Ta Không Thành Tiên

Chương 40: Kẻ hèn mọn



Ngay từ lúc người này vào cửa, Đào Chương đã bắt đầu đoán thân phận của hắn. Vừa rồi ra tay kì thực không phải để dọa Mạc trưởng lão của Vọng Giang lâu mà chỉ để thăm dò tu vi của mấy người Nhai Sơn này thôi.

Có điều người này vừa ra tay là Đào Chương cũng đoán ra thân phận của hắn.

Thấy Kiến Sầu và tên tiểu mập mạp cũng đi vào, hắn đưa tay vuốt cằm, đi lại mấy bước.

Khúc Chính Phong không trả lời, chỉ xua tay: "Đại sư tỷ, mời ngồi".

"..."

Kiến Sầu thật sự hơi kinh ngạc.

Hướng tay Khúc Chính Phong chỉ chính là chiếc ghế cao nhất hàng ghế bên trái, đối diện với nó, bên phải cũng có một chiếc ghế ở vị trí cao nhất, thể hiện rõ tôn ti chủ khách.

Mình...

Mình sao có thể ngồi đó được?

Nàng vô thức định từ chối, nhưng ngước mắt lên thấy ánh mắt mơ hồ của Khúc Chính Phong có một biểu cảm khó diễn tả.

Lúc này nàng mới đột nhiên nhớ ra mình chính là đại sư tỷ Nhai Sơn.

Tất cả những lời định nói đều bị nuốt vào bụng, Kiến Sầu chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu, chậm rãi đi tới.

Mạc trưởng lão Vọng Giang lâu cũng đã đi vào, vừa khéo đang ở gần bọn họ, nhìn thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc.

Đại sư tỷ?

"Vị này là tiền bối Kiến Sầu thiên phú trác tuyệt mà người Trung Vực dạo này vẫn bàn tán xôn xao à? Trung Vực gần đây đúng là thiên tài xuất hiện lớp lớp, đúng là anh hùng từ thuở thiếu niên. Mạc Viễn Hành hữu lễ!"

"Mạc trưởng lão khách khí quá".

Chuyện nàng có thiên bàn, mười ba ngày trúc cơ quả nhiên đã truyền ra ngoài?

Nhìn ánh mắt kì dị của Mạc Viễn Hành, Kiến Sầu thấy cảm giác này không hề dễ chịu, rất kì quái.

Là trưởng lão Vọng Giang lâu, Mạc Viễn Hành chịu trách nhiệm xử lí việc này, chính là nửa chủ nhân, vì thế cũng đưa tay mời: "Xin mời ngồi!"

Kiến Sầu chắp tay đáp lễ, cuối cùng ngồi xuống.

Những người còn lại cũng đều ngồi xuống. Khúc Chính Phong ngồi ở vị trí ngay dưới Kiến Sầu, Khương Hạ hết sức tự giác ngồi vào vị trí tiếp theo.

Vốn hai vị trưởng lão chấp sự còn lại của Vọng Giang lâu nên ngồi đối diện với mấy người này, không ngờ Đào Chương lại đi thẳng tới, giơ chân đá lộn một chiếc ghế, kéo chiếc ghế duy nhất còn lại xuống dưới mông, ngang nhiên ngồi xuống đối diện Khúc Chính Phong.

"Ngươi!"

Hai người còn lại tức giận thổi râu trừng mắt, nhưng vì có ba người Nhai Sơn ở đây nên cũng không dám làm gì.

Một nụ cười lạnh nở ra trên mặt Đào Chương, một con mắt duy nhất rất hứng thú đánh giá Khúc Chính Phong, không ngờ hắn lại mở miệng trước.

"Nghe nói ngươi đã quanh quẩn rất lâu ở nguyên anh thượng đỉnh, để ta tính xem nào..." Đào Chương làm bộ làm tịch bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán: "Tặc tặc, không ngờ đã một trăm ba mươi năm rồi, chuyện này hình như không đúng lắm".

