Nửa thân thể như được vướt từ vũng máu lên, tràn đầy cảm giác dữ tợn.
Gió trước mặt thổi tới như dao sắc cạo xương. Kiến Sầu nghĩ Cố Thanh Mi chắc sẽ có sát chiêu gì đó cho nên chỉ cố ý tới gần hai người đó thăm dò một chút, không ngờ lập tức có trận bàn nện xuống.
Nếu không phải nàng phản ứng cực nhanh, có chuẩn bị từ trước nên ở vị trí cách xa tâm trận một chút, không hoàn toàn bị trận pháp trùm lên thì sợ là bây giờ đã rơi vào tình cảnh giống như hai người kia rồi.
Có điều dù đã nhanh chân chạy nhưng đây vẫn là một trận pháp có uy lực cực lớn, Kiến Sầu chống đỡ áp lực to lớn đổ ập xuống đầu, kéo một nửa thân thể ra, Kiến Sầu có cảm giác như vừa luyện thể một lần.
Nhưng mà nàng hoàn toàn không để ý.
Thân thể của nàng có thể nói là mạnh mẽ nhất trong tất cả các tu sĩ Trúc Cơ kì.
Một khi đã thoát được ra khỏi trận pháp, Kiến Sầu không hề do dự nữa, dường như không thấy máu tươi trên mtooj nửa thân thể mình, trực tiếp giẫm Quỷ Phủ bay vòng về phía ngọn núi phía trước.
Con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng bị sự dũng mãnh của Kiến Sầu làm cho kinh hãi, ngay sau dó lại điên cuồng hoan hô.
"Ngao u u u u!"
Tiếng hú giống như đang ra oai.
Kiến Sầu không thể nói chuyện, nhưng con chồn nhỏ có thể kêu.
Tiếng kêu này rõ ràng là đang tuyên bố thắng lợi. Con chồn nhỏ ôm chiếc thìa bạc, vui sướng liếm một cái, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía trước!
"Ngao u u u u!"
Chính là chỗ đó.
Đi tới đi!
Chủ nhân!
"Ngao u u u u!"
Đồ ăn ngon đều ở đó cả!
Dường như nghe ra sự hưng phấn của con chồn nhỏ, Kiến Sầu cười một chút, đè mùi máu tanh tràn ra cổ họng xuống.
Nàng cũng thảm như vậy, hai người kia có thể chịu được sao?
Còn có một tăng nhân đáng thương nữa.
Cuồng phong vẫn tạt vào mặt, nhưng xương cốt trên người Kiến Sầu lại không ngừng tự chữa trị với một tốc độ có thể nói là đáng sợ. Lúc đã sắp vòng qua bên cạnh trận pháp, nàng liền rút búa ra, đấu bàn xuất hiện dưới chân.
Xoay tròn!
Đấu bàn xoay tròn tuyệt đối không lớn bằng trận pháp đáng sợ trên mặt đất nhưng cũng đủ để chia bớt một bộ phận năng lượng nó đang hấp thụ.
Hơn nữa, chính vì tới gần trận pháp này, nằm trong dòng xoáy linh khí bị nó hội tụ lại nên lượng linh khí Kiến Sầu hấp thu được còn nhiều hơn bình thường một chút.
Mà một chút này, lúc Kiến Sầu giơ Quỷ Phủ lên liền có sức để phá núi!
Giơ lên cao!
Quỷ Phủ vẽ ra một đường cong choáng ngợp, phủ ảnh màu đen mang theo tiếng gào khóc thảm thiết, dữ tợn đồng thời lại mang theo một sức mạnh tinh túy làm mọi người cuồn cuộn cảm xúc.
Xẹt!
Một vệt phủ ảnh hiện ra.
Xẹt!
Phủ ảnh biến mất, xuất hiện trên không cách mặt đất chỉ khoảng mười trượng.
Xẹt!
