngay vào mu bàn tay nàng!

"Cạch!"

Ba cây nhang bị đánh rớt liền xuống sàn nhà, gẫy thành mấy đoạn!

Kiến Sầu kinh hãi, sợ đến sởn tóc gáy. Hồn châu nhỏ bé trong linh đài liền lập tức trồi lên, từ chất ngọc trắng tuyết trên viên châu vụt sáng lên hào quang tím âm u, nhanh chóng phủ trùm khắp người nàng.

Phản xạ tự vệ ngay trong chớp mắt!

Kiến Sầu quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong óc vẫn còn lưu giữ lại hình dáng bay tới của đường hắc ảnh. Thứ đó phóng thành một vệt rất dài, chất liệu giống như đá mà không phải là đá, giống như kim loại mà cũng không phải là kim loại, chiều dài khoảng một xích.

Hai cánh cửa sổ dán giấy trắng vẫn mở rộng như lúc nãy. Những hàng chữ đo đỏ bên trên bây giờ đã biến mất hoàn toàn.

Ba cành mai nghiêng nghiêng thò qua chấn song chạm trổ đẹp đẽ, tuyệt không có gì thay đổi so với lúc trước.

Xa xa ngoài cửa sổ nho nhỏ một bóng đình viện. Trong sân lác đác vài phiến lá khô. Dưới tán lá cạnh gốc cây có đặt một cái bàn đá tròn màu xám tro, xung quanh là bốn cái ghế thâm thấp cũng bằng đá tựa như để làm chỗ nghỉ ngơi nhàn đàm.

Nơi đó tuy vậy lại không có ai.

Tịnh không một bóng người.

Thế mới quỷ dị cực điểm.

Kiến Sầu căng thẳng đứng trước hai cánh cửa sổ mở rộng, tâm thần tương liên với Nhân Hoàng kiếm, chực chờ xuất thủ. Hễ bên ngoài mà xảy ra dị động, nàng nhất định sẽ kịp thời phản công ngay trong nháy mắt!

Nhưng mãi mà bên ngoài cửa sổ cũng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Lần hồi, ánh mắt băn khoăn do dự của Kiến Sầu lại hạ xuống lớp giấy dán cửa sổ lúc này đã trở nên trắng tinh như trước.

Không gian ở phía sau bị cửa sổ che khuất, cản trở tầm nhìn của nàng.

Trên mu bàn tay đang bấm chặt thủ quyết của Kiến Sầu bị sước một chỗ do "ám khí" thần bí xẹt qua, "vệt máu" trắng đục dính trên tay nàng hồi nãy lại loang ra rồi bốc hơi bay lên trong hư không.

Tuy vậy, nàng không nhìn theo mà chỉ cảm thấy cổ họng mình thắt lại___

Rõ ràng là không có cái gì nhưng nàng lại không tài nào khống chế được mình.

Ánh mắt Kiến Sầu dán chặt vào khoảng hổng giữa cánh cửa sổ và bệ cửa, tựa hồ như có một địch nhân khủng khiếp đang đứng nấp ở sau.

Thời khắc căng thẳng ấy cực ngắn mà sự chờ đợi lại dài lê thê vô tận, tưởng như phải chờ suốt cả một đời người.

"Két..."

Trong không gian tĩnh lặng như tờ, cửa sổ bên trái đột nhiên khẽ động kêu két một tiếng, hình như là bị gió lay!

Kiến Sầu thiếu chút nữa thì đã rút kiếm ra!

Nhưng ngay sau đó, đồng tử trong mắt nàng liền co thắt lại.

Chữ đỏ trên cửa sổ đã biến mất từ lâu, thế mà bây giờ lại hiện ra một vệt ươn ướt nước!

Giống như có ai đó đã thấm ướt ngón tay rồi vạch từng đường một lên cửa sổ...

Đôi con ngươi trong mắt Kiến Sầu càng lúc càng co chặt lại.

Nàng kinh hãi nhận ra những vệt nước này thế mà lại hợp thành những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nó vừa giống như chữ của một người đang hấp hối sắp chết mà cũng lại vừa giống như chữ của trẻ con tập viết không điều khiển được sức trong tay, không phân biệt nổi nét ngang nét dọc rõ ràng.