Liên quan đến tu vi của Khúc Chính Phong, Kiến Sầu cũng mới biết đại khái sau cuộc chiến trên Bạt Kiếm đài giữa Khúc Chính Phong và Thẩm Cữu.

Bây giờ nghe thấy Đào Chương nói chuyện, nàng không khỏi nhíu mày.

Nàng chỉ biết Khúc Chính Phong đã là Nguyên Anh kì thượng đỉnh, lại không biết hắn đã dừng lại ở Nguyên Anh kì thượng đỉnh bao lâu.

Vì đây là chuyện của Khúc Chính Phong nên Kiến Sầu cũng không tiện mở miệng.

Chỉ có điều...

Khúc Chính Phong lại vẫn ngồi yên, không hề có ý định lên tiếng.

Trưởng lão Vọng Giang lâu quan sát mấy người này, trong lòng không khỏi cảm thán gã Đào Chương này quả thật là kẻ liều mạng không sợ chết, đúng là lời gì cũng dám nói.

Hừ...

Có điều Nhai Sơn làm việc đúng là rất phong cách.

Ba ngày không tra ra được liền giết tên Đào Chương này về báo cáo kết quả nhiệm vụ.

Đến lúc đó nếu có thể tìm được môn nhân Vọng Giang lâu thì chuyện cũng được giải quyết, nếu không thể tìm được người thì giết tên Đào Chương này cho hả giận.

Mạc Viễn Hành nghĩ, có lẽ Nhai Sơn sẽ đứng về phía Vọng Giang lâu.

Ai bảo tên Đào Chương kia cuồng vọng như thế?

Nghĩ vậy, Mạc Viễn Hành lại càng thảnh thơi, ngồi yên bên cạnh bình tĩnh xem trò vui, xem Đào Chương ngang ngược, xem hắn đắc tội Nhai Sơn thế nào.

Trong mọi người ở đây, Khương Hạ là người đầu tiên không nhịn được nữa.

Hắn cắn ngón tay mình, lừ mắt khinh thường: "Ngươi vừa mới Kết Đan, có tư cách chó gì nói chuyện với nhị sư huynh? Ngay cả ta cũng đánh không lại!"

"..."

Lời vừa nói ra, xung quanh tĩnh lặng.

Sắc mặt Đào Chương cuối cùng triệt để sa sầm.

Khương Hạ thân hình mũm mĩm, rất thấp, thoạt nhìn chính là một em bé, nhìn hắn khinh thường nói "Ngay cả ta cũng đánh không lại" đúng là rất ngứa mắt.

Cảm giác này khiến mọi người chỉ muốn vỗ tay khen ngợi, ngay cả Kiến Sầu ngồi bên trên cũng rất muốn bế tên tiểu mập mạp này lên thơm mấy cái.

Nói hay lắm!

Nàng thoáng nhìn Khúc Chính Phong, phát hiện Khúc Chính Phong cũng đang mỉm cười, không khỏi hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Dù ta vừa mới tu hành không lâu nhưng cũng biết tu hành là việc phải xem cơ duyên và thiên tư. Như Đào Chương đạo hữu nói vừa rồi, lần đầu gặp chúng ta gặp nhau, ta mới vừa bước vào luyện khí".

Có ai không biết Kiến Sầu là một trong hai vị thiên tài tiếng tăm vang dội nhất Trung Vực thời gian gần đây?

Những truyền thuyết liên quan đến nàng và Tạ Bất Thần Côn Ngô sớm đã lan truyền khắp Trung Vực. Một người là mười ngày trúc cơ, sau mười ba ngày trở thành đệ nhất nhân dưới kim đan. Một người mười ba ngày trúc cơ, dù không trở thành đệ nhất nhân dưới kim đan nhưng lại tu ra thiên bàn hiếm thấy trên đời.

