Ta Không Thành Tiên

Chương 314: Quyển 9 - Chương 274: Luật Luân hồi



Dịch: sweetzarbie

Kiến Sầu vẫn không biết trận chiến bỏ lại sau lưng đó kết thúc như thế nào mà chỉ biết cắm đầu cắm cổ lao vun vút về phía trước. Trong chớp mắt, qua bao rặng núi non trùng điệp thì chẳng còn thấy chút gì của ngọn cô phong ở phía sau lưng nữa.

Vù vù___

Tốc độ cực nhanh, gió lạnh phía trước quất tới như đao như kiếm.

Sau khi băng qua một vùng băng nguyên cực lớn, rồi lại vượt qua một vùng núi non tuyết phủ mênh mông thì kế đó cũng chẳng phải là một vùng băng nguyên khác mà cũng lại là đồi núi băng sơn tuyết phủ lớn nhỏ lô nhô chập trùng.

Mọi thứ đều bị đóng băng, những lớp băng ở phía dưới không biết đã trơ gan cùng tuế nguyệt bao lâu mà có chỗ đã đen thâm, có chỗ xam xám trắng.

Kiến Sầu thật ra có rất ít kinh nghiệm trong những tình cảnh như thế này, nhưng vừa nhìn thấy, nó lại gợi cho nàng nhớ đến kho vũ khí của Nhai Sơn ngày trước.

Cả đám khi ấy còn là đệ tử của Nhai Sơn mới lên trúc cơ, đang đêm chạy theo Khúc Chính Phong lên tới đỉnh núi nhìn hắn vung kiếm Hải Quang xả xuống một nhát mở ra ra kho vũ khí.

Thế giới băng tuyết lạ lẫm liền hiện ra trước mặt họ dưới vạn vạn tia lửa như pháo hoa lấp lánh.

Ở đó, nàng thấy có rất nhiều kiếm, thậm chí trong số đó còn có thanh "Nhất tuyến thiên", một trong ba cây kiếm của Nhai Sơn. Nhưng hồn phách khuyết thiếu của nàng không được nó chấp nhận, chỉ có thanh quỷ phủ cũng tàn khuyết như nàng là chịu đồng thanh tương ứng, từ đó về sau luôn theo sát bên nàng.

"Tiếc thay..."

Vật đổi sao dời, quỷ phủ bây giờ đã không còn bên cạnh nàng nữa, chẳng biết nó lưu lạc ở xó nào trong Bát phương thành rồi. Trong khi đó, nàng lại hoàn toàn không dám tản linh thức ra để triệu hồi nó về.

Kiến Sầu bất giác khẽ thở dài, đầu mày hơi nhíu lại, trong lòng nhất thời nhớ lại những chuyện trước kia mà tưởng như bao đời bao thế đã trôi qua lâu lắm rồi.

Nàng vẫn giữ tốc độ như trước, sau khi vượt qua một đỉnh núi nhọn hoắc thì muốn tìm một chỗ để hạ xuống định vị phương hướng và suy nghĩ xem làm sao mới có thể tìm được những người "đồng bạn" của mình.

Kiến Sầu thuận mắt nhìn xuống, xem xét tình hình.

Sơn mạch bên dưới đều là băng tuyết lởm chởm, lộn xộn, chẳng có gì đáng chú ý.

Tuy vậy lại có một chỗ dị thường dưới chân núi lọt vào trong tầm mắt của nàng.

Băng vụn lăn lóc trên mặt đất nhưng vì số lượng quá nhiều và kích cỡ to lớn nên dồn cục lại thành một ngọn núi nhỏ. Ở một góc sau ngọn núi này lại lộ ra vài phiến lông chim sặc sỡ nằm lẫn trong những khe băng vụn, trông rất bắt mắt.

Phải chăng là...?

Kiến Sầu đã hơi đoán ra. Nàng vòng sang phía sau đống băng vụn, hạ thấp xuống không một tiếng động: "Cố Linh?"

"Á!"

Một tiếng thét sợ hãi vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng!

Cố Linh đang giấu mình ở phía sau, nghe thấy tiếng gọi thì nhảy dựng, sợ đến lạnh toát sống lưng! Một chùm lửa đỏ đậm gần như đen thẫm liền bùng lên, trùm khắp cả người nàng!

Theo phản xạ tự nhiên, Cố Linh bắt quyết chực đánh trả nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, thấy Kiến Sầu đang lơ lửng trên không thì vui mừng gọi: "Kiến Sầu đạo hữu?!"

