Ta Không Thành Tiên

Chương 41: Búa của ai?



Trương Toại không ngờ Kiến Sầu lại đi tới chỗ mình.

Hắn ngẩn ra một lát rồi mới vội vàng đáp lễ, nói một tiếng: "Cảm ơn Kiến Sầu sư tỷ quan tâm, hết thảy đều rất tốt".

Sau khi Kiến Sầu về Nhai Sơn đã nhận được thư của Trương Toại và môn phái của Niếp Tiểu Vãn, thông báo tình hình gần nhất cho nàng. Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ từng chữ trong thư, thấp cổ bé họng...

Trên mặt nàng có nụ cười mơ hồ: "Cứ tưởng phải đến tiểu hội Tả Tam Thiên mới có thể gặp lại Trương sư đệ, không nghĩ rằng lại gặp sớm như vậy".

"Sư tỷ đến đây..."

Nhìn mấy người cách đó không xa, Trương Toại cũng hơi tò mò.

Đeo một thanh bảo kiếm màu đỏ đậm, mặc y bào Phong Ma kiếm phái cũng đỏ đậm, Trương Toại đứng trước mặt mấy sư huynh đệ đồng môn, dù không có gì nổi bật nhưng vì đứng cạnh Kiến Sầu nên vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.

Thậm chí mấy đệ tử Phong Ma kiếm phái đi xùng hắn cũng không khỏi thầm đánh giá Kiến Sầu.

Kiến Sầu phát hiện ánh mắt của những người này nhưng bây giờ nàng cũng đã quen.

Nàng không che giấu, nói thẳng: "Sư tôn của ta chính là trưởng lão chấp pháp Tả Tam Thiên Trung Vực, bây giờ bên này xảy ra chút việc nhỏ, ta được sư tôn phái tới giải quyết. Còn Trương sư đệ?"

"Cùng các sư đệ trong môn phái đi rèn luyện". Trương Toại cười một tiếng, nhìn về phía mấy người còn lại.

Ánh mắt Kiến Sầu cũng nhìn theo.

Mấy người đó lập tức hơi bối rối, vội vàng thi lễ với Kiến Sầu: "Bái kiến Kiến Sầu tiền bối".

Kiến Sầu hơi ngạc nhiên, thấy vẻ nơm nớp lo sợ của họ liền vội vàng nói: "Các vị khách khí quá".

Mấy người này đứng thẳng lên, lại nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò. Vẫn nghe nói các đệ tử Nhai Sơn đều không dễ nói chuyện, không ngừo vị đại sư tỷ Nhai Sơn này lại rất bình dị gần gũi khiến mọi người đều có thiện cảm.

"Lần trước ta từng gửi thư đến Nhai Sơn, không biết Kiến Sầu sư tỷ có nhận được không?" Trương Toại nhớ ra, đột nhiên hỏi nàng.

Kiến Sầu nói: "Đã nhận được phong tín. Sau đó Tiễn Chúc phái từng phái đồng môn của Hứa Lam Nhi đến Nhai Sơn xin lỗi, có điều lại ủ rũ quay về. Không biết sau đó có chuyện gì nữa không?"

"Sau đó thì ta cũng không biết, chỉ có thời gian trước nghe nói Tiểu Vãn sư muội đã ổn rồi, đang bế quan bình phục thương thế, có lẽ cũng kịp bình phục trước tiểu hội Tả Tam Thiên". Trương Toại dừng lại một lát, nhíu mày: "Có một việc không biết có nên nói hay không. Có liên quan đến, Hứa Lam Nhi, trong lòng ta vẫn luôn có nghi hoặc..."

Kiến Sầu cau mày: "Có liên quan đến Hứa Lam Nhi?"

Trương Toại cười một tiếng, dường như cảm thấy buồn cười vì sự do dự và đa nghi của mình.

"Là chuyện trong ẩn giới Thanh Phong am lần trước. Tiễn Chúc phái cũng không lớn, thậm chí còn không thể sánh với Phong Ma kiếm phái của ta. Lúc đi vào Hứa Lam Nhi vẫn cúp đuôi ngoan ngoãn, lúc đi ra lại trở nên hơi ngang ngược. Ả gần như luôn đi cùng bọn ta, chỉ trừ lúc đi lấy một thứ gì đó và bị con quái vật sư tỷ cũng nhìn thấy trong ẩn giới đuổi theo. Ta nghĩ ả dám ra tay với sư muội Niếp Tiểu Vãn, thậm chí không đếm xỉa đến sư tỷ đứng bên cạnh, có lẽ là vì đã lấy được thứ gì đó".

