Ta Là Chí Tôn

Chương 104: Cản đường tặng lễ



Ba trăm vạn, là số lượng chừng nào?

Ba trăm vạn chén rượu, lại là khái niệm gì?

Nói vậy, Thiết Tranh thân là nhất thế đại tướng, rượu mừng sử dụng trong hôn lễ sao có thể dùng loại mười mấy văn tiền một cân. Chí ít cũng phải là mười lượng bạc một cân, thậm chí còn hơn mới được.

Thế nhưng, nếu cứ tính như vậy, coi nhu dùng loại kém nhất mười lượng một cân kia, một cân ba chén rượu, cũng phải tiêu hao hết trăm vạn cân rượu, nói cách khác, không tính những thứ khác cần tiêu sài, chỉ riêng tiền rượu, chí ít cũng cần ngàn vạn lượng bạch ngân!

Lấy con số này mà tính, nếu đơn thuần chỉ lấy bổng lộc của Thiết Tranh, nói thật, có mười đời hắn cày cuốc cũng không đủ trả!

Nhưng hắn vẫn làm cái hứa hẹn này, hơn nữa còn muốn thực hiện đúng hẹn!



Thiết Tranh một đường thúc ngựa phi nước đại.

Chỉ có mình hắn có thể cảm giác được, tâm cảnh của bản thân, so với lúc xuất chinh đã khác biệt rất lớn. Hiện tại, Thiết Tranh nhìn thấy mỗi một người dân Ngọc Đường, hắn đều cảm thấy họ đáng yêu, thân thiết đến lạ!

Trên đường đi, hắn gặp không biết bao nhiêu người tới tặng tài bảo.

- Chỉ có chút vàng bạc, thay đại soái góp chút tiền mua rượu mừng!

- Mong đại soái nể mặt nhận lấy!

Nhưng Thiết Tranh lại đều cự tuyệt.

Hắn biết, lời hứa của mình rất xúc động, thậm chí là ngốc đến lạ thường, các huynh đệ khắp thiên là này chỉ sợ đều đang lo lắng cho hắn. Nhưng, hắn thà nghèo chết, nửa đời sau mang nợ không trả nổi, cũng không muốn nhận tiền của các huynh đệ này!

Ta kết hôn mời rượu, đó là chuyện của ta! Lấy tiền của các ngươi mời yến khách, đó còn là Thiết Tranh ta sao?

- Sau khi trở về, bán hai cái trang viên bệ hạ ban thưởng, đại khái có thể bán được 300 vạn lượng, trong nhà còn một chút châu báu bảo ngọc, còn có nhưng thứ được ban thưởng mấy năm nay bán đi, cũng có thể thu về 200 vạn lượng…

- Còn có súc tích mấy năm nay, lúc đầu đánh trận thu được chiến lợi phẩm không noppj lên, cũng có chừng ba bốn mươi vạn. Lại đem đất phong bán đi, hẳn có thể thu về 270 vạn. Như vậy ta đã có chừng 800 vạn lượng.

Thiết Tranh thầm tính toán trong lòng.

- Còn lại thiếu chừng 300 vạn, ta tìm Lão nguyên soái cùng Lãnh đại soái mượn một chút, lại mượn các tướng quân bộ một chút, không sai biệt lắm liền đủ đi!

- Vô luận thế nào, chén rượu mừng này, cũng nên để các huynh đệ uống!

- Mặc kệ còn sống, hay đã chiến tử!

- Đây là Thiết Tranh ta, nợ rượu mọi người, cũng là rượu mà các huynh đệ đều xứng đáng được uống!

Rượu không phải chỉ là rượu, mà còn là tình cảm, là lời cảm ơn, lời xin lỗi…

- Bệ hạ nói muốn thay ta xuất số rượu kia, không được. Quốc khố đã rỗng, còn chút tiền còn phải trợ cấp cho các huynh đệ… số tiền này, ta không thể lấy ra uống rượu.

- Số rượu này, Thiết Tranh ta còn mời nổi!

Ba mươi sáu cái thị vệ bên người hắn cũng đang thầm tính toán.

- Ngươi có thể kiếm ra bao nhiêu tiền?