Thật ra Kiến Sầu mới là người bị Cố Linh hù đến giật nảy người, mắt nhìn thấy nàng ta tay vẫn còn bắt quyết sẵn sàng xuất thủ với ngọn lửa màu sắc quỷ dị đang bao quanh thân mà thầm thất kinh trong lòng.

Trong nháy mắt, gần như ngay khi ngọn lửa vừa bùng lên thì sức nóng kinh khủng phả ra.


Ngọn băng vụn cạnh bên thoắt cái đã tan thành nước, chảy tràn lan trên đất, ngay cả chỗ đứng của Cố Linh cũng biến thành một đầm nước nho nhỏ.

Quanh người nàng ta, hay nói đúng hơn là quanh ngọn lửa trên người nàng ta, băng tuyết đang không ngừng tan ra thành nước.

"Làm ta sợ muốn chết. Ta, ta còn định.... thiếu chút nữa là đã ra tay rồi..."

Cố Linh vẫn còn chưa hết hoàng hồn nên không nhận ra vẻ mặt hơi là lạ của Kiến Sầu.

Nàng ta dường như rốt cục đã yên tâm nên thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ngọn lửa quanh thân cũng từ từ biến mất. Nước đang chảy trên mặt đất liền đông lại thành băng rất nhanh.

Cảnh tượng này đập vào mắt Kiến Sầu khiến cho nàng cảm thấy quỷ dị không nói nên lời, nhãn thần nhìn Cố Linh liền khác lạ.

Nếu nàng nhớ không lầm thì tu sĩ tộc Mỏ Chim không có nhiều chiến lực lắm, điều này đã được người ta công nhận rồi mà?

Tại sao Cố Linh...

...lại khiến nàng cảm thấy khác hẳn?

"Cô, cô không sao chứ?"

Cố Linh thấy Kiến Sầu im lặng một hồi lâu thì rốt cục mới nhớ ra mình hồi nãy phản ứng có hơi mạnh bạo, nhất thời tay chân luống cuống, rụt rè, nói năng lắp bắp.

"Ta, ta không có cố ý đâu..."

"Ta không sao."

Kiến Sầu lúc này mới định thần hạ xuống đất. Nàng đưa mắt nhìn quanh nói: "Ta chỉ đi ngang qua đây thôi, không ngờ lại gặp cô ở đây. Nhưng... những người khác đâu?"

Lẽ ra Cố Linh phải ở cùng một chỗ với bọn Trương Thang, Lệ Hàn mới đúng, nhưng bây giờ lại chỉ còn có mỗi mình nàng ta.

"Ta, ta cũng không biết."

Cố Linh thờ thẩn lắc đầu rồi kể lại cho Kiến Sầu nghe những gì mình đã trải qua.

Nàng ta không bị ai đánh lén như Kiến Sầu và cũng chẳng ở quá gần để đến nỗi bị ảnh hưởng giống như Hình An, nhưng khi tiến vào bên trong vụ xoáy do kim lệnh đỉnh tranh hình thành thì dường như có một lực cản phát ra, nó giống như một tấm lưới muốn trói nàng lại, ngăn không cho nàng đi vào.

"Sau đó, ta rơi xuống đây thì đã như vậy rồi. Chỗ này làm cho ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm..."

Giọng Cố Linh dần dần nhỏ đi. Đôi vai gầy của nàng thu lại, không biết tại sao lại trông có vẻ hơi thất vọng.

Kiến Sầu nghe nàng nói rồi bất giác cúi đầu nhìn những vệt băng loang lổ vừa mới đông lại trên mặt đất.

Tương sinh tương khắc chăng?

Bởi vì chỗ này chính là ngục hàn băng trong truyền thuyết.

Nhưng vì Kiến Sầu cũng không dám chắc nên cũng không nói cho Cố Linh nghe phỏng đoán của mình.

"Kiến Sầu tỷ tỷ, bây giờ tỷ cũng lạc mất mọi người..."

Cố Linh hoàn toàn không nhận ra mình đã tự nhiên thay đổi cách xưng hô với Kiến Sầu.


Nàng ta rũ mắt, ngón tay bấu trên chéo áo, tâm thần thắc thỏm lo lắng không yên.

"Không biết bà bà bây giờ ra sao..., không biết có đi cùng với Trương đại nhân và Lệ công tử hay không?"

"Nếu bọn họ không gặp trục trặc như chúng ta thì chắc là đang ở chung một chỗ rồi."

Kiến Sầu nhận ra giữa Cố Linh và vị bà bà cổ quái giao tình có lẽ không cạn.