Lần thứ hai biến mất, lúc xuất hiện đã bổ thẳng xuống đất.
Ầm!
Trong nháy mắt phủ ảnh chém xuống đất, trận pháp lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, chính là màn hào quang phòng ngừa người khác phá hoại trận pháp.
Lách tách...
Một tia điện từ một viên linh thạch ở trung tâm trận pháp phát ra, chạy đến màn hào quang bên ngoài, dường như muốn chống đỡ kẻ quấy nhiễu từ bên ngoài đến.
Theo những điển tịch Kiến Sầu đọc trong tàng kinh các Nhai Sơn, một trận pháp như vậy có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.
Không chỉ sử dụng đơn giản, có thể thông qua trận bàn để thi triển, hơn nữa lập tức có thể ngưng tụ sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng, càng không cần phải nói đến thủ đoạn mượn sức mặt đất để ép người ngoài này. Linh lực càng lớn, sực mạnh mượn được cũng càng lớn. Thậm chí...
Còn có một viên lôi linh thạch này làm phụ trợ và phòng hộ.
Nếu Kiến Sầu tự tay cầm búa chém xuống thì chắc chắn đã bị tia điện bắn vào người, không chết cũng sẽ trọng thương.
Hảo thủ đoạn!
Người của Côn Ngô thật sự đều có thủ đoạn cao siêu.
Tuy nhiên...
Vẫn vô ích.
Quỷ Phủ mang theo rung động kích hoạt trận pháp tự phòng hộ, nhưng bản thân phủ ảnh lại không nhằm thẳng vào trận pháp.
Điểm yếu của trận pháp xây dựng vội vàng chính là ở chỗ này.
Ầm!
Phủ ảnh hùng hổ chém xuống mặt đất.
Một hố sâu hình lưỡi búa cực lớn xuất hiện.
Bùn đất màu đỏ nhạt bị đập bay ra ngoài như thác chảy.
Hai viên linh thạch chôn sâu dưới nền đất bị nhát búa này chém xuống, một viên lập tức nổ tung, một viên thì bắn mạnh ra bên ngoài, thoát khỏi phạm vi của trận pháp trước đó.
Mặt đất không đủ cứng rắn để bảo vệ pháp trận, phá hoại nền tảng của pháp trận là một chuyện rất đơn giản
Ngay lập tức Kiến Sầu đã có thể nhìn thấy ánh sáng phòng hộ của trận pháp yếu đi ba phần!
"A a a a a a..."
ọột tiếng hét cao vút mang theo giận dữ vô hạn lần nữa từ đĩa đá truyền ra.
Âm thanh này nghe có vẻ giống như là Mạnh Tây Châu.
Chỉ có điều dưới áp lực và đau đớn cực độ, âm thanh đã biến dạng khàn khàn, mang theo sự đau khổ khó tả.
Một búa chém ra, Kiến Sầu gần như không dừng lại, thậm chí cũng không nhìn xuống dưới chân lâu hơn nữa, lập tức bay vút ra ngoài.
Cốt ngọc Đế Giang ở trước mặt, phá hoại một góc trận pháp giảm bớt áp lực cho hai người trong trận đã là cực hạn Kiến Sầu có khả năng làm được. Nếu lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, mình có thể sẽ bỏ lỡ mất cốt ngọc Đế Giang.
Còn hai người này có thể chịu đựng đến lúc mình quay lại cứu bọn họ hay không thì phải xem thiên mệnh thế nào.
Kiến Sầu tự thấy việc làm của mình không thẹn với lương tâm, vì thế...
Tiến lên, đi nào!
"Đáng chết..."
Giọng nói vặn vẹo của Cố Thanh Mi từ đĩa đá truyền ra, Kiến Sầu nghe thấy cũng không có phản ứng gì, thậm chí thừa dịp ở không xa bên cạnh trận pháp, năng lực hấp thu nhanh hơn, lại còn đẩy nhanh tốc độ được một chút nữa.
