Ta Là Chí Tôn

Chương 1055: Phá rồi lại lập



Đừng nói là hít thở, ngay cả muốn suy nghĩ cũng cảm thấy đại não như muốn nổ tung, khó mà ức chế, càng đừng nói đến chuyện bình phục an ổn.

Dược lực này, lại bá đạo đến thế.

Dù kinh ngạc với dược lực của Thanh Vân đan, nhưng Tôn Minh Tú vẫn không chút rối loạn, hắn hiểu rất rõ, nếu tùy ý mặc kệ cỗ dược lực này lao xuống, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng của hắn thực sự sẽ bị đốt thành than cốc.

Vừa nghĩ liền làm, tức thời cật lực điều khiển dẫn đường dược lực, thế nhưng cỗ dược lực này thực sự quá kinh khủng, hoàn toàn vượt qua ngoài cực hạn phụ tải của hắn, dù dốc hết toàn lực vận chuyển Huyền khí, vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt đã liền sụp đổ, không chịu nổi một kích!

Tôn Minh Tú kinh hãi muốn tuyệt, cơ hồ đã xác định nhận mệnh, chuẩn bị tinh thần bị cỗ dược lực khổng lồ này thiêu đốt, một cỗ lực lượng miên miên mật mật đột nhiên hành động, cưỡng ép cản lại cỗ dược lực tràn trề kia.

Sư phụ.

Là Huyền khí sắc bén như kiếm của sư phụ, cỗ Huyền khí này đã không còn chỉ ẩn núp trong kinh mạch, mà lập tức nhanh chóng chắn lại phong mang của cỗ dược lực tràn trề kia, tiến tới dẫn dắt khí lưu cuồng bạo, lấy tốc độ bình ổn dẫn dắt vào đan điền của hắn.

Sau đó lại từ đan điền ngược dòng mà lên, hướng về một phía kinh mạch mà hắn chưa từng mở, cuộn trào mà đi.

Sư phụ của hắn, xưa nay chưa từng vì bất cứ người nào mà nhiệt tình, tự như một tòa kiếm sơn lạnh như băng, tuyên cổ không đổi, vô tình vô nghĩa, lãnh huyết lãnh tâm.

Đám đệ tử bọn hắn, đối với sư phụ, luôn cảm thấy sợ nhiều hơn kính.

Nhưng giờ khắc này, Tôn Minh Tú lại có thể cảm nhận một cách rõ ràng, cảm nhận được yêu mến chi tâm của sư phụ dành cho hắn.

Đó là một trạng thái dốc hết toàn lực, không tiếc tự tổn bản thân cũng muốn thành toàn cho đồ đệ, loại cảm giác này, rõ ràng như thế!

Thân thể Tôn Minh Tú đột nhiên chấn động, hai giọt nước mắt lặng yên chảy ra khỏi hốc mắt.

Bên tai đã truyền tới âm thanh nghiêm khắc của sư phụ:

- Suy nghĩ lung tung cái gì? Còn không đuổi theo Huyền khí của ta, muốn để ta vận công thay ngươi cả đời sao?!

- Vâng.

Tôn Minh Tú nghẹn nghào đáp ứng, cũng không dám mảy may lãnh đạm, lập tức toàn lực ứng phó, thôi vận Huyền khí tự thân, ứng đối với cỗ dược lực tràn trề.

Đây là một cửa ải.

Sư phụ đã giúp hắn bắc thang, nếu hắn còn không thể chạy tới, chỉ sợ sư phụ sẽ phải gánh lấy một lần tổn thương nghiêm trọng.

Tuyệt không thể phân tâm!

Càng không thể thất bại!

Vô luận là vì bản thân hắn hay là vì sư phụ, tất cả đều không thể thất bại, nhất định phải thành công!

Luồng khí tạo thành bởi năm loại dược lực điệp gia, từ đan điền lộn ngược dòng nước, ven đường không ngừng gặp phải kinh mạch cản trở, những cản trở kia, tạo thành một đạo đê đập chướng ngại ngăn đường Huyền khí.

Thế nhưng, dưới cỗ lực lượng điên cuồng này, thực sự không chịu nổi một kích, lực lượng điên cuồng lao lên, liên tiếp xông phá bảy tám quan ải, khí thế vẫn không chút suy giảm.

Những nơi lực lượng đi qua, ngoại trừ Huyền khí lưu thong, còn có kinh mạch phá toái, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Khí lưu do dược lực hình thàn vẫn tuần hoàn theo lộ tuyến định trước, không ngừng tiếp tục tiến lên, dù sao cũng là vật từ ngoài đến, nó chỉ có quán tính vọt lên trước, nhiều lắm là khuất phục trước sức mạnh càng mạnh mẽ hơn, dẫn đến nó phải biến hướng, tuyệt đối không có bất cứ hiệu quả liệu phục cho kinh mạch nào.

Mà điểm này, cũng chính là một trong những đại tai hại của Thanh Vân đan, hai thành tỷ lệ mà Đổng Tề Thiên nói trước đó, chính là vì điểm này mới thấp như vậy.