Hơn nữa tuy dáng vẻ nhút nhát rụt rè, nhưng Cố Linh lại hoàn toàn không khúm núm như một kẻ dưới phải có đối với bề trên tu vi cao hơn mình. Nghe thấy nàng ta kêu mình là "tỷ tỷ", Kiến Sầu cũng cảm thấy tự nhiên.

Đáy lòng tuy nhất thời không biết làm sao nhưng cũng khiến Kiến Sầu dần dần có phần hơi quan tâm lo lắng cho Cố Linh. Nàng hỏi: "Muội không bị thương chứ?"

"Không."

Cố Linh lắc đầu nhìn nàng.

Kiến Sầu cười, vỗ vỗ bả vai Cố Linh, an ủi: "Không bị thương là tốt rồi. Nơi đây chỉ mới là tầng địa ngục thứ nhất. Tất cả mọi người đều sẽ phải đi tìm lối vào tầng kế. Mặc dù trên đường đi chúng ta không có cách nào tình cờ gặp lại bọn họ nhưng nếu có thể tìm được lối vào thì khả năng gặp nhau rất lớn."

"Ha ha! Nói nghe mới dễ làm sao!"

Trên đường cái của thành Phong Đô, một quỷ tu mặt lạnh luôn để ý theo dõi động tĩnh của Kiến Sầu nghe thấy vậy thì cười nhạo một tiếng.

"Ngay lúc thấy thân thủ của cô ta trên đỉnh núi, ta còn tưởng mình nhìn lầm, không ngờ... Thật sự là phí thời gian của ta!"

Mấy người bạn cùng đi chung với quỷ tu này cũng lắc đầu cười lạnh.

Bọn chúng đều là tu sĩ của tộc Quỷ vương vô cùng quan tâm đến đỉnh tranh từ nhiều năm nay.

Thành Uổng Tử và thành Phong Đô luôn là đối thủ một mất một còn của nhau. Vì vậy, trước khi đỉnh tranh bắt đầu, chúng đều có thói quen quan sát tình hình phe địch, nào ngờ lần này vừa khéo thấy được giao chiến chớp nhoáng giữa Kiến Sầu và Hình Phi.

Trong thoáng chốc, người người kinh hãi.

Đến khi tất cả ứng viên đều vào trong địa ngục mười tám tầng, bọn chúng liền đổi giao diện quan sát trong nhẫn huyền giới, xác định ngay vị trí của Kiến Sầu.

Nàng quả thật đã không để cho chúng phải thất vọng, chẳng những rơi vào giữa Chung Lan Lăng và nữ tu thần bí mà còn châm ngòi cho cuộc chiến giữa họ.

Nếu lúc trước bọn chúng cho rằng một kích của Kiến Sầu tuy phát sau mà đến trước, thiếu chút nữa đã đập chết Hình Phi chỉ là sự trùng hợp tình cờ thì đến lúc này mọi hoài nghi đều hoàn toàn tan biến.

Bởi vì, dù phải đối mặt với một đối thủ cao hơn mình cả một cảnh giới nàng ta tuy vẫn kinh sợ nhưng không lúng túng. Từ cách phản ứng nhanh nhạy hay tâm trí thâm sâu cho đến khí độ thần thái khi giao thủ, tất cả đều có phong phạm quý phái.

Bọn chúng thậm chí còn bắt đầu tin rằng diêm quân Tần Nghiễm đúng là có con mắt nhìn người. Biểu hiện của Kiến Sầu bây giờ quả thực đã vượt xa dự đoán của họ, khiến cho ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.

Vì một chiếc huyền giới chỉ xem được một cảnh mà thôi nên khi Kiến Sầu trốn khỏi đỉnh núi, bọn chúng cũng khó mà rời mắt khỏi nàng để quan sát Chung Lan Lăng.

Tất cả đều muốn xem nữ tu này rốt cục sẽ ra sao, sau lưng còn có những bí mật gì.

Nào ngờ dọc đường nàng ta lại gặp Cố Linh tộc Mỏ Chim, đã vậy lại còn phun ra một câu ngu ngốc như thế!


"Cửa vào tầng kế tiếp đâu có dễ tìm, không chừng nói như vậy là đã có tính trước rồi đó!"

"Thôi đi, có đoán cũng vậy thôi. Uổng công ta kỳ vọng quá nhiều..."

"Ha ha, hay quay qua coi Lệ Hàn đi. Nữ tu Kiến Sầu này không có bên cạnh, ngươi nói xem, với tính tình của tên này, hắn có giở trò giết hết một đám người không?"

"Đúng đúng! Mau tìm Lệ Hàn đi!"

...

Nói đến đây, mọi người xung quanh liền hào hứng, bắt đầu nhao nhao khống chế nhẫn huyền giới bằng hồn lực, kết nối với các tu sĩ đeo đỉnh giới trong đỉnh tranh để tìm xem Lệ Hàn ở đâu.