Lao vút đi.
Cố Thanh Mi phản ứng hơi chậm một chút, lúc này mới vội vàng đạp kiếm bay đi, lại cảm thấy trận pháp phía dưới đã bị phá hoại nên lại càng tức giận không thôi!
Không thể!
Tại sao người này lại làm được như vậy?
Có thể đi vào Sát Hồng Tiểu Giới nhất định đều là tu sĩ dưới kim đan, trong đó người lợi hại nhất, có sức mạnh siêu quần cũng chính là Chu Thừa Giang, đệ nhất nhân Trúc Cơ kì trước đây, chính mình cũng từng giao thủ với người này, tuyệt đối không thể mạnh như vậy được.
Càng huống chi sau đó Chu Thừa Giang Tạ sư huynh, Cố Thanh Mi cũng có hiểu biết nhất định về sức mạnh của hắn.
Trong số các tu sĩ Trúc Cơ kì lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ như vậy từ bao giờ?
Một sự sợ hãi vô cớ dâng lên trong lòng ả.
Bất kể vì nguyên nhân gì mà trận pháp không vây khốn người này, nhưng mục tiêu của đối phương là cốt ngọc Đế Giang, điều này lại vô cùng rõ ràng. Kết cục của những kẻ bị nhốt dưới kia thế nào, Cố Thanh Mi đều không quan tâm, ả chỉ cần lấy được cốt ngọc Đế Giang!
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể bị cướp đi!
"Sư muội, thế nào rồi?"
Dường như quá lâu không nghe thấy bên phía Cố Thanh Mi có âm thanh gì, Tạ Bất Thần đang ở Côn Ngô cuối cùng thông qua linh châu truyền tin hỏi một tiếng.
Cố Thanh Mi cắn chặt răng, đã dùng hết toàn lực khống chế trường kiếm dưới chân hóa thành một vệt sáng bay theo lục quang trên đĩa đá.
Để xem rốt cuộc là ai tới trước!
Giờ khắc này Cố Thanh Mi không muốn nói nhiều nữa.
Ả chỉ nhìn chằm chằm phía trước, dường như nhìn thấy người được quy tắc của Sát Hồng Tiểu Giới giấu ở giữa không trung đó, truyền âm vào linh châu truyền tin: "Thanh Mi nhất định sẽ mang về cốt ngọc Đế Giang cho sư huynh!"
Nói xong Cố Thanh Mi nhìn về phía chiếc lục lạc màu bạc đeo trên cổ tay trái mình, sau dó khẽ lắc lên.
"Leng keng leng keng..."
Âm thanh lanh lảnh lập tức truyền ra, ánh mắt Cố Thanh Mi cũng lạnh lẽo đến cực điểm.
Nét cười lộ ra bên khóe miệng, đột nhiên ả lại sinh ra một sự hưng phấn tốt độ.
Ai dám cản đường ta?
Bản lãnh lớn hơn nữa thì sao?
Ả xuất thân Côn Ngô, Côn Ngô đã có trăm ngàn năm, căn cơ thâm hậu, chỉ cần dùng các loại pháp khí đặc biệt trên người cũng có thể đập chết bọn chúng!
Tiếng chuông vừa vang lên lập tức thông qua đĩa đá truyền ra.
Kiến Sầu đang bay nhanh gnhe thấy, cảm thấy trong đầu ong một tiếng, dường như có vật gì sắc bén đâm vào đầu nàng, Quỷ Phủ dưới chân không yên, suýt nữa ngã xuống.
Vô số ảo giác sinh ra trong đầu nàng khiến nàng như rơi xuống mây mù dày năm dặm.
Con chồn nhỏ ôm chiếc thìa bạc vội bám chặt cổ Kiến Sầu để khỏi rơi xuống, ngay sau đó nó nhìn về phía chiếc đĩa đá phát ra âm thanh bằng ánh mắt dữ tợn.