"Có..."

"Trá!"

Ầm!

Trong lòng Kiến Sầu tựa như bị một nhát búa tạ khổng lồ từ trên trời cao dộng xuống một cái đùng!

Tựa như có một nhát đao sáng loáng từ sâu trong sương mù dầy đặc vung ra, lạnh lùng xé toạc thứ dối trá!

Da đầu Kiến Sầu tê rần!

Có trá!

Ngay lập tức, hết thảy mọi việc xảy ra kể từ lúc nàng dọn vào nhà đều thoáng hiện lại trong trí.

Hàng chữ cạnh bình mai, nghi vấn về thư phòng, nước ao chuyển sinh, nghịch hồn đan, chữ viết để lại trên cửa sổ, ba cây nhang màu tím...

Ngoài ra lại còn có câu...

"Nhờ người đến sau, xin giúp ta phá cục diện này"!

Ba cây nhang tím gẫy vụn đang nằm tản mác cạnh chân nàng.

Nhưng hương thơm nhẹ nhàng vẫn tỏa ra như trước.

Ánh mắt Kiến Sầu vẫn còn nhìn trân trân vào hai chữ "Có trá" kia. Nàng bất giác nghĩ đến...

Tốn hết chín kiếp người, bỏ công nghiên cứu hết thảy những thứ có thể nghiên cứu được trên đời này, rồi lại lao tâm khổ tứ tự lập một kiếp kết cục cho mình.

Cục diện này đã thành rồi sao?

Hoàn toàn chưa!

Người nọ vẫn còn đang chờ "người đến sau"___

Người này tìm thấy bút tích để lại dưới bình mai, từ đó bắt đầu thắc mắc tìm hiểu, kế tiếp lại tìm được nước ao chuyển sinh, rồi dựa vào đan phương để trên án thư để luyện đan, sau đó thử đan thành công...

Người này tin tưởng tuyệt đối người chủ trước của căn trạch viện cũ kỹ này!

Chữ ở bình mai là thực, thư tịch đầy phòng là thực, nước ao chuyển sinh là thực, quyển đan phương cũng là thật...

Dù người đến sau không phải là Kiến Sầu thì giữa hàng hà sa số sách vở lưu trữ kia hắn cũng có thể tìm được một quyển mình cần; thậm chí nếu hắn không cần nghịch hồn đan thì vẫn có đan phương khác hữu dụng với hắn...

Mà tất cả những đan phương này...

Đều thật cả.

Vậy chữ viết để lại trên cửa sổ có thật không?

Một hơi lạnh thấu xương từ đáy lòng Kiền Sầu từ từ phả ra, lan ra khắp lục phủ ngũ tạng, khiến cho nàng rét run cả người.

Nếu thật là "có trá" thì tâm địa của người này kinh thế hãi tục đến nhường nào?

Tính toán từng ly, thận trọng từng bước.

Tâm cơ thâm trầm, âm hiểm xảo quyệt!

Cho dù "người đến sau" bước vào căn trạch viện này không phải là nàng...

Nhưng có ai lại có thể chống lại sự cám dỗ của nước ao chuyển sinh và quyển đan phương? Có ai mà có thể làm ngơ trước một lời hứa có sức hấp dẫn mê người của một tu sĩ "khi thiên nghịch đạo" chứ?!

Kiến Sầu ngây người bất động một hồi thật lâu. Nàng từ từ mở to mắt, dần dần nhận ra rằng mình đã lâm vào một tình cảnh quỷ dị.

Ngoài cửa sổ vừa dường như không có ai, vừa dường như lại có sự hiện diện của một cường giả mà nàng không tài nào thấy được.

Nàng không biết ai đã viết chữ cho nàng và cũng không biết được có thể tin tưởng y được không.

Thậm chí có "có trá" thật hay không cũng rất khó nói.

Mục đích của người chủ trước là gì?

Người ngoài cửa sổ kia có mục đích gì?

Y bất động, ta cũng bất động.

Ở ngoài kia dù có người hay không hay dù là ai đi nữa thì thực lực của y nhất định vượt xa nàng.