Đích xác là thế.

Khi đó hành vi của Hứa Lam Nhi dường như không hề có gì phải cố kị.

Kiến Sầu đã được nghe sơ sơ về chuyện của bọn họ trong ẩn giới Thanh Phong am, bây giờ nghe Trương Toại nói, nàng không khỏi bắt đầu suy tư.

"Ý sư đệ là thứ đó khiến ả trở nên ngang ngược như vậy?"

"Không chỉ có thế". Trương Toại nói: "Ta cũng không biết có phải mình nghi thần nghi quỷ hay không, nhưng luôn cảm thấy chuyện này còn liên quan đến hành động của Tiễn Chúc phái gần đây. Trung Vực có tin đồn, có người của Tiễn Chúc phái muốn tranh giành vị trí trưởng lão chấp pháp với Phù Đạo trưởng lão".

Kiến Sầu sửng sốt.

"Việc này Khúc sư đệ cũng từng nhắc đến, có điều bọn ta cũng không biết vì sao..."

"Đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi".

Nghe thấy nàng nói ba chữ "Khúc sư đệ", Trương Toại quay lại nhìn mấy người đứng ở bên kia. Khúc Chính Phong mặc áo bào đen cũng nhìn sang bên này như đang đánh giá hắn.

"Khúc sư đệ" nguyên anh thượng đỉnh?

Trương Toại cười khổ một tiếng trong lòng: "Ta nói chuyện này chỉ để sư tỷ tham khảo, nhắc sư tỷ phải cảnh giác, còn đúng hay không thì ta cũng không rõ. Bây giờ sư tỷ có việc cần làm, ta cũng không tiện quấy quả".

Kiến Sầu quay lại nhìn phía sau, quả nhiên phát hiện mọi người đều đang đợi mình.

Nàng cười một cái, không ở lại nữa, con nói với Trương Toại: "Ý tốt của Trương sư đệ Kiến Sầu đã nghi nhớ, sau này đến tiểu hội Tả Tam Thiên mong sánh vai Trương sư đệ rửa sạch sỉ nhục".

"..."

Trương Toại ngẩng đầu lên, lần này là thật sự kinh ngạc.

Một hồi lâu sau hắn mới hoàn lễ: "Mong sánh vai Kiến Sầu sư tỷ rửa sạch sỉ nhục".

Hai người từ biệt, Kiến Sầu xoay người đi về.

Khúc Chính Phong thu ánh mắt từ trên người Trương Toại về: "Phong Ma kiếm phái?"

"Là một người bạn đồng hành trên đường ta đến Thập Cửu Châu, rất tốt bụng. Nếu không có bọn họ, sợ là ta đã chết trên biển này rồi". Kiến Sầu không phủ nhận. Nàng nhớ tới chuyện chính, nhìn về phía Mạc Viễn Hành: "Làm mất thời gian của mọi người rồi, chúng ta lập tức khởi hành luôn chứ?"

"Kiến Sầu tiền bối đã xong việc rồi, lão phu sẽ đi trước dẫn đường, mọi người đi theo phía sau lão phu".

Mạc Viễn Hành vội vàng bước tới nói.

Mọi người đều gật đầu xem như đồng ý.

Thế là Mạc Viễn Hành đi đầu, mấy người ngự kiếm đi theo phía sau.

Trương Toại đứng ở chỗ cũ nhìn mấy vệt hào quang bay ra xa, cảm thấy trong lòng nặng nề phức tạp.

Một hồi lâu sau hắn mới cười cười tự giễu, quay lại nói với mọi người: "Chúng ta cũng đi thôi".

Trên đảo Đăng Thiên, mọi người dần dần đi hết.

Đám Kiến Sầu đi theo Mạc Viễn Hành bay về phía bắc, ra khỏi đảo Đăng Thiên, bay qua một vùng biển nông gần đảo.

Màu sắc của nước biển chia thành nhiều mức độ khác nhau dưới ánh mặt trời, từ gần đến xa là màu xanh nhạt, xanh đậm rồi đến xanh đen, cuối cùng hóa thành một nét mờ hòa lẫn với màu trời.

Sóng biển nhấp nhô như một bộ áo giáp bao trùm trên mặt biển khiến biển cả giống như một con mãnh thú nằm ngủ dưới ánh mặt trời.

Sau khi bọn họ bay được nửa khắc, cuối cùng cũng đến bãi đá ngầm mà Mạc Viễn Hành nói.

Giữa một vùng biển màu lam đậm, bãi đá ngầm màu đen như một vết sẹo nổi bật nhô lên trên mặt biển. Sóng biển tràn tới đập vào bờ đá bắn tóe bọt sóng trắng xóa.

