Ta Là Cha Hài Tử?!

Chương 12: Chương kết thúc



Mơ mơ màng màng ngủ, ẩn ẩn cảm thấy có người cầm khăn lau trán cho ta, ở giữa ngẫu nhiên truyền ra một hai câu tranh cãi. Cố gắng mở mí mắt nặng trịch, điều chỉnh tốt tiêu cự nhìn bốn phía, nhất thời bị dọa cho sợ hãi.

Chung quanh đứng đông một đám người, Tiểu Duệ tử, Thu Nhi, Thần Thần, tổng quản, ngay cả Hạ Tử Húc cùng đệ đệ của ta đều có mặt, chính mình cũng bị người chuyển từ tháp thượng lên giường.

[ Làm sao vậy, làm sao vậy ?] Ta vội ngồi dậy hỏi dồn.

Thần Thần ngồi bên mép giường, thấy ta tỉnh, lộ ra biểu tình kinh hỉ cùng thả lỏng, chuyển qua trước người ta, bàn tay lành lạnh để trên trán, xem thường nói : [ Phụ thân, ngươi phát sốt.]

Ta nắm chặt bàn tay to lớn đang đặt trên trán, phát sốt mà thôi, ngược lại người trước mắt đã lâu không gặp này trọng yếu hơn : [ Thần Thần, ngươi đừng thành thân được không ?]

Nghe nói, Thần Thần sắc mặt đổi đổi, rút tay, đem ta đặt lại trên giường, đem chăn đắp hảo, cúi đầu nói : [ Phụ thân, ngươi bệnh nên hảo hảo nghỉ ngơi.]

Ta ngơ ngác nhìn hắn làm này nọ, Thần Thần không giống như bình thường đáp ứng, điều này nói hắn lần này đích thực là muốn thành thân, một cỗ đau thương khó hểu nảy lên trong lòng, hô hấp cũng không xong, nếu không nói cái gì đó, tựa hồ đứa con hay cùng ta chơi đùa, theo ta làm điều ác, giúp ta giải quyết tốt hậu quả, cùng ta ngủ, có lồng ngực ấm áp, hay săn sóc ta sẽ bị người đoạt đi.

[ Thần Thần, ta, ta thích ngươi.] Nói ra miệng, không chỉ có Thần Thần ngừng tay mà chính ta cũng bị dọa đến ngây người.

Nhưng thật ra Thần Thần phản ứng cực nhanh, nhanh chóng dấu đi thất thố, hơi cúi người, sờ sờ cái trán ta, mỉm cười nói : [ Phụ thân, không phải ngươi nóng đến hồ đồ ?]

[ Ta, ta không biết.] Vươn hai tay, gắt gao bắt lấy tay Thần Thần, lúc này đây, không thể để hắn tùy tùy tiện tiện thu hồi [ Ta không biết có phải hay không thích ngươi, tuy rằng ta thực thích cái loại đại mỹ nữ thon thả chân dài, ] hấp hút cái mũi, Thần Thần vẻ mặt bí hiểm nhìn ta, cũng không biết lúc này trong lòng là thế nào sợ hãi hắn sẽ đột nhiên bỏ ta chạy lấy người, nói tiếp [ Khả, chính là, Tiểu Duệ tử nói ngươi muốn thành hôn, ta cảm thấy cả người không được tự nhiên.]

[ Ha hả.... ] Thần thần cư nhiên nở nụ cười. Kỳ quái, lời ta nói có cái gì buồn cười. (hem có gì, chỉ là bộc lộ rõ cái chậm tiêu của anh thui =3=)

[ Phụ thân, ngươi sở dĩ như vậy, nguyên nhân đại khái có lẽ là do từ nay về sau ta không có nhiều thời gian ở cùng ngươi, chuyện này quen là tốt rồi, hiện tại tối trọng yếu là ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi.]

[ Không phải loại này !] Ta nóng nảy, lớn tiếng nói [ Ta tình nguyện cả đời cũng không nhìn đại mỹ nữ cũng không thích đại mỹ nữ, ta cũng không muốn ngươi thành thân. Ô ô ô, không cần thành thân, không cần thành thân.] Càng về sau thanh âm càng nhỏ dần, không biết sao, nhưng lại lắp bắp khóc lên, cảm giác chua xót trong lòng mấy ngày qua cũng nhất loạt tuôn ra.

[ làm sao vậy, làm sao vậy ?] Cửa « phanh » một cái mở ra, Bạch Ngạn Kì hoang mang rối loạn chạy vào, theo sau là Tiểu Duệ tử. Ta lúc này mới phát hiện, một đám người đông nghìn nghịt mới rồi còn đứng đây không biết từ lúc nào đã lặng lẽ ly khai.