Hai mắt đen láy thoáng cái biến thành màu đỏ.
Không ngờ con chồn nhỏ bỗng như một con sư tử nổi giận, há miệng ra cực lớn lộ ra hai hàng răng nhọn trắng ởn, đứng trên vai Kiến Sầu rống to một tiếng kinh thiên động địa.
"À uồm!"
Tiếng gầm vang vọng long trời lở đất.
Toàn bộ linh khí trong Sát Hồng Tiểu Giới hội tụ về phía trận pháp dường như cũng bị tiếng gầm điên cuồng này đánh tan tác.
Vô số thực vật dưới đất bị tiếng gầm này ném đi.
Xẹt xẹt!
Cỏ bung rễ, cây bật gốc, bùn đất bay tứ tung1
Trên mặt đất lập tức lộ ra màu nâu đen xấu xí.
Âm thanh này giống như chúa sơn lâm, giống như thần thú thượng cổ, giận dữ ngập trời, tiếng gầm rung đất.
Ngay cả chiếc đĩa đá vẫn trôi nổi trong hư không dường như cũng bị tiếng gầm này làm kinh sợ, một thước ánh sáng vẫn duy trì xung quanh không ngờ cũng bị nén còn lại một lớp mỏng manh như một tấm màng dính sát vào trên đĩa đá.
Một tiếng gầm thật là uy lực!
"A!"
Trong đĩa đá truyền đến một tiếng kêu thảm.
Vừa rồi còn lắc chiếc lục lạc trên cổ tay, Cố Thanh Mi chợt thấy mình bị tiếng gầm từ đĩa đá phát ra đánh thẳng vào ngực.
Nhất thời toàn bộ ý thức trở nên hỗn độn, cảm giác buồn nôn và mê muội khó mà chịu đựng đồng loạt tràn tới, đồng thời còn có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Đó rốt cuộc là cái gì?
Bên cạnh người kia mang theo con gì?
Con gì mới có thể gầm được một tiếng như vậy?
Cố Thanh Mi cảm thấy đầu mình sáp bị tiếng gầm làm nổ tung, hai tay ả giữ chặt đầu mình, cuối cùng không nhịn được kêu thảm một tiếng, phi kiếm dưới chân lập tức mất khống chế, không thể tiếp tục bay về phía trước mà rơi thẳng tắp từ không trung xuống.
Cố Thanh Mi đang bay nhanh lập tức từ trên cao ngã xuống!
Trong Địa Phược trận.
Mạnh Tây Châu đã sắp chết rồi, nếu nói khoa trương một chút, hắn cảm thấy sức bình sinh mình đã quên từ lâu lại dần dần hồi phục dưới áp lực mạnh mẽ như vậy.
Bà nội gấu!
COn đàn bà Côn Ngô này hạ thủ thật mẹ nó tàn nhẫn!
Không ra tay thì thôi, đã ra tay là lấy mạng người.
Đủ cay, đủ độc!
Sau này ngàn vạn lần không được cho hắn cơ hội, nếu không hắn nhất định sẽ hành hạ cho đến chết thì thôi!
Trong lòng không ngừng dùng những lời tàn nhẫn không đáng tin này để khích lệ chính mình, ngón tay Mạnh Tây Châu co lại. Dưới áp lực cực lớn, xương ngón tay đã bị bẻ gãy đâm ra ngoài thịt, xương trắng ởn quyện lẫn máu tươi giống như một đóa hoa nở ra trên xương trắng.
Có điều Mạnh Tây Châu đã bước vào giới tu hành rất nhiều năm mà còn chưa bao giờ nhìn thấy trên người chính mình.
Thật sướng!
Sướng hơn cả lần trước đấm mặt băng!
Áp lực của trận pháp vẫn không ngừng tăng lên, trước mắt Mạnh Tây Châu tối sầm, hắn đã sắp không chống đỡ được nữa.