"Nơi này là bãi đá ngầm Đại Mộng, được đặt tên từ thời viễn cổ. Ba ngày trước lúc đồ nhi của ta đi qua phát hiện dưới bãi đá ngầm này có ánh sáng lấp lánh thế là về tìm người xuống xem xét. Không ngờ sau khi đi xuống lại phát hiện có một hang động sâu dưới nước, bên ngoài có một cánh cửa, còn người này..."

Mạc Viễn Hành chỉ Đào Chương, cười lạnh một tiếng.

"Thì đang đứng trước cửa, dùng dị thuật mở cửa ra đi vào trong".

"Đúng vậy, sau đó mấy tên đệ tử đạo đức giả của ngươi liền muốn bám theo sau lưng ta, định nhân cơ hội cháy nhà hôi của?" Đào Chương cười lạnh một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Kể ra ta đúng là xui xẻo, xuống thăm dò mãi đá ngầm Đại Mộng mà cũng bị kẻ xấu bám theo cướp đoạt. Hứa Lam Nhi như thế, đám tiểu lâu la Vọng Giang lâu nhà ngươi cũng như thế, cho rằng Đào mỗ dễ ức hiếp lắm hay sao?"

Kì thực Kiến Sầu đã hiểu rõ ngọn nguồn chuyện này.

Mấy tên đệ tử Vọng Giang lâu coi như đã phạm vào đại kị, có điều dường như giữa các môn phái Trung Vực có ước định với nhau, không muốn dễ dàng trở mặt với nhau.

Nguyên tắc của Nhai Sơn là không can dự tranh chấp giữa các môn phái, cho nên khi nghe thấy bọn họ tranh chấp, Khúc Chính Phong cũng không có bất cứ biểu hiện gì.

Kiến Sầu cũng thông minh, chỉ im lặng không nói.

Bãi đá ngầm Đại Mộng cũng không lớn, có điều cũng đủ để hai mươi mấy người đứng thoải mái trên đó.

Lúc này trên bãi đá ngầm đã khoảng mười đệ tử Vọng Giang lâu đang đứng, toàn bộ mặc đạo bào màu lam đậm thêu hình con sông chảy bao quanh. Người đứng phía trước là một cô gái, vừa nhìn thấy mấy vệt hào quang từ xa xa bay tới đã lập tức hưng phấn.

"Tương Nhi bái kiến sư tôn!"

Những người còn lại cũng vội vàng thi lễ: "Bái kiến Mạc trưởng lão!"

"Được rồi, đều không cần đa lễ". Mạc Viễn Hành đáp thẳng xuống, vẫy tay với nữ tu sĩ tự xưng là Tương Nhi đó: "Tương Nhi lại đây!"

Nữ tu sĩ vội vàng đi tới.

Mạc Viễn Hành giới thiệu với mọi người: "Kiến Sầu tiền bối, đây là đệ tử còn sống đi ra mà tiền bối hỏi. Nó là ái đồ của ta, tên là Vệ Tương".

Mọi người không khỏi đưa mắt quan sát Vệ Tương.

Một bộ váy dài vàng nhạt, eo thắt dây lưng màu lục nhạt, đeo một miếng ngọc bội màu lam đậm, dáng người nhỏ nhắn, bước đi hoạt bát, mặt trái xoan, môi anh đào, rõ ràng là một người đẹp tương lai. Vệ Tương bất giác dưa mắt quan sát Kiến Sầu, sau đó chuyển sang người bên người Kiến Sầu, Khúc Chính Phong.

Đột nhiên ánh mắt cô bé trở nên si mê.

"Tương Nhi?"

Mạc Viễn Hành gọi một tiếng nhưng Vệ Tương lại không có phản ứng gì.

Thấy ánh mắt Vệ Tương ngơ ngác nhìn gương mặt Khúc Chính Phong một hồi lâu không rời đi được, còn Khúc Chính Phong thì đã mím chặt môi, đáy mắt lộ ra một chút không vui, Mạc Viễn Hành thấy mất mặt, không khỏi khó xử lạnh giọng gọi lần nữa.

"Tương Nhi!"

"Có đệ tử!"

Âm thanh này cuối cùng cũng làm Vệ Tương bừng tỉnh lại, vội vàng thi lễ.

Thấy đồ đệ của mình như vậy, Mạc Viễn Hành khó tránh khỏi bực bội, giọng điệu liền không được tốt lắm: "Đây là mấy vị tiền bối từ Nhai Sơn đến, Kiến Sầu tiền bối, Khúc Chính Phong tiền bối, Khương... Khương tiền bối".