Tiểu Duệ tử tiến lên bắt mạch, tay bị Tiểu Duệ tử trái phải xăm soi một trận, rồi sau đó hắn lắc đầu, nói : [ Khí huyết không thông, mạch tượng hư yếu, nỗi lòng lo lắng, nhiệt độ mới giảm lại tăng cao.] Bạch Ngạn Kì ở một bên giận dữ nói : [ Tiểu Thần ngươi cũng thật là, không thể chờ đại ca hắn hết bệnh rồi nói sau sao ?]

Thần Thần cũng bị dọa đến xanh mặt, đem ta ôm vào ngực, mềm nhẹ lau đi nước mắt, ngữ khí nhẹ nhàng :[ Hảo hảo, ta không thành thân, không thành thân, chỉ cần phụ thân tốt lên.]

Cứ vệc đối bọn họ phát sốt một trận nho nhỏ là thu lợi lớn (chém), ta hướng vào bên trong dịch dịch, để trống đủ cho một người nằm, vỗ vỗ : [ Kia cùng phụ thân ngủ đi.]

Thần Thần thực ngoan ngoãn cởi giày thoát y nằm xuống. Tiểu Duệ tử cùng Bạch Ngạn Kì liếc nhau, cùng yên lặng lui ra ngoài.

Thỏa mãn ôm cái ‘ gối ôm ‘ lớn đã lâu không thấy, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, Thần Thần một nhà ba người hạnh phúc ở trong hoa viên vui chơi cười đùa, mà ta lại chỉ có thể trốn sau giả sơn trốn tránh nhìn ra, trong lòng cực kỳ chua xót.

[ Phụ thân, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.] Bị người nhẹ nhàng vỗ tỉnh, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt lo lắng của Thần Thần trước mặt [ Phụ thân, như thế nào lại khóc ?]

Ta lau hai má, quả nhiên ướt sũng : [ Ta, ta mơ thấy ngươi cùng phu nhân cuả ngươi, còn có cục cưng của ngươi vui đùa rất vui vẻ.]

[ Chỉ là mộng mà thôi, ta không phải nói sẽ không thú thê sao ?] Thần Thần vừa tức giận vừa buồn cười giúp ta lau nước mắt.

Mấy ngày sau, Thần Thần cơ hồ mỗi ngày đều ở bên cạnh ta, không hề đả động gì đến việc thành thân, ta âm thầm phái Thu Nhi đi vào cùng điều tra thực hư, nhưng không có kết quả gì. Chính mình mấy ngày nay cũng đem quan hệ với Thần Thần kể từ ngày đến thế giới này cân nhắc một lượt, có lẽ ta thực sự thích Thần Thần, chính là ta chưa bao giờ trải qua cảm giác yêu thích, cũng không hiểu đến tột cùng ‘thích’ là cái dạng gì.

[ Thu Nhi, ngươi nói, thích một người đến tột cùng là cái cảm giác gì ?]

[ Thích a, giống như tiểu hoa miêu trong trù phòng cùng đại trù, cho nó ăn ít đi một chút là không được.]

[........ ]

[ Tiểu Duệ tử, ngươi nói, thích một người đến tột cùng là cái cảm giác gì ?]

[ Hắc hắc, sư phụ, nhắc tới a, thích chính là thấy mặt muốn đánh hắn, không thấy mặt lại thấy rất khó chịu a.]   (tiểu hồ ly có tiềm năng tiểu thụ nha ~)

[..... ....]

[ Ngạn Kì, ngươi nói, thích một người đến tột cùng là cái cảm giác gì ?]

[ A này, khụ......chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.]

[.........]

[ Hạ Tử Húc, ngươi..... .Quên đi, không hỏi ngươi.]

[.... .. ....]

Đến tột cùng như thế nào là thích ? Như thế nào là không thích ? Chẳng lẽ phản ứng không bình thường sau khi nghe Thần Thần muốn thành thân chính là thích ? Thôi thôi, không phải là thích một người sao, không phải là trùng hợp người này là một nam nhân sao, dù sao có gương Ngạn Kì cùng Hạ Tử Húc, cùng lắm thì không có gì. Nhắc tới hai người này, không biết Hạ Tử Húc kia sử dụng ma pháp gì mà đem đệ đệ lạnh lùng kia của ta đem cả đời giao cho hắn. Còn có Lý tướng quân cùng thượng Quan tướng quân kia, gần đây chính là rất thân nhau.

Nhìn thấy trời muộn dần, Thần Thần cũng sắp trở về, ta phun cọng cỏ trong miệng, vội vàng đứng dậy chạy về phòng thay quần áo, ngồi trước bàn cơm ngoan ngoãn chờ đứa con trở về.