Mặc dù có người nói Tạ Bất Thần Côn Ngô cũng có thiên bàn nhưng dù sao chuyện này cũng chưa được Côn Ngô chứng thực, hơn nữa tin đồn này cũng không lan truyền rộng bằng "Kiến Sầu Nhai Sơn có thiên bàn", cho nên mọi người chỉ tò mò chứ không dám khẳng định.

Còn thiên bàn của Kiến Sầu lại gần như là ván đã đóng thuyền.

Bây giờ Kiến Sầu nói như vậy, hiệu quả cũng không khác gì tiểu mập mạp Khương Hạ nói "Ngay cả ta cũng đánh không lại".

Thậm chí...

Dù chỉ mới trúc cơ trung kì, nhưng Kiến Sầu có thiên bàn nên còn tỏ ra chói mắt hơn cả tiểu mập mạp.

Đào Chương đáng thương chỉ lên tiếng châm chọc nhị sư huynh Nhai Sơn Khúc Chính Phong một câu, vậy mà đã bị hai người Kiến Sầu và Khương Hạ đồng loạt mỉa mai, đúng là làm người ta cũng phải thông cảm.

Ba vị trưởng lão Vọng Giang lâu bên này một ngồi hai đứng, bây giờ như được trút giận nên cũng sảng khoái hơn nhiều.

Đào Chương chậm rãi ngồi thẳng người lên.

Hắn nhìn về phía Kiến Sầu, trong đầu nhớ lại cảnh Kiến Sầu ngăn cản Lan Uyên Nhất Kích, sau đó rõ ràng không còn hơi sức nữa mà vẫn nắm chặt cửu tiết trúc.

"Kiến Sầu tiền bối nói rất đúng, Đào mỗ cuồng vọng rồi. Đã chỉ còn lại có ba ngày, ta cũng không dám lấy tính mạng mình ra để đùa, dù sao trước mắt ta bây giờ chính là Nhai Sơn cao cao tại thượng cơ mà".

Cuối cùng cũng chuẩn bị bàn việc chính rồi.

Sau một hồi đấu võ mồm vừa rồi, mấy người Vọng Giang lâu bên này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Mạc Viễn Hành chắp tay với Kiến Sầu.

"Nghe nói Nhai Sơn đã hiểu nguyên nhân chuyện này. Bọn ta vây khốn người này ở đây, thậm chí không ngại trở mặt với Ngũ Di tông cũng chỉ vì an nguy của hai đệ tử Vọng Giang lâu ta. Bây giờ vừa vào hang động dưới bãi đá ngầm đó đã sập xuống, người của Vọng Giang lâu đang tìm kiếm bên ngoài nhưng không thu hoạch được gì. Bọn ta muốn biết cánh cửa hang động dưới bãi đá ngầm đó phải làm thế nào mới đi vào được, nhưng tên Đào Chương này lại nhất quyết không trả lời, rõ ràng là muốn dồn hai đệ tử Vọng Giang lâu đó vào chỗ chết".

Mạc Viễn Hành càng nói càng kích động.

"Phù Đạo trưởng lão đã phái ba vị đến đây, xin ba vị đòi lại công bằng cho Vọng Giang lâu ta".

Khúc Chính Phong vẫn ngồi, mí mắt hạ xuống, sau mấy câu để ổn định cục diện lúc đầu thì hắn không có ý định ngẩng đầu nói chuyện nữa mà chỉ ngậm chặt miệng.

Kiến Sầu nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn không có động tĩnh, nàng cũng hiểu ra vài phần.

Đây là có trâu vẫn bắt chó đi cày sao?

Tại sao nàng cứ cảm thấy vị Khúc sư đệ này không hài lòng với mình cho lắm nhỉ?

Ý nghĩ này thỉ thoáng qua trong đầu, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, Kiến Sầu bình tĩnh mở miệng nói: "Nghe nói có ba đệ tử Vọng Giang lâu xuống dưới đá ngầm, có một người còn sống quay về, không biết người này đang ở nơi nào?"