Giới thiệu Kiến Sầu cũng đã đành, dù sao cũng là thiên tài. Giới thiệu Khúc Chính Phong là đương nhiên, dù sao cũng là nguyên anh thượng đỉnh. Nhưng sau đó giới thiệu đến Khương Hạ, ngay cả chính bản thân Mạc Viễn Hành cũng cảm thấy rất gượng gạo.

Phù Đạo sơn nhân là trưởng lão chấp pháp.

Đám đồ đệ này đi ra, có ai không nể mặt lão gọi một tiếng tiền bối? Nhóm người này bất kì ai cũng có vai vế rất dọa người.

Bà nội nó, có cho người ta sống nữa hay không?

Đương nhiên đủ loại oán hận đều bị Mạc Viễn Hành giấu kĩ trong lòng, không hề nói ra.

Vệ Tương rõ ràng cũng không ngờ mình lại phải gọi cả ba người trước mắt là tiền bối.

Cô bé vội vàng thi lễ: "Tương Nhi bái kiến 3 vị tiền bối Nhai Sơn..."

Dừng lại một lát, Vệ Tương lại ngước mắt lên nhìn Khúc Chính Phong, hai má đỏ ửng, có chút ngượng ngùng: "Bái kiến Khúc tiền bối!"

A.

Mọi người nghe vậy chẳng lẽ vẫn còn không rõ?

Tiểu mập mạp Khương Hạ ra vẻ người từng trải, cười hê hê mấy tiếng, không bận tâm đây là đâu. Kiến Sầu vẫn giữ được vẻ nghiêm nghị, khẽ đưa mắt liếc Khúc Chính Phong một cái, lại phát hiện Khúc Chính Phong rất hờ hững, dường như không buồn để ý đến cô nàng Vệ Tương này.

Kiến Sầu ho một tiếng: "Không cần đa lễ. Mọi người đã đến rồi..."

"Đừng dài dòng nữa, Đào mỗ chỉ hỏi, hang động có sụp không?"

Đào Chương lạnh lùng nhìn Vệ Tương, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Vệ Tương nghe thấy giọng nói này liền quay lại xem, không ngờ lại thấy Đào Chương dứng phía sau mấy tiền bối Nhai Sơn. Cô bé lập tức rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn: "Hạng người gian tà nhà ngươi không ngờ cũng dám đến đây!"

"Hừ!"

Đào Chương hừ lạnh một tiếng, thật sự chỉ muốn chặt con bé đáng ghét này ra nuôi cá.

Mạc Viễn Hành cũng biết bây giờ không phải lúc cãi nhau, hắn kéo Vệ Tương, lạnh mặt quát: "Trước mặt tiền bối Nhai Sơn, đâu đến lượt ngươi rút kiếm!"

"Sư phụ!"

Vệ Tương kinh ngạc.

Mạc Viễn Hành không có bất cứ dao động nào: "Thu kiếm lại!"

"..."

Vệ Tương yên lặng rất lâu, hai mắt dần dần đỏ lên, nén giận thu kiếm lại.

Thấy đã khống chế được tình hình, Mạc Viễn Hành mới nói với Kiến Sầu: "Bây giờ mọi chuyện ở đây bất kể lớn nhỏ đều nghe Kiến Sầu tiền bối chỉ bảo".

"Không dám nói là chỉ bảo". Kiến Sầu nhìn quanh một vòng, hỏi: "Hang động đó ở đâu?"

"Đệ tử Vọng Giang lâu ta đã nhiều lần tìm kiếm ở đây. Hang động ở dưới nước, có điều bên ngoài đích xác đã bị loạn thạch che kín, bây giờ mới chỉ dọn dẹp được một nửa, có điều trong lúc dọn dẹp thấy có máu tươi loang ra".

Mạc Viễn Hành nói, lông mày nhíu chặt.

Vệ Tương tức giận bất bình: "Đó nhất định là máu của hai vị sư huynh!"

Nói xong lại trợn mắt nhìn Đào Chương.

Đào Chương không thèm để ý, nụ cười bên môi đầy châm chọc.

Rốt cuộc Đào Chương có giết người hay không, Kiến Sầu cũng không thể biết được, chỉ cảm thấy trong chuyện này còn có điều bí ẩn.

Rõ ràng là Đào Chương không hề muốn mở cửa vào hang.

Vọng Giang lâu xuống dưới bãi đá ngầm tìm bảo vật, kết quả bắt gặp Đào Chương đang mở cửa. Tuy nhiên ở đây trừ Đào Chương, người của Vọng Giang lâu lại không thể nào mở cửa được, chuyện này nhất định có vấn đề.