Nhưng...

Trong nháy mắt, ngay khi nhìn thấy hắn, mọi người đều không khỏi ồ lên một tiếng.

Bởi vì vào lúc này bên cạnh Lệ Hàn cũng không có ai, chẳng biết có phải là vì tất cả đã bị giết hết rồi hay không.

Trường bào màu lam tía, nếp áo mấp mô gợn sóng, hắn đứng đó im lìm như một pho tượng cổ, ngay cả chéo áo cũng rũ xuống, tịnh không lay động, chẳng biết đã đứng được như vậy bao lâu rồi.

Trước mặt Lệ Hàn là một vách núi cao thấu trời.

Vách đá xám đen bị lớp lớp băng tuyết phủ lên dầy đặc, ngay cả ánh sáng ban ngày chiếu xuyên qua cũng khó thấy được có cái gì ở bên trên mặt đá.

Chung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Sau lưng Lệ Hàn là một vùng bình nguyên bao la tuyết trắng đến lóa mắt.

Ánh sáng khúc xạ từ trên mặt tuyết lồi lõm hắt lên bóng lưng hắn nhưng không tài nào soi sáng nổi khuôn mặt của hắn.

Thần sắc hối ám bất minh; ánh mắt lập lòe bất định.

Bàn tay thõng xuống trong ống tay áo bên thân người lúc thì từ từ nắm lại, lúc thì từ từ buông ra, cuối cùng rồi cũng giơ lên, lặng lẽ áp vào vách đá.

Lúc lòng bàn tay Lệ Hàn đè lên lớp băng lạnh thấu xương kia thì____

"Tách...!"

Một tiếng động trong trẻo từ giữa lòng bàn tay hắn vang lên, tạo thành một đường nứt khổng lồ lan thẳng lên phía trên cao!

Trong chớp mắt liền "ầm ầm" một tiếng nổ rung chuyển trời đất!

Trên vách đá cao ngàn trượng, tầng băng dầy nặng tích tụ từ bao năm tháng vậy mà lại bị một chưởng này dễ dàng chấn vỡ, khiến băng bong ra thành từng mảng!

Từng lớp lớp băng vụn đủ mọi sắc trắng, trong suốt, đục ngầu, tuyết bạch, lam nhạt, rơi lả tả từ trên cao xuống đất thành một đống cao dưới chân núi.

Vách đá vốn bị tầng băng che phủ liền hiển lộ. Trên mặt đá màu xám đen thì ra lại khắc đầy phù văn!

Từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, những con chữ khổng lồ cổ xưa phủ kín hết cả vách đá, ngữ nghĩa vừa phức tạp vừa khó hiểu!

Phó Triêu Sinh đứng ngay ở phía dưới. Dáng người của hắn so với vách đá ngàn trượng này sao mà nhỏ bé nhường ấy? Tựa như một hạt thóc trôi trong đại dương, tựa như bóng phù du so với côn bằng soải cánh. Dường như cơn tuyết lở này có thể chôn vùi hắn bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn vẫn sừng sững bất động.

Đôi mắt vừa tựa như trải qua bao dâu bể đời người vừa tựa như tươi tràn sức trẻ từ từ ngước lên. Ánh mặt trời cũng dần dần chiếu vào đôi đồng tử lam xanh như ngọc lưu ly của hắn.

Nhưng đôi mắt này là đôi mắt của Lệ Hàn.

Mặc dù vậy, sâu trong đáy mắt ấy vẫn còn một khoảng tối mang tên "Sáng sinh chiều chết" mà ánh mặt trời không tài nào chiếu tới được.


Ánh mắt Phó Triêu Sinh ngước lên, chậm rãi lướt lên lướt xuống trên những cột chữ, vừa xem vừa khắc sâu trong tâm khảm toàn bộ phiến phù văn này.

Hắn đứng đó rất lâu không động đậy.

Phía nơi chân trời xa, có một đạo hào quang đang bay tới, dường như là vì chú ý đến động tĩnh nơi đây. Nhưng khi phát hiện thấy có người đang đứng dưới vách đá, kẻ mới tới liền thận trọng ngừng lại.

Người này mặc trường bào màu xám bạc đứng lơ lửng trên không trung, đầu đội ngân quan, môi hồng răng trắng, ánh mắt nhìn đời có vẻ hơi cao ngạo kiêu kỳ, dường như không coi ai ra gì.

Nhưng nếu ai đã từng xem họa quyển tinh vân thì đều sẽ nhận ra y: Phan Hạc Tầm, ngọc niết đỉnh phong của điện Chuyển Luân!