Ánh mắt thanh lãnh của Kiến Sầu nhìn về hướng cánh cửa sổ có chữ ở trên, hay nói đúng hơn là không phải nhìn mà là tựa như xuyên thủng cả lớp giấy để nhìn ra phía sau.

"Vãn bối Kiến Sầu tạ ơn tôn giá chỉ điểm. Không biết tôn giá là ai, xin có thể hiện thân gặp mặt được chăng?

"..."

Im lặng như tờ, không có tiếng đáp lại.

Rì rào.

Ngoài cửa sổ chỉ có gió hiu hiu nhẹ thổi.

Kiến Sầu nôn nao hồi hộp chờ đợi nhưng mãi thật lâu mà vẫn không có ai trả lời. Cõi lòng tựa như tuyết tan, rồi cũng từ từ trầm tĩnh lại. Không biết tại sao nàng lại chợt nhớ tới thứ đã xẹt qua mu bàn tay mình hồi nãy. Nó được ném từ ngoài cửa sổ vào nhà.

Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên sàn cách mé bên trái mình ba trượng có một vết chém nghiêng nghiêng sâu hoắm, trông giống như bị một thanh kiếm đâm xuyên qua.

Khó mà nhìn được vật đó. Dù có phóng thích cảm ứng cũng chỉ có thể biết được vết chém lút xuống phía dưới này rất sâu, cực kỳ sâu.

Phải là một thứ sắc bén như thế nào mới có thể xuyên sâu xuống dưới lòng đất như vậy?

Kiến Sầu nghĩ mà lại càng thêm sờ sợ.

Ánh sáng tự nhiên ngoài trời rọi qua mặt giấy cửa sổ làm hiện lên một cái bóng mờ. Ngay trong khoảnh khắc nàng vừa rời mắt đi thì cái bóng hơi bắt đầu rung rung.

Kiến Sầu vừa nhìn thấy thì giật mình, rút kiếm quay đầu lại ngay!

"Sột soạt.."

Mặt giấy phập phồng vang lên tiếng động.

Từng vạch từng vạch nước ươn ướt rung rung thấm xuống, chảy trên giấy.

Kiến Sầu ngạc nhiên.

Vẫn còn chữ nữa sao?

Tuy nhiên trong hoàn cảnh quỷ dị khó hiểu này, nàng vẫn cảm thấy trước cánh cửa sổ có một người thần bí đang đứng đó viết chữ. Nhưng dù cho nàng có cố tìm mọi cách để nhìn thì chỗ nọ vẫn trống không.

Ngoài ra, nàng vẫn cảm thấy người này hẳn phải là một cường giả siêu việt.

Nhưng hết lần này đến lần khác những nét vạch trên mặt cửa sổ lại khiến cho người ta có cảm giác như người viết sức cùng lực kiệt, hơi thở yếu ớt...

Dần dần khi các nét càng lúc càng nhiều thêm, Kiến Sầu cũng bắt đầu nhận ra được mặt chữ.

"Giết..."

Nàng bất giác lẩm nhẩm đọc theo.

"Tạ... Bất..."

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Ngay khi vừa thấy ba chữ đầu hiển hiện, Kiến Sầu tưởng như nghe thấy tiếng con tim mình đập thình thình từng tiếng một, khiến cho cả người nàng cũng run rẩy lên theo. Dường như có một thứ gì đó từ nơi thăm thẳm sâu trong lòng đất, từ tận cùng đáy lòng nàng bật phóng ra!

"Xoạt xoạt..."

Những nét chữ lại vạch xuống một cách cực kỳ khổ sở khó khăn.

Hết đường này đến đường kia, từng chữ từng câu dần dần phác thành...

"Giết Tạ Bất Thần; chém Thất Phân Phách*!"

==========

*Thất phân phách là bảy phần phách nhưng bảy phần phách của ai thì không rõ. Trong khi đó Kiến Sầu không biết cây kiếm mà Tạ Bất Thần dùng để giết nàng cũng có tên là "Thất phân phách". Vì vậy Sweet để nguyên tên phiên âm Hán Việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.