Có điều đám Kiến Sầu chỉ cần tìm hai đệ tử đó, một khi tìm được người thì Đào Chương và Vọng Giang lâu hay Ngũ Di tông và Vọng Giang lâu có làm gì cũng mặc kệ.

Kiến Sầu nghĩ rất rõ ràng, nàng quay sang nhìn về phía Khúc Chính Phong.

"Không bằng chúng ta xuống xem đi. Không biết ý Khúc sư đệ thế nào?"

Khúc Chính Phong gật đầu: "Đang có ý này".

Mạc Viễn Hành nghe vậy nói: "Thế lão phu cũng đi cùng các vị. Tương Nhi xuống cùng ta, những người khác canh giữ trên này để đề phòng vạn nhất".

"Vâng".

Những người còn lại vội vàng ôm quyền đáp.

Mép đá ngầm có sóng biển đánh vào, có điều sóng ở đây không lớn, vùng biển này coi như yên bình.

Gã Mạc Viễn Hành của Vọng Giang lâu chính là nguyên anh trung kì, trong đội ngũ lại có một Khúc Chính Phong nguyên anh thượng đỉnh, đi xuống biển không cần lo lắng sẽ xảy ra bất trắc gì.

Từ khi bắt đầu tu hành đến nay, Kiến Sầu còn chưa từng xuống dưới nước.

Tu sĩ tu hành đến cảnh giới nhất định, không những có thể không ăn không uống mà còn có thể tránh nước tránh lửa trong thời gian nhất định. Vì vậy mọi người đi xuống đều không phòng hộ thêm mà chỉ trực tiếp ngự kiếm lao xuống.

Khương Hạ hưng phấn nhất, hai mắt như phát ra ánh sáng.

Hắn đứng bên cạnh Khúc Chính Phong, rất háo hức.

Mạc Viễn Hành dẫn Vệ Tương di xuống trước.

Khúc Chính Phong nói: "Kiến Sầu sư tỷ, bát sư đệ, hai người xuống trước. Dưới nước cũng có thể truyền âm, các ngươi cẩn thận một chút, ta đi theo đoạn hậu".

Hắn tu vi cao nhất, bố trí như vậy là hợp lí.

Thế là Khương Hạ một tiếng rồi lao thẳng xuống.

Kiến Sầu thấy thế mỉm cười, gọi Lý Ngoại Kính ra rồi mới chậm rãi chìm xuống dưới nước.

Cuối cùng còn lại Đào Chương và Khúc Chính Phong, Khúc Chính Phong nhìn hắn, hắn nhún vai: "Rõ rồi, ta xuống trước".

Nói xong Đào Chương cũng gọi thanh kiếm của mình ra, bay xuống dưới nước.

Cuối cùng chỉ còn lại Khúc Chính Phong đứng trên bãi đá ngầm đưa mắt nhìn quanh.

Mây đen dày đặc dần dâng lên từ phía chân trời tiếp xúc với mặt biển, nuốt mất vầng mặt trời rực rỡ.

Một trận mưa to chuẩn bị kéo đến.

Thời tiết này vô cớ khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Lại nhìn mặt biển gần bãi đá ngầm, cuối cùng hắn cũng bay xuống.

Sau khi xuống biển liền không thể nói chuyện, giữa mọi người chỉ có thể truyền âm.

Đối với tu sĩ, đây là một kĩ năng đơn giản, không khác gì trao đổi bình thường, Kiến Sầu cũng đã từng học cho nên không có gì bất tiện.

Không ngừng lặn xuống phía dưới, ánh sáng trên mặt biển dần dần mờ đi.

Sự tối tăm của biển sâu cuối cùng bao trùm khắp nơi.

Bộ phận nhô lên trên mặt biển của bãi đá ngầm này rất nhỏ, giống như một mỏm núi băng, còn phần chìm dưới biển lại rất to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ.

Ánh vàng trong suốt từ Lý Ngoại Kính của Kiến Sầu hòa với màu lam đậm của nước biển, không ngờ lại biến thành một màu xanh lục kì dị.

Vệ Tương phía trước phát hiện, quay lại truyền âm với Kiến Sầu: "Kiến Sầu tiền bối chẳng phải đệ tử Nhai Sơn sao? Tại sao lại không dùng kiếm?"

Trong nháy mắt, Kiến Sầu rất muốn đập Lý Ngoại Kính vào mặt Vệ Tương.

Ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nàng mỉm cười, truyền âm trả lời: "Ai quy định đệ tử Nhai Sơn phải dùng kiếm?"

Vệ Tương hơi xấu hổ, cho rằng Kiến Sầu là một người khác thường.

Kiến Sầu không buồn để ý. Thấy Mạc Viễn Hành phía trước đã dừng lại, nàng liền đưa mắt nhìn.

Ở độ sâu này, trên mặt đá ngầm xuất hiện một ít san hô màu đỏ.

Phía trước có một khe đá, bên trong quả nhiên có một hang động. Mạc Viễn Hành tiếp tục đi tới, nhắc nhở mọi người đi theo.

Tiểu mập mạp Khương Hạ nhảy về phía trước, ánh sáng đỏ đậm làm thân thể thấp lùn của hắn càng thêm mập mạp, cú nhảy vừa rồi rất khôi hài khiến Vệ Tương bên cạnh lại bật cười.

Kiến Sầu đi qua bên người Vệ Tương, bắt kịp Mạc Viễn Hành.

Không xa phía trước quả nhiên xuất hiện rất nhiều những tảng đá lớn chặn đường, có vẻ đúng là hang động đã sập xuống.

Kiến Sầu đi tới xem xét, lờ mờ nhìn thấy phía bên kia đống đá có một cánh cửa đóng chặt. Với sức mạnh của tu sĩ, chuyển những tảng đá này đi chẳng phải một chuyện rất đơn giản sao?

Kiến Sầu tiện tay vẫy một cái liền có một vệt linh quang rơi xuống một tảng đá.

Không ngờ tảng đá đó lại không hề nhúc nhích.

Mạc Viễn Hành như đã biết trước điều này, nói: "Đá ở đây không đơn giản như vậy, mời Kiến Sầu tiền bối xem".

Hắn tiện tay chỉ một kí hiệu trận pháp trên tảng đá to lớn.

"Đây là thiên cân trận, chuyên dùng để củng cố nền móng các công trình xây dựng trên mặt đất. Những người tinh thông trận pháp của Vọng Giang lâu đều không có ở đây, cho nên chúng ta vận chuyển rất khó khăn".

"Thì ra là thế".

Kiến Sầu cau mày, xem ra cũng khó giải quyết đấy.

"Để ta thử xem".

Một âm thanh đột nhiên truyền vào trong đầu Kiến Sầu.

Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện Khúc Chính Phong đã đứng bên cạnh mình từ khi nào.

Hải Quang kiếm hắn giẫm dưới chân không phát ra bất cứ ánh sáng gì, chỉ có điều nước biển lưu động xung quanh lại có dấu vết vặn vẹo. Ánh sáng của Hải Quang kiếm chính là màu lam đậm, lúc này đương nhiên hòa lẫn trong nước biển không có dấu vết, thảo nào mình không phát hiện được.

Khúc Chính Phong đi qua bên cạnh Kiến Sầu, đi tới phía trước một tảng đá lớn, đưa tay sờ sờ.

Hắn suy nghĩ một lát, chuyển kiếm sang cầm bằng tay trái, tay phải đưa ra liền có một con dao nhỏ hình thoi kẹp giữa ngón tay. Hắn dưa tay vạch một cái, lưỡi dao rất sắc bén, thoạt nhìn như im hơi lặng tiếng, nhưng Kiến Sầu lại cảm thấy nước biển dường như cũng bị nhát dao này cắt đứt.

Tách!

Dường như có một tiếng vang nhỏ, thiên cân trận lập tức vỡ vụn, hóa thành một đám khói tan vào trong nước biển.

Sau đó Khúc Chính Phong tiện tay nhấc, tảng đá lớn bị hắn ném sang bên cạnh.

Trong mắt Mạc Viễn Hành lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kiến Sầu không khỏi nhìn hắn một cái.

Mạc Viễn Hành giải thích: "Đây là phá trận đao khá nổi tiếng, chính là một pháp bảo rất thú vị... Có điều ta không ngờ Khúc tiền bối lại dùng để phá trận thật..."

Hắn nói rất tiếc nuối, dường như cảm thấy Khúc Chính Phong đang dùng dao mổ trâu để giết gà.

Kiến Sầu không biết thanh phá trận đao này có lai lịch gì, chỉ cảm thấy...

Cái tên phá trận này nghe có vẻ rất hay.

Khúc Chính Phong phía trước thấy làm như vậy có hiệu quả liền tiếp tục, thoáng cái đã phá xong tất cả trận pháp trên các tảng đá.

Thế là một cánh cửa đá hình tròn cao bằng hai người cuối cùng xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này mặt Đào Chương đứng ở phía sau đã chuyển màu xanh lét.