Cùng Thần Thần dùng cơm xong, ta nằm trên giường, nhìn thấy Thần Thần đang thay quần áo phía sau bức bình phong thỉnh thoảng lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn phiếm ánh sáng, ý nghĩ kỳ quái.

[ Thần Thần, chúng ta làm đi.]

« Đông », âm thanh trọng vật rơi. (đồng thời tiểu Nhã ta cũng đánh rơi bàn phím..)

Thần Thần thay đổi hảo quần áo lại đây, nằm xuống, vỗ vỗ đầu ta, lại cười nói : [ Phụ thân, ngủ đi, chơi cả một ngày không mệt sao ?]

[ Thần Thần, chúng ta làm đi.] Không để ý tới lời hắn, ta nhìn hắn, nặng nề nhắc lại.

[ Phụ thân, ngươi có biết ‘làm’ nghĩa là gì không ?] Thần Thần hai mắt híp lại, không nhanh không chậm nói.

[ Biết, đương nhiên biết.] Thử từng nói qua ‘kinh nghiệm đồng chí’ của hắn, muốn bắt được tâm của một nam nhân, bình thường đều bắt đầu từ nửa người dưới. Trước mắt xem ra, chuyện Thần Thần thành thân còn chưa chấm dứt, bằng không thế nào Thu Nhi lại không hỏi thăm được tin tức gì, chắc chắn là do Thần Thần yêu cầu phong tỏa. Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, đêm nay sắc dụ Thần Thần ? Ách, chính là con chuột kia không miêu tả cụ thể nên làm như thế nào, làm sao bây giờ ?

[ Kia phụ thân ngươi biết làm như thế nào sao ?] Thần Thần hơi ngẩng dậy, mị hoặc cười.

Thực, thực đẹp mắt ! [ Ực ——- ] nuốt khẩu nước miếng, ta thành thực lắc đầu. Lớn bằng này rồi ta còn chưa có mây mưa qua, AV cũng chỉ nhìn liếc qua một cái. Nói như thế nào, coi như cũng là một cái hảo thanh niên của tổ quốc.

[ Phụ thân, nếu là hiện tại hối hận còn kịp.] Ngón tay Thần Thần chậm rãi xẹt qua hầu kết nói.

Mặc kệ, trước mắt Thần Thần là quan trọng nhất ! Mở rộng tứ chi, hướng Thần Thần cười cười, nhắm mắt lại, kiên quyết nói : [ Đến đây đi !]

Cái mũi bị cắn nhẹ một ngụm, nghe được Thần Thần bên tai nói câu [ Ngu ngốc !], hơi thở nóng hầm hập lọt vào trong tai, hảo ngứa a. Rồi sau đó trên môi che phủ một vật gì đó mềm mềm âm ấm. Bỗng nhiên nhớ tới đêm đó hôn môi trên cây, tinh tế hồi tưởng, kỳ thật cảm giác rất không tồi. Như là đi vào cõi thần tiên, đầu lưỡi ấm mềm tiến vào quét ngang hết thấy, tê tê dại dại.

Vừa hôn xuống dưới, sớm đã không biết thiên nam địa bắc. Thật vất vả khôi phục chút thần trí, đã thấy khuôn mặt Thần Thần tươi cười trước mặt. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, hắn nói : [ Phụ thân, ngươi chỉ cần thả lỏng là được, biết không ?]

[ Nga.] Ta gật gật đầu, Thần Thần thấy vậy lại cúi xuống hôn, sau trở mình xuống giường tìm này nọ. Thần Thần vừa ly khai, một trận gió lạnh liền theo đó lùa vào, lúc này mới phát hiện mình toàn thân trơn tuột. Nhanh chóng dùng chăn bọc lại chính mình, trùng hợp lại bị Thần Thần nhìn thấy, hắn hỏi : [ Phụ thân, ngươi lạnh sao ?]

[ Một chút.]

[ Không sao, một lát sẽ rất nhanh nóng lên.] Thần Thần vừa nói, một bên đem ta lật nghiêng người. Chính là, thật kỳ quái, nơi mà ngón tay kia xâm nhập một mảnh mát lạnh. Hảo, tò mò a.

[ Thần Thần, hảo quái.] Nhìn không thấy mặt Thần Thần, cũng không biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì, trong lòng ẩn ẩn bất an, phương pháp giải quyết duy nhất chính là mở miệng hỏi.

[ Lập tức tốt lắm.] Thần Thần nói nhỏ, hôn hôn gáy ta. Sợi tóc mảnh dài xẹt qua gáy, hảo ngứa.

Nháy mắt, ngón tay mới rồi còn nhẹ nhàng lập tức nhanh chóng xâm nhập.

[ Đau ! Đau đau..... ] Đau muốn chết, chưa từng đau như vậy bao giờ !