- Không đến mười ngàn, ta muốn nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, nhất đinh có thể đạt tới mười ngàn.

- Nhà ta có chút khá giả, ta có thể cầm ra được mười vạn, cố gắng một chút, có thể cầm ra mười hai vạn, khẳng định có thể.

- Ta… hổ thẹn, mấy năm nay kiếm được tiền đều ném ra ngoài cửa sổ, trên người còn có một trăm lượng… ta muốn nghĩ cách kiếm tiền, tìm người vay mượn, gom năm ngàn lượng được không?

- Con mẹ nó Ngô lão nhị, thời điểm then chốt thế mà người không tích lũy tiền!

- Chỗ ta còn nghèo hơn Ngô lão nhị…

36 tên hộ vệ, mỗi người một tính cách, kẻ nghèo hèn lên tới 27 vị, chân chính là hữu tâm vô lực, trong lúc nhất thời, các huynh đệ đều hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Đội trưởng tức giận mắng to:

- Đám hỗn đản các ngươi, bình thường đều vung tay quá trán, giả bộ giàu có a… sao đến lúc làm chính sự, tên nào tên nấy đều nhuyễn hết cả trứng thế này?

Hai mươi bảy người đều rũ cụp cái đầu, một mặt khổ cực.

Quả nhiên môt văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, cổ nhân thật không lừa ta!

- Chủ yếu là… ngày ngày đánh trận, mấy chục huynh đệ chúng ta, không vợ không con, phụ mẫu đều mất, trong nhà chẳng có ai, chúng ta tích tiền… làm gì? Hận không thể sáng nay có tiền, chiều liền tiêu hết… vạn nhất một ngày chiến tử, tiền cũng không mang theo được… bao nhiêu oan uổng a…

- Ngược lại ta cũng không phung phí… nhưng lúc nhận tiền đều trao cho gia quyến các huynh đệ chiến tử kia hết, ai biết lại có lúc này a…

Các huynh đệ nhìn nhau, đều thở dài một tiếng.

- Nhưng bất kể thế nào, đại soái thành thân, rượu mừng này, nhất định phải làm cho tốt! Phải thật phô trương!

Đội trưởng đỏ hồng hia mắt:

- Các ngươi nói có nên cướp phú tế bần không a!

Cái này thực con mẹ nó, ngay cả thuyết pháp cướp phú tế bần đều có thể nói ra được. Là phạm pháp, phạm pháp đấy biết không?!

- Không cho phép ai đi!

Thiết Tranh cố lên giọng, giả bộ lạnh băng:

- Mấy người các ngươi đều vất vả mới giữ được cái mạng trên chiến trường, mới quay về lại muốn tự chôn vùi mình? Không cần nhiều lời! Lão tử có tiền! Một trận rượu mừng này còn không làm lão tử nghèo được!

- Giữ lại tiền của các ngươi, không có vợ thì tranh thủ kiếm một bà nương, lưu lại chút huyết mạch!

Thiết Tranh tức xạm mặt:

- Đều nhìn lão tử làm gì? Lão tử có thiếu nợ, cũng là người có lão bà! Các ngươi một đám chó độc thân đừng có quấn lấy ta!

Người trong nhà hiểu chuyện nhà mình nhất, 36 vị thân vệ sao không biết vốn liếng đại tướng quân nhà mình, tất cả đều suy nghĩ, uể oải suy sụp.

- Các ngươi ủ rũ làm cái mẹ gì, phía trước chính là Thiên Đường thành!

Thiết Tranh hạ giọng cảnh cáo:

- Chúng ta là công thần, là anh hùng, tất cả đều phấn chấn lên cho ta! Nhìn mấy tên xúi quẩy các ngươi…

36 người đáp ứng một tiếng, vội vàng lấy ta xoa mặt, xoa đến hồng quang đầy mặt, tinh thần sáng chói. Sau đó lại sửa sang quần áo, ngựa chiến cũng chỉnh trang một lần, lúc này mới hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cưỡi ngựa phi nước đại.

Mới qua một rừng cây.

Đột nhiên.