Đào Chương nghe vậy lập tức bật cười một tiếng.

"Đương nhiên là bị bọn họ giấu đi rồi. Đào Chương ta dù làm nhiều việc ác nhưng bây giờ cũng là tu sĩ Kim Đan kì, không cần thiết phải giết hai tên tiểu lâu la đó, bọn chúng có là cái quái gì đâu".

Lời nói tuy đầy khinh bạc nhưng hình như cũng có lí.

Có điều ai cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra dưới đó, cho nên Kiến Sầu cũng không dám kết luận người này vô tội. Nàng chỉ quay sang nhìn Mạc Viễn Hành.

Mạc Viễn Hành đã nổi giận: "Nói nhảm! Lúc ngươi đi ra rõ ràng đầy người máu tươi, bây giờ vết máu vẫn còn mà ngươi lại dám ngụy biện? Máu này không phải của người ngoài, chẳng lẽ là của chính ngươi hay sao?"

Câu này của hắn khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn vết máu trên chiếc áo bào xanh của Đào Chương.

Đích xác là có.

Vết máu cũ đã biến thành màu nâu xỉn, có điều trên đó còn có cả vết máu mới.

Đào Chương cũng cúi xuống nhìn chiếc áo đầy vết máu của mình, lập tức cười nheo mắt lại, trong con mắt độc nhất có một sự châm chọc khó tả.

"Đúng vậy, Vọng Giang lâu người đông thế mạnh, ỷ thế ức hiếp người, máu trên người ta đúng là máu của chính ta".

"Ngươi!"

Mạc Viễn Hành căm hận không nói nên lời.

Kiến Sầu đoán vết máu trên người Đào Chương, ít nhất là vết máu mới trên người hắn là máu của chính hắn, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì hành sự quá quái đản nên có lẽ đã xung đột với Mạc Viễn Hành.

Nơi này vẫn là địa bàn của Vọng Giang lâu, Đào Chương tất nhiên phải nếm chút khổ sở, chịu chút ấm ức.

Nhưng chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi thế này tất nhiên không phải trọng điểm chú ý của Nhai Sơn.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát, hỏi thẳng và mấu chốt: "Ân oán trước kia tạm gác sang một bên, Đào Chương đạo hữu hẳn cũng biết Khúc Chính Phong sư đệ của Nhai Sơn ta chỉ cần một lời không hợp là có thể sẽ ra tay, cho nên Kiến Sầu có mấy vấn đề, mời Đào Chương đạo hữu suy nghĩ một chút rồi trả lời".

Đào Chương nhướng mày nhìn Kiến Sầu, quan sát nàng từ trên xuống dưới.

Nhai Sơn, Nhai Sơn...

Tu sĩ Nhai Sơn dám lấy tu vi trúc cơ trung kì đứng trước mặt mình hỏi như vậy sao?

QUay sang nhìn Khúc Chính Phong đang thờ ơ dùng ngón tay vuốt ve vỏ kiếm Hải Quang kiếm bên cạnh, Đào Chương đột nhiên cảm thấy hơi uất ức.

Không thể không thừa nhận, hai người này đang kẻ xướng người hoạ, hơn nữa mình lại không thể không nghe.

Muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể phối hợp với ba môn hạ đệ tử Nhai Sơn đến từ chỗ trưởng lão chấp pháp này.

Đào Chương cũng biết điều, mở miệng nói thẳng: "Đào mỗ và Kiến Sầu tiền bối cũng coi như là đã quen biết, Nhai Sơn cũng không đạo đức giả như bọn tiểu nhân Vọng Giang lâu này, Đào mỗ có thể tin được, tất nhiên sẽ trả lời rõ ràng".

Trưởng lão Vọng Giang lâu bân cạnh cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt, đúng là đau đến choáng váng đầu óc.