[ Phụ thân, Khanh Khanh, Khanh, ngoan, nhẫn nại một chút là tốt rồi.] Thần Thần một mặt nhẫn nại bên tai ta nhỏ nhẹ vỗ về, một mặt tàn khốc đem thêm một ngón tay nữa sáp nhập, khuếch trương địa phương chật hẹp kia của ta. Theo sau là ngón tay thứ ba.

Không phải nói chỉ cần thả lỏng là được sao ?! Thần Thần, ngươi là tên hỗn đản, đại phiến nhân (kẻ lừa đảo) !

Một hen giảo lộng sau, ngón tay toàn bộ rút ra ngoài. Ngô, cảm giác càng kỳ quái, hảo, hảo trống rỗng....  Thân thể bị Thần Thần lật qua, ôm lấy, đè lên, gắt gao ngăn chặn. Hỗn đản, ta thật là khó chịu, xú tiểu tử ngươi còn đè ta ! Đột nhiên một cây gì đó càng thêm thô to ở tiểu huyệt chậm rãi tiến vào, từng chút tham nhập.

[ A ———- ] đau đến chảy nước mắt, lúc này mới hiểu đau đớn vừa rồi không đáng kể chút nào, [ Đau....  ngô, đau đau... . Rút ra đi, rút ra đi a....... ]

[ Lập tức hảo, liền trong chốc lát.] Giương mắt đẫm lệ nhìn Thần Thần, phát hiện hắn một bộ biểu tình phi thường ẩn nhẫn. Chẳng lẽ Thần Thần cũng rất khó chịu ?

Không biết qua bao lâu, đợi cho toàn bộ thính ứng sau, Thần Thần mới chậm rãi động, nhẹ nhàng chậm tiến, cảm giác đau đớn tiêu thất không ít, càng nhiều chính là một loại khoái cảm không nói nên lời, cao thấp chìm nổi, lưỡng trọng thiên. (hêm hỉu><)

Hai người dây dưa hồi lâu, đợi cho đên khi tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ hai. Ta ghé vào trước ngực Thần Thần, vừa mở mắt liền nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen như mực của Thần Thần, tràn đầy ôn nhu cùng thỏa mãn.

[ Muốn hay không ngủ tiếp một lát ?]

[ A, không cần không cần.] Hướng hắn lộ ra hai cái răng nanh, vừa muốn xoay người, không ngờ đụng tới thắt lưng cùng nơi nào đó kia, đau tới nhe nanh trợn mắt hít một hơi.

[ Ngu ngốc, ngươi lộn xộn cái gì ?] Thần Thần nhanh chóng vuốt ve eo của ta.

[ Thần Thần, ngươi sẽ không thành thân chứ ?]

[ Có ngu ngốc ngươi tự nhiên sẽ không.]

Ô ô, quan hệ xác lập, ngay cả xưng hô cũng đổi theo sao. từ « phụ thân » nhảy tới « ngu ngốc ».... khác biệt quá lớn.

Kết cục.

Mùa thu trời lạnh.

Vương phủ vẫn là Vương phủ như cũ, Thần Thần cũng là Thần Thần, ta vẫn là ta, cuộc sống vẫn như cũ tiếp tục, trừ bỏ từ « phụ thân » thân mật biến thành « ái nhân », trừ bỏ ngoại lệ mỗi đêm « vận động ».

Hôm nay, Ngạn Kì cùng Hạ Tử Húc sẽ quay về Thượng Huyền Quốc, đình nhỏ trăm dặm ngoài thành trình diễn màn kịch nhân gian rơi lệ khó chia lìa.

[ Đại ca, ta phải đi rồi.]

[ Ô ô, Ngạn Kì, phải thường xuyên về thăm ta nga.] Ta cùng Bạch Ngạn Kì ôm đầu khóc rống.

Hạ Tử Húc nhìn không được, một phen tách hai chúng ta ra, đem Ngạn Kì lên xe ngựa đi. Đi được một nửa, quay đầu, cười xán lạn, nói : [ Không biết đi, kỳ thật chuyện công chúa nước ta cùng hồ ly (Thần Thần) hòa thân hoàn toàn là giả dối, thuần tuý là do con hồ ly kia thiết kế.]

Cái gì ?! Khó trách sau đêm đó, có quan hệ tới việc thành thân một chút động tĩnh cũng không có. Khó trách ta tổng cảm thấy có chỗ không đúng, hai nước hòa thân, có thể nói hủy là hủy được sao ?!

Quay đầu lại, phát hiện Thần Thần chính là vẻ mặt khẩn trương nhìn ta.

[ Bạch ——– Lưu ———- Thần !!!]

[ Oa ————]

Cuộc sống rất tốt đẹp, không phải sao ?

—— Toàn văn hoàn ——–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.