Thanh Vân đan vừa nhập thể, năm loại linh dược lập tức kết hợp, tọa thành một cỗ lực lượng cường hoành không gì sánh nổi, nếu như sơ sẩy một chút, liền có thể dẫn đến tình huống không thể phụ tải, Huyền khí phản phệ, kinh mạch bạo liệt, lập tức thất bại.

Trên thực tế, vừa rồi Tôn Minh Tú đã gần như rơi vào ranh giới thất bại này, nhưng có Sử Vô Trần kịp thời can thiệt, trước diệt phong mang, sau lại dẫn đường, xem như giúp Tôn Minh Tú vượt qua hiểm quan!

Nhưng mà tầng hiểm quan này còn vẻn vẹn chỉ là tầng hiểm quan với độ khó thấp nhất, bởi vì hiện tại, khí lưu trùng kích kinh mạch, mới thử sự là nan quan hiểm ác, thắt bại chỉ trong chớp mắt!

Dưới tình huống bình thường, mặc dù có sư trưởng hỗ trợ, dẫn dắt khí lưu, nhưng tổn thương mà khí lưu tạo ra, không có khả năng bỏ không để ý, nhất định phải nhanh chóng điều trị, nếu không chỉ riêng việc lưu động Huyền khí, đều có thể dẫn tới tổn thương lần thứ hai, hung hiểm tới tột độ, thế nhưng, người phục dụng nào có tu vi cao, sao có thể nhanh chóng khôi phục, bản thân vấn đề này hoàn toàn không thiết thực.

Sở dĩ Đổng Tề Thiên coi trọng Hồ Tiểu Phàm, chính bởi Hồ Tiểu Phàm có thể bình yên vượt qua được quan ải này, Tiên Thiên Linh Tủy trong cơ thể hắn có thể giúp hắn nhanh chóng liệu phục, chuyện người khác không làm được, với hắn mà nói, cơ hồ không phải là vấn đề!

Lúc này, Tôn Minh Tú gặp chính là hiểm quan này, lực lượng tinh tế trong cơ thể hắn không ngừng chữa trị kinh mạch, nhưng tất cả chỉ như hạt cát trong sa mạc, hiệu quả cực kỳ nhỏ bé, thậm chí hắn có thể đoán được, kinh mạch của hắn, không lâu liền không thể tiếp tục được nữa… lúc đó, công thể toàn phế, thậm chí là bạo thể mà chết?!

Tình huống này, không chỉ xuất hiện trên người Tôn Minh Tú, thập đại đệ tử đều như vậy, Thiên Tàn Thập Tú ở bên bảo vệ cũng hiểu được tình huống, thế nhưng Huyền khí của bọn hắn chỉ có thể dẫn dắt lực lượng kia di chuyển, khó mà phân tâm giúp ổn định, hơn nữa, thuộc tính Huyền khí của bọn hắn cũng không có tính chất chữa trị, giờ phút này mà phân tâm tương trợ, hiệu quả có thể nói là không hề có, không thể ảnh hưởng tới đại cục.

Ngay khí đám người thúc thủ vô sách, một cỗ lực lượng cường đại ôn nhuận tiến vào thể nội đám đệ tử, lặng yên tu bổ kinh mạch bị cường lực phá nát…

Kinh mạch bị phá toái, dần dần được chữa trị, thậm chí còn hình thành… một thông đạo kinh mạch càng thêm cường thịnh…

Chuyện gì xảy ra?

Khi bọn Thiên Tàn Thập Tú vừa tiếp xúc với cỗ dược lực do năm loại linh dược hợp nhất, bọn hắn đã đồng thời cho ra một kết luận, nếu để nguyên như trước còn có cơ hội tiến lên, nhưng kinh lạc vốn chưa từng được Huyền khí tẩy lễ, thậm chí còn chưa từng được mở ra, lại bị xông phá tới nát bét như thế, vậy dù có thông thì cũng có lợi ích gì? Kinh mạch không dùng được, kinh lạc còn bị hao tổn, thậm chí còn tạo thành càng nhiều nguy cơ cho công thể.

Như vậy phải xử lý làm sao?

Tình huống này, hoàn toàn vượt khỏi năng lực ứng đối của bọn hắn, dù lo lắng, nhưng lại không thể làm được gì, hoàn toàn hữu tâm vô lực!

May mà bọn hắn đã kịp thời nhớ đến lời Vân Dương trước đó: Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được phép ngừng lại, phải kiên trì đến cuối cùng! Đám bọn hắn vốn tin tưởng Vân Dương, lập tức hạ ngoan tâm, tiếp tục dẫn dắt dược lực lao xuống.

Sau đó, mấy người lập tức ngạc nhiên phát hiện, kinh mạch vốn phá toái của các đệ tử, thế mà dùng một tốc độ cực kỳ nhanh chóng chữa trị, càng lần nữa tạo hình, nguy cảnh trước mắt, vậy mà hoàn toàn không còn là nguy cảnh?!

- Chẳng lẽ đây chính là phá rồi lại lập? Đệ tử của ta lại có tạo hóa bực này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.