Hắn muốn đứng dậy quát mắng Đào Chương, nhưng nhìn thấy ba vị đệ tử Nhai Sơn ngồi đối diện lại lập tức nhịn xuống.

Đứng lên phủ nhận những gì Đào Chương nói?

Thế thì Nhai Sơn là cái gì?

Cơn giận của Mạc Viễn Hành nhanh chóng bị hắn đè xuống, có điều trong lòng uất ức nên ngoài mặt cũng đỏ bừng.

Đào Chương nhìn thấy, trong lòng sảng khoái, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Hắn lại nhìn Kiến Sầu, thật sự cảm thấy vị môn hạ Nhai Sơn này đúng là càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng xinh đẹp.

Kiến Sầu biết hai người này đang tìm mọi cách chọc tức đối phương nên không can thiệp vào màn đấu võ mồm này, chỉ suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là tìm được phương pháp mở cánh cửa hang dưới bãi đá ngầm. Hai vị đệ tử Vọng Giang lâu bây giờ mệnh bài chưa vỡ chứng tỏ vẫn còn sống, cho nên cứu người là việc cần làm trước. Đào Chương đạo hữu có biết phương pháp đi vào không?"

"Đá ngầm đã sụp rồi, còn nói gì đến chuyện mở cửa nữa?" Đào Chương cười lạnh: "Mà đằngnào thì ta cũng không biết".

"Thế à?"

Kiến Sầu tâm tư linh hoạt, đăm chiêu nhìn Đào Chương một cái rồi mỉm cười.

"Ta chỉ hỏi phương pháp mở cửa, Đào Chương đạo hữu có thể đi vào thì nhất định biết cách. Cho nên đạo hữu chỉ cần nói thật là được. Nếu không ta cũng chỉ có thể cho rằng Đào Chương đạo hữu muốn ép chết hai vị đệ tử Vọng Giang lâu đang kẹt dưới đá ngầm để một số chuyện không muốn người khác biết cũng bị chôn giấu dưới đáy biển".

Đây...

Đây đúng là ngậm máu phun người!

Tiểu mập mạp Khương Hạ bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Kiến Sầu!

Lúc này hắn quả thực bội phục vị đại sư tỷ này đến cực điểm!

Khúc Chính Phong cũng không khỏi gật đầu.

Hắn chậm rãi ngước mắt nhìn Kiến Sầu. Bây giờ mặc dù tu vi của nàng thấp kém nhưng sau khi bị hắn ép phải cầm trịch đã nhanh chóng bình tĩnh lại, hiểu được ý mình, hơn nữa ngôn ngữ dù không thể nói là có phong phạm cao thủ nhưng cũng không có sai sót gì.

Đặc biệt là chiêu thức vừa rồi...

Quả thực đã học được tinh túy vô sỉ của sư tôn...

Có lẽ nàng thật sự có tư cách trở thành đại sư tỷ Nhai Sơn cũng không biết chừng.

Chỉ có Đào Chương lúc này hồi tưởng lại Kiến Sầu khi gặp nhau lần đầu tiên, lại nhìn Kiến Sầu đang ngồi trên ghế chủ tọa mỉm cười với mình bây giờ, thật sự có cảm giác giống như nằm mơ...

Đúng là hắn đã quên, bắt đầu từ khi Kiến Sầu đứng chắn trước mặt hắn, che Niếp Tiểu Vãn sau lưng, tay nắm chặt cây cửu tiết trúc, nàng đã là một đệ tử Nhai Sơn đạt tiêu chuẩn.

Ngang tàng, bá đạo.

Nhai Sơn...

Đào Chương yên lặng rất lâu, sau khi nhìn Mạc Viễn Hành trợn tròn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, cuối cùng bật cười lên: "Xem ra bây giờ Đào mỗ muốn giữ được mạng thì cũng chỉ còn cách đó. Chỉ tiếc phương pháp mở cửa này chính là bí mật bất truyền của Ngũ Di tông ta, ba tên tiểu lâu la Vọng Giang lâu đó chẳng qua là ăn theo nên mới có thể đi vào được. Ta có thể dẫn bọn chúng đi vào nhưng không nhất định phải có trách nhiệm dẫn bọn chúng đi ra".