Một trận gió nổi lên, vô số là cây rầm rầm cuốn thành một đạo trường long.

“Xuy~~~”

Thiết Tranh ghìm cương ngựa, 36 người cưỡi ngựa theo sau cũng dừng lại.

Một thanh âm từ trong rừng cây truyền ra:

- Thiết đại soái, nếu đã tới, không ngại vào rừng một chút.

Thanh âm nhu hòa văn nhã.

Thiết Tranh nói:

- Các hạ là ai? Nếu đã muốn mời Thiết mỗ, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi như vậy?

Thanh âm kia nói:

- Không cần lo lắng, chúng ta là bằng hwuxx!

- Bằng hữu?

Thiết Tranh cười lạnh:

- Ta sao không nhớ rõ, bản thân từ lúc nào có thêm một bằng hữu không dám nhìn mặt người đâu?

Một bên nói, tay đã cầm chắc chuôi kiếm.

Sau lưng, 36 người, có đao cầm đao, có cưng cài tiễn.

Người trong rừng trầm mặc một chút:

- Ngươi không tiến vào rừng cũng được.

Đột nhiên phốc một tiếng, một tay nải rơi trên mặt đất, thanh âm ôn nhã kia nói:

- Thiết đại soái, đây là chút hạ lễ tôn thượng nhà ta sai ta mừng hôn lễ của ngài!

Lời còn chưa dứt, đạo nhân ảnh kia đã biến mất vô tung vô ảnh.

- Tân hôn hạ lễ? Thiết Tranh nhìn tai nải đỏ thắm trên đường, khuôn mặt đỏ bừng, kích động toàn thân run rẩy, nhảy lên một cái, lớn tiếng nói:

- Tôn giá! Dừng bước! Huynh đệ! Huynh đệ… dừng bước!

Nhưng, trong rừng đã không còn tiếng người trả lời.

Thiết Tranh xoát một tiếng nhảy vào rừng cây, giờ khắc này, hắn đã không còn để ý trong rừng có mai phục hay không.

Hắn vòng vo trong rừng mấy vòng, chỉ thấy trên tảng đã có gắn một trang giấy, trên đó viết một câu: “Chúc mừng Thiết huynh tân hôn, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử. Rượu mừng ta ra!”

Một câu rất ngắn.

Nhưng, dưới lại kí tên bằng một ngọn lửa.

Cửu tinh hộ vệ, hỏa diễm thao thiên!

Trong chớp mắt, toàn thân Thiết Tranh run rẩy, hối hận đến khó nói lên lời, tột đỉnh!

Vừa rồi sao hắn không tiến vào?!

Vì sao bệnh đa nghi lại nặng vậy a?!

- Đại soái!

Thân vệ đội trưởng vội vã xông tới:

- Đại soái… trong bọc này có ngàn hai trăm vạn lượng ngân phiếu… cái này…

Hắn kích động, hưng phấn, lại thở dài.

Người trong nhà hiểu chuyện nhà mình nhất, dựa vào tính cách đại soái, số tiền tự nhiên mà tới này, càng không thể thu…

- Nhận lấy!

Thiết Tranh cảm thán thở ra một hơi.

- Vâng, vậy ta đem trả lại… a?!

Thân vệ đội trưởng trong chốc lát cơ hồ trừng lòi hai con mắt:

- Nhận lấy?!

Ta xxx, không phải đại soái nói sai chứ? Hay là ta nghe nhầm? Mấy huynh đệ thành tâm thành ý muốn kiếm tiền cho đại soái, đều bị đại soái cự tuyệt, sao lúc này lại thu? Chẳng nhẽ đại nhân đổi tính?

- Đây là hạ lễ mà Cửu đại nhân đưa tới! Hắn nói, rượu mừng hắn bao.

Thiết Tranh đắng chát cười một tiếng:

- Ta có thể cự tuyệt thiên hạ, cự tuyệt bệ hạ, nhưng… tiền của Cửu đại nhân, ta không cách nào cự tuyệt, càng không thể cự tuyệt!

Câu nói này, khiến cả đội đều kích động đến toàn thân run rẩy:

- Cửu, Cửu đại nhân…?!



-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.