Khúc Chính Phong đứng trước cửa, xoay người lại nhìn hắn Kiến Sầu cũng cười, xoay người lại nhìn hắn.

Đào Chương đáng thương cho rằng mình sẽ không phải làm gì, không ngờ bây giờ lại phải đến mở cửa ra.

Trong lòng cực kì, cực kì không cam tâm.

Tiếc là vẫn cứ phải đi tới.

Nếu không hắn nhất định sẽ bị Khúc Chính Phong xé thành tám mảnh.

Sức mạnh thua kém người ta nên cũng chỉ có thể cúi đầu.

Đào Chương đi tới đứng trước cửa, không do dự lật tay một cái, lập tức có một tiểu ấn bằng ngọc màu xanh lá tỏa ra ánh sáng mênh mang xuất hiện trong tay hắn.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự bất phàm của nó, dường như nước biển xung quanh cũng trở nên có sinh cơ, không ngừng chảy quanh tiểu ấn này.

Khúc Chính Phong không khỏi nhướng mày nhìn tiểu ấn.

Đào Chương nói: "Đây là cơ mật trong môn phái của ta, các ngươi muốn ta mở cửa cũng được, nhưng phải lui lại".

Không cho bọn họ đứng xem à?

Vệ Tương lập tức phản bác: "Không được, ai biết ngươi có giở mánh khóe gì không?"

"Các ngươi không chịu thì ta cũng không mở. Các ngươi tự chọn đi".

Đào Chương lại cười lạnh một tiếng, con mắt độc nhất nhìn Vệ Tương khiêu khích.

Vệ Tương cứng họng, thật sự không nói nên lời.

Đào Chương nhìn Khúc Chính Phong rồi lại nhìn Kiến Sầu, đùa cợt: "Đằngnào cũng có cao nhân Nhai Sơn ở đây, ta còn có thể chạy được hay sao?"

Nói thật, Kiến Sầu cảm thấy những lời này không đáng tin lắm.

Nàng không muốn lui lại, chỉ muốn kề kiếm vào cổ Đào Chương bắt hắn mở cửa.

Không ngờ Khúc Chính Phong lại nói: "Ngươi mở cửa, bọn ta lui lại".

"Tốt!"

Đào Chương lập tức cười to: "Không hổ là Nhai Sơn, có khí phách! Vậy ta sẽ mở cửa".

Mạc Viễn Hành không hiểu, chỉ cho là Khúc Chính Phong chủ quan. Hắn nhíu mày nhưng cũng không tiện phản bác nên đành phải lui lại theo.

Kiến Sầu cũng không hiểu lắm, hồ nghi nhìn Khúc Chính Phong một cái.

Khúc Chính Phong quay lại cười với nàng như có thâm ý.

Bọn họ không ngừng lui ra, Đào Chương đứng nhìn.

"Được rồi, đứng ở đó".

Nói xong hắn cầm tiểu ấn lục ngọc, xoay người lên.

Hai tay buông tiểu ấn lục ngọc ra, chiếc ấn lơ lửng mà không rơi, nhanh chóng xoay tròn tỏa ra ánh sáng xanh biếc đầy sinh cơ khiến cả hang động sáng lên rực rỡ.

Mấy người Kiến Sầu đứng xa xa, chỉ thấy tiểu ấn lục ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ rồi dừng lại, sau đó tất cả ánh sáng lại bị hút vào tiểu ấn như cá voi hút nước rồi biến mất.

Đào Chương quay lưng về phía bọn họ, quay mặt vào cửa, trên tay dường như có động tác gì đó nhưng họ không thấy rõ.

Đột nhiên cảm thấy dưới chân rung động, không ngờ cả hang động đều rung lên theo.

Nước biển cuồn cuộn, Kiến Sầu có thể cảm thấy tốc độ chảy nhanh hơn rõ ràng.

Ầm ầm...

Hiệu quả dẫn âm dưới nước cũng không tốt, nhưng mọi người vẫn nghe thấy tiếng động này.

Cánh cửa đá tách ra một khe hở, cuối cùng một khe cửa hiện ra ở chính giữa, nước biển không ngừng tràn vào trong.

Mạc Viễn Hành thấy thế hai mắt sáng lên, thân hình khẽ động, lập tức lao về phía trước.

Tuy nhiên Đào Chương nhanh hơn hắn.

Vốn đã đứng ngay ở cửa, khi khe cửa đủ lớn để một người đi qua, Đào Chương liền cười lớn một tiếng.

"Cứ ở ngoài đó mà chơi!"