"Thì sao?"

Kiến Sầu biết hắn đã thoả hiệp, nhất định sẽ còn nói tiếp.

Quả nhiên nụ cười của Đào Chương trở nên kì dị: "Ta có thể mở cánh cửa dưới đá ngầm, nhưng không thể nói với các ngươi, đơn giản thế thôi".

"Ngươi khinh người quá đáng!"

Mạc Viễn Hành căm hận quát Đào Chương, hai đệ tử đó đều là ái đồ của hắn.

Xuống dưới đá ngầm tìm bảo, vốn tưởng sẽ có thu hoạch, không ngờ lại gặp phải Đào Chương bên dưới. Đào Chương ở phía trước mở cửa, nhưng do môi trường ở đó rất đặc thù nên không phát hiện ra phía sau có người đi theo, hế là cả bốn cùng đi vào.

Sau khi vào có đại sự xảy ra, chỉ còn lại một người nguyên vẹn trở về, quả thực làm Mạc Viễn Hành cực kì tức giận.

Không phải Đào Chương hạ độc thủ với các đệ tử này thì là ai?

Bây giờ lại còn giở thái độ không phối hợp, nếu không có ba môn đồ Nhai Sơn ở đây, hắn đã rút đao chém gục Đào Chương rồi.

"Mạc trưởng lão cứ bình tĩnh, đừng nóng!"

Kiến Sầu đã có cách, nàng thoáng nhìn Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong khẽ gật đầu gần như không thể phát hiện được.

Thế là Kiến Sầu quay lại, đứng dậy nói với Đào Chương: "Đào Chương đạo hữu đã chịu phối hợp thì tốt rồi, không bằng bây giờ chúng ta đến chỗ bãi đá ngầm trên Tây Hải xem xét tình hình luôn, xem có thể để Đào Chương đạo hữu có đất dụng võ hay không".

Đào Chương ngẩn ra, sau đó chậm rãi mỉm cười.

Tiếp nữa không ngờ lại bật cười ha hả.

"Rất quyết đoán! Có điều là một chủ ý ngu ngốc! Kiến Sầu tiền bối đã nó thì Đào Chương không dám từ chối, ta sẽ cùng các ngươi đi một chuyến!"

Hiển nhiên Đào Chương cho rằng đến đó cũng không có "đất dụng võ" cho hắn.

Kiến Sầu nhíu mày nhìn Khúc Chính Phong, Khúc Chính Phong cũng lộ vẻ suy tư.

Khúc Chính Phong nói nhỏ: "Cứ đi xem rồi mới biết".

Thế là mọi người đã quyết định xong, chuẩn bị xuất phát luôn.

Đào Chương lại không hề e dè, đi thẳng tới bên cạnh Kiến Sầu.

Kiến Sầu quay lại nhìn hắn một cái.

Đào Chương thản nhiên nói: "Đi bên cạnh các ngươi an toàn hơn, nếu không ta sợ mình còn chưa tới Tây Hải đã phơi thây giữa đường rồi".

Đây là hắn châm chọc Vọng Giang lâu đạo đức giả, cuối cùng Kiến Sầu vẫn không lên tiếng.

Đám ba người Mạc Viễn Hành phía sau tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn vì còn phải nhờ Đào Chương mở cửa, suy cho cùng thì hai đệ tử mới là quan trọng.

"Phía trước có truyền tống trận đến đảo Đăng Thiên, mời các vị đi theo ta".

Mạc Viễn Hành đi trước dẫn đường.

Ra khỏi thuỷ tạ, lại phải đi qua hồ nước như lúc trước.

Lúc đi qua bên cạnh những bông sen, bước chân Kiến Sầu hơi chậm lại.