Tuy nhiên lúc này lại có một tiếng nổ phát ra từ trên mặt đất cách chỗ hắn không xa.
Một hố sâu hình lưỡi búa to lớn xuất hiện phía trước.
Hai viên linh thạch cơ sở bày trận trong nháy mắt bay ra ngoài!
Mẹ ơi!
Hình búa!
Lúc này trọng điểm chú ý của Mạnh Tây Châu lại không phải "Mẹ ơi, áp lực cuối cùng giảm đi rồi", mà là...
Quả nhiên là đàn ông đích thực!
Trận pháp chưa hoàn toàn bị phá, nhưng thiếu hai viên linh thạch này, một hệ thống hoàn chỉnh liền bị phá vỡ, Mạnh Tây Châu đột nhiên cất giọng hét lớn!
"Ha!"
Thân hình đột nhiên nhỏm lên.
Mạnh Tây Châu đã có thể nửa quỳ thẳng dậy, trường côn chống đỡ thân thể, chuẩn bị lấy sức đứng lên!
Leng keng leng keng...
Một hồi âm thanh chói tai dồn dập vang lên, trong lòng Mạnh Tây Châu lập tức thầm mắng tám đời tổ tông Cố Thanh Mi, trong đầu trở nên hỗn độn, sau đó bị áp lực ngàn vạn cân trên đỉnh đầu đập xuống.
Rầm!
Cả người đập xuống đất một lần nữa, Mạnh Tây Châu quả thực không còn cả sức để khẽ động đầu ngón tay.
"À uồm!"
Một tiếng rống to cuối cùng từ trong đĩa đá truyền ra.
Bên kia, Liễu Không còn chật vật hơn.
Khuôn mặt hắn dù không được tính tuấn tú nhưng lại lộ ra một loại linh khí riêng có của tăng nhân trẻ tuổi.
Lúc này khuôn mặt đó lại bị vùi sâu xuống bùn đất.
Không chỉ là mặt mà cả thân thể hắn đều như bị thứ gì đó đè lên, ấn mạnh xuống dưới đất.
Áp lực của trận pháp mặc dù đã giảm đi, nhưng thương thế trên người hắn đã tăng thêm.
Càng huống chi, tiếng chuông vang lên, tinh thần thất thủ, không ngờ lại không có bất cứ sức mạnh phản kháng nào.
Cả người hắn bị sức mạnh của mặt đất trói buộc, dường như sẽ không ngừng bị lún xuống đất.
Đúng lúc này một tiếng kim cương sư tử hống đột nhiên từ đĩa đá truyền ra!
Gầm!
Trong nháy mắt, Liễu Không cảm thấy linh đài sáng láng, trong đầu không ngờ lại có Phạn âm trùng trùng vang lên. Tiếng hống này quả thực như cảnh tỉnh, làm cho Liễu Không đang chìm trong hỗn độn lập tức cảm thấy trên linh đài có ngàn vạn đóa phật liên nở rộ!
Bàn tay vô lực co quắp bên người cuối cùng khẽ động, lại khẽ động lần nữa.
Dùng sức.
Chống lên mặt đất.
Liễu Không cắn răng, bùn đất và máu tươi đầy mặt lại không thể che được vẻ lương thiện và phật tính dưới đáy mắt hắn.
Lắc lư, lắc lư.
Không ngờ Liễu Không lại đứng lên thật!
Trên bộ tăng bào của hắn có vô số vết bẩn, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn về phía trước.
Trong hư không phía trước.
Nhờ có tiếng gầm của con chồn nhỏ, Kiến Sầu cuối cùng không rơi xuống đến đất. Mặc dù còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này nàng lại có một sự tỉnh táo tột độ, lập tức lại bắt một thủ quyết.
Lúc này do đang bay bị rơi xuống, con chồn nhỏ đã văng khỏi vai Kiến Sầu.