Lúc đó còn cách khoảng hơn phân nửa vùng bình nguyên tuyết trắng, y vẫn lơ lửng đứng nhìn bóng người bất động đã lâu trước vách núi một lúc, sau đó tròng mắt khẽ động, ánh mắt hơi sáng lên rồi bay thẳng về phía Lệ Hàn.

"Không ngờ có thể gặp được Lệ Hàn huynh ở đây. Huynh đang làm gì đó?"

Vừa nói y vừa giấu một tay trong tay áo, sẵn sàng xuất thủ nếu cần.

Nhưng nghe thấy y nói như vậy, "Lệ Hàn" thậm chí cũng chẳng thèm quay người lại mà vẫn đứng yên nhìn vách núi.

Phan Hạc Tầm liền nhướng mày nhìn theo.

Chữ viết bên trên vô cùng cổ xưa, không biết là tự thời nào lưu lại, nhưng khi nhìn rõ, y không nén nổi ngạc nhiên thốt lên: "Luật luân hồi ư?!"

Phó Triêu Sinh rốt cục cũng quay lại nhìn Phan Hạc Tầm rồi lại quay đầu về.

Trong ánh mắt của hắn không có vui cũng chẳng có buồn.

"Đúng rồi, thật đúng là gặp được kỳ duyên, tình cờ tìm ra. Lục đạo luân hồi, tứ sinh chuyển hóa..."

Lục đạo là sáu cõi: cõi trời, cõi người, cõi thần*, cõi ngạ quỷ**, cõi súc sinh, cõi địa ngục.

Người thiện lương có công đức sẽ vào cõi trời, cõi người, cõi tu la; người cùng hung cực ác tạo nghiệp nặng nề thì vào cõi ngạ quỷ, cõi súc sinh, cõi địa ngục.

Lục đạo luân chuyển, sinh tử xoay vần.

Tứ sinh là thai sinh, noãn sinh, hóa sinh và thấp sinh***.

"Thai" do tình mà có, "noãn" do tưởng mà sinh, "thấp" do hợp mà cảm, "hóa" do ly nên ứng. Lại vì thiện ác mà có sự phân biệt.

Bốn thức sinh này chuyển hóa xoay vòng, chẳng bao giờ kết thúc.

Dường như mỗi một điều luật nêu ra đều hợp với nguyên tắc vận hành của thiên địa tạo hóa.

Nhưng ngay lúc ấy, tự đáy lòng Phó Triêu Sinh liền vang vọng vô số tiếng gào thét của không biết bao nhiêu đồng tộc đã tạo nên sinh mạng của hắn: Láo! Tất cả đều láo hết!

========

* Cõi thần (A-tu-la) là cõi của các chúng sinh có tuổi thọ và hạnh phúc nhiều hơn cõi người nhưng không bằng cõi trời. Họ là những chúng sinh có không ít phước, làm nhiều việc thiện nhưng bản tính còn hung dữ và đố kỵ. (Theo Wikipedia)

** Cõi ngạ quỷ: cõi quỷ đói (Theo Wikipedia)

*** Khái niệm về tứ sinh 

+ Thai sinh, như loài người ở trong thai mẹ, thành tựu hình thể trong đó rồi sinh ra. Kinh Tăng nhất A-hàm I, phẩm Tứ đế, trang 5482 ghi: “Người và súc sinh, cho đến loài hai chân, gọi là thai sinh”. Nói chung, người hay vật, khi sinh ra thấy có đầy đủ hình thể rồi thì thuộc thai sinh.

+ Noãn sinh, như gà, chim, quạ, bồ câu, rắn, cá, kiến…. Khi sinh ra ở dạng trứng, thành tựu hình thể trong trứng rồi sinh ra, gọi là noãn sinh.

+ Thấp sinh, chỉ cho trùng trong thịt thúi, trong cầu tiêu, trong thây chết…. Đây chỉ cho các sinh vật dựa vào chỗ ẩm thấp mới thụ hình được. Kinh Thập nhị nhân duyên gọi loại thấp sinh này là hàn nhiệt hòa hợp sinh. Nghĩa là, loài nào cần phải có chỗ ẩm thấp làm duyên mới xuất hiện và tồn tại được thì gọi là thấp sinh.

+ Hóa sinh, như chư thiên, đại địa ngục, ngạ quỷ, và chúng sinh thuở kiếp sơ. Gọi là hóa sinh, vì loại này có khả năng sinh hiện tức thời với đầy đủ các bộ phận cùng các căn mà không cần đến bào thai, tinh huyết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.