Âm thanh chấm dứt, người hắn đã hóa thành một vệt sáng lắc mình chui vào.

Mấy người Kiến Sầu đứng khá xa sao có thể nhanh bằng hắn?

Căn bản không thể đuổi kịp.

Người này quả nhiên gian trá.

Bọn họ đồng loạt lao về phía cánh cửa, nhưng không ngờ khe cửa không tiếp tục mở ra nữa mà bắt đầu khép lại.

Mạc Viễn Hành cất tiếng mắng to.

Kiến Sầu cũng vô cùng kinh ngạc.

Bị lừa rồi.

Đột nhiên Kiến Sầu cảm thấy nước biển bên cạnh ấm lên, lúc quay đầu sang xem thì Khúc Chính Phong đứng bên người nàng đã biến mất, hóa thành một vệt tàn ảnh màu lam đậm, dường như hòa làm một với nước biển lao thẳng qua khe cửa.

Ầm...

Sau khi Khúc Chính Phong lao vào, cánh cửa cũng ầm ầm hợp lại.

Bốn người bên ngoài đều chết sững.

Tuyệt đối không ngờ được.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Không đợi bọn họ hiểu rõ quan hệ nhân quả ở đây, trong hang động đã có dị biến.

Đúng lúc cánh cửa khép lại, những tảng đá lớn khắc thiên cân trận bị Khúc Chính Phong phá vỡ trước đó không ngờ lại phát ra ánh vàng chói mắt, sau đó bay lên đập thẳng về phía mọi người.

Những tảng đá to lớn bay tới với uy thế cực kì mãnh liệt, tốc độ không ngờ cũng cực nhanh.

Vệ Tương đứng bên trái cách đó gần nhất, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên một tiếng.

Một tảng đá lớn ấm ầm bay đến.

Nước biển xung quanh dường như cũng trở nên sôi trào.

Mạc Viễn Hành vẫn chìm trong chấn động "sao lại để hắn chạy mất rồi", vì thế lúc nhìn thấy cảnh này cũng không kịp ra tay.

Chỉ có Kiến Sầu...

Nàng cắn răng thầm mắng một tiếng.

Đã biết đi lần này nhất định sẽ đánh nhau mà.

Trong thời khắc ngay cấp, nàng đưa tay lên mi tâm rút ra.

Tất cả mọi người chỉ thấy một bóng đen bị nàng rút ra rồi ném thẳng ra ngoài.

Vù vù vù!

Bên tai dường như có thể nghe thấy tiếng bóng đen đó xoay tròn xé gió bay ra như chớp.

Vệ Tương ngơ ngác nhìn tảng đá lớn đã bay đến trước mặt.

Ầm!

Một tiếng nổ!

Một bóng đen to lớn bay sau mà đến trước đột nhiên chém tới, lưỡi búa chém thẳng vào vách hang bên cạnh cô bé.

Cán búa có hình vẽ ác quỷ cổ xưa chắn ngang trước mặt, vẫn còn không ngừng rung động.

Cán búa vừa vặn chắn trên đường bay của tảng dá lớn đó.

rầm!

Nước biển chấn động.

Tảng đá lớn bị cán búa cản lại, cuối cùng rơi xuống đất.

Nguy hiểm giải trừ.

Vệ Tương chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn cán búa cách chóp mũi mình chỉ có ba tấc.

Thật... thật lớn...

Một cây búa thật lớn!

Cô bé cứng nhắc quay người lại nhìn về phía ba người cách đó không xa, tiểu mập mạp Khương Hạ, sư phụ Mạc Viễn Hành, đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu...

Đây... đây rốt cuộc là pháp khí của ai?

Kiến Sầu sắc mặt lạnh nhạt, đưa tay ra, Quỷ Phủ đã rõ máu nhận chủ tự động rút ra khỏi vách hang, gọn gàng bay về trong tay nàng.

Nàng cũng không thèm nhìn Vệ Tương một cái, lạnh giọng quát: "Còn ngẩn ra làm gì? Tránh ra!"

Trước sau trái phải vẫn có rất nhiều tảng đá lớn bay đến.

Vệ Tương như bị kẹp đầu vào cửa, cảm thấy đầu óc trở nên trì trệ.

Nhìn đại sư tỷ Nhai Sơn vừa rồi cầm gương, bây giờ tay trái cầm gương, tay phải cầm búa, lưỡi búa khổng lồ hướng xuống dưới khiến nàng càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm...

Thật khí phách!

Thật hiên ngang!

Hai mắt Vệ Tương lập tức phát sáng rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.