Quỷ Phủ lần nữa bay trở về dưới chân Kiến Sầu, lúc ngự búa thuận gió bay lên, Kiến Sầu đưa tay với một cái trong hư không. Con chồn nhỏ đã sắp rơi xuống đất lại được nàng tóm trong tay, cùng Quỷ Phủ phóng lên cao phá tan tầng mây!
Ngọn núi hình thù kì quái đó cuối cùng hoàn toàn xuất hiện trước mắt Kiến Sầu.
Dưới sườn núi có vô số hang động được mở trên vách đá, bên trong như có thứ gì đó lúc nhúc.
Kiến Sầu vô tình phát hiện một bộ xương treo ở cửa hang.
Bên trên sườn núi thì có hình một chiếc nồi khổng lồ, từ trên nhìn xuống phía dưới, bên trong chiếc nồi hình tròn lõm sâu xuống mọc đầy thực vật, giống như là...
Một chiếc nồi bị vét bỏ đã rất lâu.
Có điều Kiến Sầu chưa bao giờ thấy một chiếc nồi lớn như vậy.
Sau khi nàng ổn định lại tâm tình liền cảm thấy trong tay mình có thứ gì đó lông xù nên cúi đầu xuống nhìn.
Đôi mắt của con chồn nhỏ trước đó biến thành màu đỏ vì tức giận bây giờ đã trở nên đen láy long lanh nước, hơi tủi thân nhìn Kiến Sầu, một chân trước ôm cái thìa bạc hình lưỡi, một chân trước còn lại thì giơ lên che miệng, dường như sợ mình lại lỡ mồm gầm lên tiếng nữa.
"Hu..."
Lần sau người ta không dám mở to miệng nữa, mất hết cả hình tượng rồi!
Kiến Sầu im lặng nhìn một hồi lâu, đặc biệt là cái miệng...
Hóa ra là giả ngu đóng vai đáng yêu, kết quả vừa mở miệng ra, bên trong quả thực như giấu một con quái thú to lớn!
Thôi, tất cả cứ đợi sau khi kết thúc sẽ "tra hỏi" tử tế!
Nàng thở dài, định thần lại, đặt con chồn nhỏ xem như bình tĩnh lên trên vai mình.
Con chồn nhỏ ôm thìa che miệng chớp chớp mắt, dường như cảm thấy hơi kì diệu.
Ơ, thế mà lại không truy cứu mình.
Đúng là quá tốt!
Nó không hề do dự, lập tức thè lưỡi ra liếm cổ Kiến Sầu.
Trong nháy mắt, cảm giác dính dính, trơn trơn lan khắp cổ Kiến Sầu.
Toàn thân nàng đều cứng đờ.
Quay mặt sang bắt gặp ánh mắt vô tội của con chồn nhỏ, Kiến Sầu cắn chặt răng định tóm cổ nó ném xuống phía dưới. Không ngờ con chồn nhỏ như biết mình sắp gặp tai họa giáng xuống, vội vàng kêu ư ử, sau đó dứng thẳng lên trên vai Kiến Sầu, giơ chân chỉ về phía trước: "Hu hu hu hu!"
Kiến Sầu kinh ngạc quay lên.
Nàng ngự búa, cuối cùng đã đến trên đỉnh dãy núi. Dường như vừa vượt qua một giới tuyến nào đó, kích hoạt một thứ gì đó, không xa phía trước lại bắn lên một cột sáng to lớn cao chọc trời.
Màu lục long lanh như lá sen xanh biếc hoặc như là mỹ ngọc ôn nhuận.
Trên cột sáng hiện ra hình một chiếc lá xanh, giống chiếc lá xanh Kiến Sầu nhìn thấy trên Sát Bàn như đúc.
Từng hàng chữ triện cổ cùng với tiếng thở dài xa xăm xuất hiện trên cột đá.