Lúc đến nàng từng nhìn thấy trên lá sen có phù du, bây giờ trên mặt nước có một lớp xác phù du màu trắng. Nàng đưa tay tới, nhẹ nhàng nhặt một con phù du nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy trên lá sen.

Nó không hề nhúc nhích, mình vẫn căng mọng nhưng lại đã chết.

Khương Hạ tò mò ghé vào nhìn, nhíu mày: "Đã chết rồi, đại sư tỷ còn cầm làm gì?"

"Không có gì..."

Chỉ có điều nàng thấy tình hình này hơi kì lạ.

Con phù du này vẫn chưa khô quắt, không phải phù du chết từ tối qua mà là sáng nay mới sinh chưa được bao lâu đã chết đi.

Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.

Còn có việc cần làm, Kiến Sầu chậm rãi thả cái xác phù du đó về chỗ cũ rồi đi ra ngoài theo.

Đây chỉ là một nốt nhạc đệm không có ai để ý, mọi người nhanh chóng bước vào một truyền tống trận khắc họa trên bờ bên kia hồ. Sau khi ánh sáng tan hết, tất cả đã xuất hiện trên đảo Đăng Thiên ở Tây Hải.

"Bãi đá ngầm đó ở không xa phía tây đảo Đăng Thiên, chúng ta bay từ đây là được.

Người giới thiệu tình hình vẫn là Mạc Viễn Hành.

Hắn đi ra khỏi truyền tống trận đầu tiên. Kiến Sầu cũng đi ra theo, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này trên đảo Đăng Thiên có không ít người, thấy truyền tống trận sáng lên, nhiều người quay lại nhìn.

Trương Toại đang nói chuyện với sư huynh đệ đồng môn, đột nhiên thấy mọi người đều quay lại nhìn, hắn không khỏi đưa mắt nhìn theo.

Đột nhiên hắn ngẩn người ra.

Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đứng chung một chỗ, được Mạc Viễn Hành dẫn đi, đang đưa mắt nhìn về phía tây. Trong tay nàng cầm Lý Ngoại Kính tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh giống như vẻ bình tĩnh và tỉnh táo quá mức của nàng lúc đứng chắn trước mặt Niếp Tiểu Vãn lần trước.

Nếu Trương Toại nhớ không nhầm thì người đàn ông y phục đen tuyền bên cạnh nàng chính là đệ nhất nhân trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ tư, nguyên đại sư huynh Nhai Sơn, Khúc Chính Phong.

Trương Toại đứng yên tại chỗ, nhớ lại câu hỏi mình từng hỏi Kiến Sầu...

Đạo lữ?

Hắn không nhịn được bật cười, nhớ tới những gì mình và Chu Cuồng đã nói với nhau cũng trên đảo Đăng Thiên này.

"Có lẽ không lâu sau, tên nàng cũng sẽ được khắc cùng rất nhiều chuyện khác, trở thành một truyền thuyết lưu truyền trong các tu sĩ Thập Cửu Châu.

Bây giờ hắn đứng xa xa nhìn nàng, cảm thấy chuyện này đã sắp trở thành sự thật.

Gió biển mằn mặn, dường như mới chỉ là hôm qua.

Kiến Sầu hơi lơ đãng nghe Mạc Viễn Hành, gật đầu nhìn một lượt xung quanh, đến lúc nhìn sang phía tay phải đột nhiên dừng lại rồi mỉm cười.

Nụ cười này chân thành hiếm thấy.

Nàng cất bước đi về phía đó.

Khúc Chính Phong và Khương Hạ đều ngạc nhiên nhìn nàng.

"Kiến Sầu sư tỷ?"

"Gặp một vị cố nhân, qua chào hỏi một chút". Kiến Sầu mơ hồ đáp một câu, đi đến cách Trương Toại mấy bước: "Trương sư đệ, dạo này vẫn khỏe chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.